Chương 139 + 140 + 141

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi mn nha hôm qua không ra được vì quay ctr về trễ mệt quá nên quên ra huheoo :<
_________________________________

Chương 139 : Không hẹn mà gặp

"Vậy anh rất mong đợi bị em câu dẫn." Đại Nhân mỉm cười, nuốt vào con tôm Thanh Duy đút cho, "Đúng là cần phải có một chút 'nguy cơ' mới được, em xem, giờ em đã chịu đút cơm cho anh ăn rồi nè. Xem ra, anh phải 'chế tạo' thêm mấy . . . . . ."

Thanh Duy lấy cùi chỏ đụng một cái vào ngực của hắn, "Anh dám! Nếu anh dám chế tạo 'nguy cơ', em sẽ lập tức 'vượt tường'*."

(*):ngoại tình

"Cũng không sao! Em vượt tường một tấc, anh lại đem tường dời đi một thước; em dám vượt tường một thước, anh sẽ đem tường dời đi một trượng..."

Cái này gọi là 'đạo cao một thước, ma cao một trượng'* ư,  Thanh Duy bỗng có loại cảm giác 'đời thật trắc trở'.

(*):núi cao còn có núi cao hơn

"Cô ấy thật sự muốn câu dẫn anh à!?."  Thanh Duy nghiêm nghị hỏi.

"Anh ưu tú thế này, bất kì cô gái nào cũng muốn câu dẫn anh cả ." Đại Nhân tràn đầy tự tin nói, sao hắn lại có cảm giác những lời này quen thuộc thế nhỉ.

"Anh đừng có trộm lời của Lưu Chí Vĩ như thế!"

Chẳng trách Đại Nhân cảm thấy quen tai, xem ra đúng thật là 'gần mực thì đen gần đèn thì sáng'.

"Anh hoàn toàn không ý gì với cô ấy cả." Đại Nhân nói rất minh bạch.

Mặc dù Đại Nhân đã nói thẳng với cậu mọi chuyện, nhưng  Thanh Duy vẫn mơ hồ cảm thấy bất an. Cậu cảm thấy mình bây giờ quá mức hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi khiến cậu có loại cảm giác hư ảo, không chân thật, cậu tự cảnh báo chính mình, mỗi một bước đều phải thật cẩn thận, dường như chỉ cần một thoáng thất thần, mọi thứ sẽ lập tức vỡ nát.

————

Ra khỏi tòa cao ốc Trần Thị, tài xế đã chờ cậu sẵn ở ngoài cửa lớn. Như thường ngày, lúc đi ngang qua siêu thị, tài xế cho xe dừng lại, để  Thanh Duy vào trong mua thực phẩm.

Cuộc sống của Thanh Duy bây giờ rất đơn giản, như một người vợ đúng nghĩa, buổi sáng cậu chuẩn bị quần áo cho hắn, tiễn hắn đi làm. Sau đó, chuẩn bị bữa trưa, mỗi ngày đều tự mình đến công ty đưa cho hắn. Trên đường về nhà thì lại mua sẵn nguyên liệu nấu thức ăn cho hôm sau, đến chiều cậu sẽ vùi mình trong phòng làm việc vẽ những bản thiết kế. Vì chuyện sinh non mà cậu đã bỏ lỡ kì thì nghiên cứu sinh lần này, cậu quyết định sẽ vì kì thi năm sau mà cậu gắng.

 Thanh Duykhông phát hiện, lúc cậu bước vào siêu thị, một người đàn ông mặc áo gió màu đen cũng đi sát sau lưng cậu. Cậu đẩy xe đẩy, đi nhanh như con thoi vào giữa quầy hàng thực phẩm.

"Ngày hôm qua đã ăn cá rồi, hôm nay ăn thịt heo đi, còn ngày mai thì ăn thịt bò, được lắm..." Cậu nho nhỏ nói thầm trong miệng, sau đó xoay người đi về quầy thịt tươi, kết quả ——

"Rầm ——" cậu đụng vào chiếc xe đẩy phía sau.  Thanh Duy vội vã xoay người, nên không phát hiện có người sau lưng mình. Đồ bên trong chiếc xe đẩy của người kia bị đổ ra hết.

"Thật xin lỗi, xin lỗi..." Cậu liên tiếp nói xin lỗi, ngồi xổm người, cúi xuống giúp hắn nhặt đồ.

" Thanh Duy!" Người kia kinh ngạc gọi to tên của cậu.

  Thanh Duy chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt sâu lại có loại cảm giác thần bí không thể diễn tả bằng lời, chân mày kiếm màu đen đậm mang vẻ quyết đoán, ngũ quan cứng cáp, tuấn mỹ, hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh.

"Trần Dịch Tuấn, thật trùng hợp, không ngờ lại gặp anh ở đây."  Thanh Duy máy móc nhặt đồ dưới đất, bàn tay đột nhiên chạm phải một gói hàng, sờ sờ bên trong thì nó lại mềm mềm,  Thanh Duy chăm chú nhìn, "Anh xác định, khẳng định, nhất định cần phải mua cái này sao? Cái này không có cánh, có cánh vẫn tốt hơn."

Một gói băng vệ sinh được giơ ngang trước mặt hắn.

"Cái này... Khụ, khụ..." Trần Dịch Tuấn dùng việc ho khan để che giấu sự khó xử của chính mình, hắn vì 'chế tạo' cuộc 'gặp gỡ' này, nên mới đi theo cậu rồi quơ đại vài thứ, kết quả lại cầm nhầm một gói băng vệ sinh mà không biết, "Chắc là nó vô tình rơi xuống, rồi lọt vào trong xe hàng thôi." Trần Dịch Tuấn bịa ra một lý do.

"Anh không cần xấu hổ đâu."  Thanh Duy nhặt xong đồ thì đứng lên, "Đàn ông mua đồ dùng cho phụ nữ không có gì đáng để xấu hổ cả, Trần Đại Nhân đã từng mua giùm tôi rồi, anh mua giùm bạn gái sao?" Nhớ đến lần 'bà dì' ghé thăm đó, dáng vẻ quẫn bách của hắn, khiến Thanh Duy cảm thấy buồn cười.

Nghe được ba chữ Trần Đại Nhân kia, Trần Dịch Tuấn lập tức nghiêm mặt, "Tôi không có bạn gái."

  Thanh Duynhận ra được mình nói sai, vội vàng nói lảng sang chuyện khác, "Anh tới đây mua đồ, vậy chắc anh cũng ở gần đây hả?"

"Ừ! Cậu có muốn tới nhà tôi không, sẵn tiện nói chuyện một chút?" Đôi mắt đen nhánh của hắn chăm chú nhìn cậu, khóe miệng cong lên thành một nụ cười, giống với niềm vui khi con mồi mà hắn muốn đã mắc câu.

"Không, không được!"  Thanh Duy vội vàng từ chối, nếu để Đại Nhân biết, lấy hiểu biết của cậu về tính tình nóng như lửa của hắn, thì hắn nhất định giận đến mức nổi trận lôi đình.

"Vậy cậu mời tôi uống cà phê đi, dù gì thì tôi cũng là ân nhân cứu mạng của cậu."

  Thanh Duyxoay người nhìn người tài xế đang chờ mình bên ngoài, gương mặt tinh xảo của cậu hiện lên vẻ bất đắc dĩ

"Trên lầu hai có quán cà phê, một ly cà phê sẽ không làm trể nãi thời giờ của cậu đâu." Vừa nói xong hắn đã nắm tay kéo  Thanh Duy đi lên lầu hai.

Trong quán cà phê điệu nhạc Blouses nhẹ nhàng khẽ vang lên, mùi cà phê thơm nồng xen lẫn trong không khí.

"Tiên sinh, công tử, xin hỏi hai vị muốn dùng gì?"

"Một ly cà phê Lam Sơn, và một ly Cabo Keno." Không đợi  Thanh Duy mở miệng, hắn đã tự tiện quyết định. Điểm này rất giống Trần Đại Nhân, cực kỳ cường thế bá đạo, thích khống chế, nắm chặt mọi thứ trong tay.

Thật đúng là anh em.

Khóe miệng Thanh Duy khẽ cong lên, một nụ cười nhạt lập tức xuất hiện.

"Cậu cười cái gì?" Nụ cười của cậu khiến lòng Trần Dịch Tuấn có chút rung động nhẹ nhàng.

"Không có, không có gì."

  Trần Dịch Tuấn liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, cảm thấy đã đến lúc, hắn đặt điện thoại di động lên bàn, đứng dậy, "Tôi đi rửa tay một chút."

"À!" Cậu quay đầu nhìn về phía cửa sổ sát tường, mỗi người đi đường với mỗi gương mặt khác nhau đang đồng loạt thở ra khí nóng*, sắc mặt mỗi người cũng không giống nhau, vội vã bước đi. Thanh Duyđột nhiên cảm thấy mình thật nhỏ bé, ở nơi này, trong biển người mênh mông, cậu chỉ là một hạt cát.

(*): vào mùa đông, khi thở người ta thở ra luồng khí nóng nhìn thấy được

Đột nhiên, một khúc nhạc piano truyền tới tai cậu, loại nhạc này so với điệu nhạc Blouses đang phát trong quán cà phê, có chút không hợp.

Cậu vội vàng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, thấy chiếc điện thoại di động trước mắt mình đang lóe lên,  Thanh Duy nghiêng người nhìn hai chữ 'Khẩn Cấp' đang hiện lên trên màn hình. Đây là cuộc điện thoại khẩn gọi cho Trần Dịch Tuấn?

  Thanh Duy nhìn về hướng toilet, nhưng không thấy bóng người của hắn. Thở dài một cái, cậu nhấn xuống phím nhận cuộc gọi, "A lô!" Cậu chờ đối phương đáp lại, nhưng đầu điện thoại bên kia trừ tiếng thở hổn hển, không còn bất kì giọng nói nào khác

____________________

Chương 140 :Bị tính toán

"A lô! A lô! Trần DịchTuấn tiên sinh hiện không có ở đây, xin hỏi anh (chị)* có chuyện gì quan trọng, cần tôi chuyển lời lại giùm không?"

(*):convert ghi "ngươi", tức chỉ chung cho "anh" lẫn "cô"

Thanh Duy vừa nói xong. Kết quả, đầu kia lập tức truyền đến ngay một tiếng 'píp', kết thúc cuộc điện thoại.

Ở phòng rửa tay, trong tay Trần Dịch Tuấn đang cầm chiếc máy ghi âm ghi lại cuộc điện thoại khi nãy, khóe miệng cong lên thành một nụ cười tà mị, rồi nhấn xuống nút 'stop' của chiếc máy.

"Người gì kỳ cục!" Thanh Duy thở dài, sau đó để chiếc điện thoại di động lại lên trên bàn.

"Sao vậy?" Trần Dịch Tuấn đi về phía cậu.

Thanh Duy chỉ chiếc điện thoại di động, "Xin lỗi, lúc nãy tôi đã nghe điện thoại của anh." Chân mày cậu khẽ nhíu lên, "Người đó thật là kỳ, tôi đã hỏi nhiều lần, nhưng người đó hoàn toàn không mở miệng."

"Tôi đi gọi điện một chút." Trần Dịch Tuấn cầm điện thoại lên, hắn đi tới một góc nhỏ để nói chuyện, sau một lúc lâu, hắn bước đến bên Vương Nguyên nói lời xin lỗi, "Xin lỗi, công việc của tôi có chút rắc rối, tôi phải đi xử lý gấp."

"Vậy anh mau đi đi!" Dù gì Thanh Duy cũng 'tâm không cam, lòng không nguyện' bị hắn kéo tới đây uống cà phê.

Trần Dịch Tuấn vội vã thanh toán tiền, rồi rời đi.

Thanh Duy nhìn bóng lưng lúc rời đi của hắn, mặc dù đôi mắt hắn rất giống Đại Nhân , đều tối đen, giống như Hắc Diệu Thạch, nhưng đôi mắt đó lại có quá nhiều tạp chất, khiến cho người ta không thể nào nhìn thấu bản chất của hắn.

----

Màn đêm buông xuống, bóng tối lập tức thâu tóm lấy bầu trời xanh.

Đêm tối yên tĩnh, gió lạnh thổi từng cơn.

Những thức ăn mỹ vị trên bàn dần dần nguội ngắt, mùi thơm cũng lắng xuống. Hoa hồng trong bình cũng dần phai nhạt hương thơm, ngọn đèn cầy đang cắm trên chân nến cao cũng sắp bị đốt cháy hết, một giọt rồi một giọt sáp nến đang chạy dọc theo chiếc chân nến bằng bạc, nhỏ xuống lên trên bàn, như từng giọt nước mắt đang rơi. Ngọn lửa nhỏ đang bùng cháy càng làm nổi bật lý rượu đỏ sáng bóng.

Lương Tử Ngưng mặc áo lót khêu gợi, gần như hoàn toàn được làm bởi những sợi tổng hợp trong suốt, khi cô mặc nó lên người thật giống như đang không mặc gì, căn bản là không ngăn được cái lạnh của gió rét. Cô thu người ở trên ghế sa lon mà run lẩy bẩy, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, tha thiết mong mỏi bóng dáng người nào đó có thể xuất hiện.

Sao hôm nay hắn không tới?

Lương Tử Ngưng càng ngày càng cảm thấy bất an, phải chăng gương mặt này đã không còn giá trị lợi dụng, Trần Dịch Tuấn đã vứt bỏ cô rồi?

Không được, Trần Dịch Tuấn là của cô, cô tin tưởng sẽ không có cô gái nào có thể ngu ngốc như cô, hy sinh nhiều thứ như thế chỉ vì hắn.

Lương Tử Ngưng luống cuống, mù mờ, cô đột nhiên rất nhớ hắn, hi vọng hắn có thể ban cho cô một chút an ủi cùng với dũng khí.

Cô lập tức nhấn xuống những phím số quen thuộc trên điện thoại di động, "Píp, píp --", lo lắng chờ đợi điện thoại được tiếp thông.

Chỉ chốc lát, khi Lương Tử Ngưng đã cho là điện thoại không được ai đó nhận, thì nó bỗng dưng được tiếp thông.

"Dịch Tuấn. . . . . ." Giọng cô êm ái, trầm thấp gọi tên hắn.

Kết quả đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng một chàng trai, "A lô! A lô! Trần Dịch Tuấn tiên sinh hiện không có ở đây, cô có chuyện gì quan trọng, cần tôi chuyển lời lại giùm không?"

"Cạch --" Bàn tay Lương Tử Ngưng run lên, chiếc điện thoại di độngrơi xuống đất.

Thanh Duy, giọng nói này là của Thanh Duy, sao cậu ta lại ở bên Trần Dịch Tuấn,đầu cô ló ra ngoài cửa sổ, những ngọn đèn rực rỡ đã được bật lên, một bầu khôngkhí thật vui mừng cùng với ấm áp.

Một loại khí lạnh từ miệng của Lương Tử Ngưng dần dần thoát ra, "Thanh Duy!" Cô tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi. Chân không bước tới bên bànăn, cầm lên chai rượu, sau đó ngửa đầu, dốc sức uống.

Cô muốn say, rất muốn say đến bất tỉnh. Sau đó có người nói cho cô biết, tất cảnhững chuyện này không phải là thật, không phải là sự thật. . . . . .

Ngà ngà men say, bước chân cô vô lực, thân thể rã rời, miệng không ngừng thaothao bất tuyệt, "Trần Dịch Tuấn! Anh là một kẻ bạc tình bạc nghĩa, anhđã...phụ lòng mong đợi của tôi! Chỉ vì anh, tôi đã táng tận lương tâm, giếtchết chị cùng với cháu ruột của mình. Chỉ vì anh, tôi từ bỏ bản thân mình, biếnmình thành một người khác, tình nguyện trở thành cái bóng của chị ta. Chỉ vìanh, tôi đã biến mình thành một dâm phụ, câu dẫn đàn ông của người ta. . . . .. Anh, anh bây giờ lại đang ôm ấp tên Thanh Duy kia, anh thật sự... phụ lòngtôi. . . . . . Điều tôi muốn không nhiều, thật không nhiều. . . . . . tôi khôngcần anh phải đối xử tốt với tôi, nhưng ít nhất, chỉ cần trong lòng anh có chúthình bóng của tôi thôi . . . . . ."

Nước mắt như có chút đỏ lại thật ấm, liên tục trào ra. . . . . .

Lương Tử Ngưng ngửa đầu uống một hớp rượu, bước chân vô lực, lại lảo đảo, dốcdốc xuống chai rượu, "Gì vậy? Tại sao lại không có rượu." Tiện tayvứt bỏ nó.

Cô xộc xệch đi tới quầy rượu, lấy xuống một chai khác, người lảo đảo, lúc sắpngã xuống, cô bắt được khăn trải bàn.

"Xoảng --" Chén dĩa, ly rượu, bình hoa, nến rớt xuống đất.

Cây nến sắp cháy hết, bỗng chạm được vào khăn trải bàn, dễ dàng bắt lửa, lửa cứthế mà lan tràn, đốt cháy đi cành hoa hồng, hoa hồng được lửa đốt cháy càngthêm đỏ, thật nóng bỏng và chói mắt. . . .. .

"Ha ha. . . . . ." Lương Tử Ngưng lẳng lặng nhìn ngọn lửa đang nhảymúa. . . . . .

Cô cầm chiếc điện thoại đã rớt xuống trên sàn nhà, bấm dãy số kia một lần nữa.

"Píp, píp --" . Tiếng "píp" cứ kéo dài, không ai bắt máy.

Lòng của Lương Tử Ngưng dần dần lạnh, rồi đóng băng, dường như có một cây búanặng trịch đập xuống trái tim cô khiến nó vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, hoàn toànnát vụn.

Cô lại lật xem các dãy số trong danh bạ, từng cái tên một đi qua, nhưng chẳngcó ai gọi là thân thích, quen thuộc. Cô thật sự rất bi ai, luôn lấy Trần DịchTuấn làm thành cả thế giới của mình, giờ nó đã mất đi. Khi thấy được một cáitên, mắt cô bỗng sáng lên, không do dự, nhấn xuống --

----

Tiếng hít thở nặng nề, hòa lẫn không khí mờ ám, cùng với tiếng thở gấp, hòa tanvào nhau, trình diễn nên một khúc nhạc yêu thương.

Đột nhiên, một đoạn nhạc chuông du dương, dễ nghe, êm ái vang lên, giống nhưđang muốn làm nhạc đệm cho bản nhạc yêu thương này.

"Ư. . . . . .Đại Nhân , điện thoại. . . . . ." Ý loạn tình mê, nhưng ThanhDuy vẫn đốc thúc hắn nhanh đi nghe điện thoại.

"Không cần! Giờ này, chắc chắn là không có chuyện gì quan trọng đâu, mặckệ nó đi!" Đại Nhân vùi đầu vào cổ của cậu, liếm láp hôn nhẹ làn da mịnmàng, thơm tho như phấn.

Nhưng đoạn nhạc cứ kéo dài mãi, đối phương hoàn toàn không có ý từ bỏ.

Thanh Duy đẩy đẩy hắn, "Anh mau đi nhận đi!"

"Shit!" Đại Nhân mắng một tiếng, xoay người, với tay lấy chiếc điệnthoại trên đầu giường. Ai muốn chết à, giờ này lại dám can đảm gọi điện thoạitới, Đại Nhân nghĩ ngày mai lập tức phải đi lóc thịt, xào kẻ đó, như xào cá xàotôm.

Ấn xuống phím nhận, "A lô!". Hắn tức giận

___________________

Chương 141 : Tình yêu là nặng như vậy

Thông, nó đã thông rồi. Đầu bên kia điện thoại như truyền đến giọng nói bất ngờ.

Lương Tử Ngưng vốn không mong đợi gì, nhưng cô thật không ngờ hắn lại nghe điện thoại, "Khụ, khụ ——" nhiều khói quá, khiến cô sặc sụa, men say làm cô choáng váng ngã trên sàn nhà, "Tại,. . . . . . Tại sao không có ai quan tâm tôi, tại sao. . . . . . Tại sao anh ta lại muốn vứt bỏ tôi, tại sao. . . . . . rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì chứ?"

Đồ gia dụng chung quanh đã bị cháy hết, lửa nhanh chóng lan ra xung quanh, khói tràn ngập khắp căn phòng, lửa cũng đã tràn ra ngoài cửa sổ. . . . . .

Hàng xóm xung quanh nhìn thấy cảnh này, bèn vội vã gọi điện thoại cho đội phòng cháy chữa cháy.

Chân mày Đại Nhân co rút lại, âm trầm nói: "Lương Tử Ngưng! Cô đang làm gì vậy hả?!" Hắn gầm nhẹ một tiếng, giọng nói trầm thấp lộ ra vẻ khinh thường.

Thanh Duy trừng mắt nhìn, vẻ ửng hồng trên mặt vẫn chưa biến mất, " Đại Nhân, sao thế?"

"Không có gì!" Đại Nhân cau mày, mang theo một chút khinh thường, sau đó chuẩn bị cúp điện thoại, nhưng, đầu dây bên kia bỗng truyền đến tiếng còi xe cảnh sát chói tai.

"Khụ, khụ. . . . . . Tôi biết, trên thế giới này không có ai quan tâm tới tôi. . . . . . Ai cũng muốn vứt bỏ tôi. . . . . ." Lương Tử Ngưng, giơ tay lên, kéo chai rượu kế bên mình qua, uống một hớp, lửa nóng phản chiếu vào đôi mắt cô, chiếu sáng cả khuôn mặt cô, không khí chung quanh càng ngày càng ít, lửa nóng, khói dày xông thẳng vào mũi, khiến cô sặc sụa, không nhịn được mà ho khan, "Khụ, khụ. . . . .."

"Gì? Lương Tử Ngưng cô nói nhanh lên!" Đại Nhân nghe được đầu bên kia có tiếng vật bị thiêu đốt 'răng rắc', còn có tiếng còi xe cảnh sát, bèn có chút lo lắng.

"Anh quan tâm tôi sao? Khụ, khụ. . . . . .Không có ai quan tâm tôi. . . . ..Vậy để tôi chết đi, được rồi. . . .. ." Lương Tử Ngưng té lên trên sàn nhà nóng bừng, lông mi suy nhược khẽ lay động.

Những chiếc xe cứu hỏa dừng bên ngoài tòa chung cư, nhanh chóng khiến những người đang ngủ say xung quanh bị tiếng ồn đánh thức, chạy ra ngoài xem cảnh náo nhiệt, đầy ắp người đứng trước khu nhà, ngẩng đầu nhìn lên lầu mười, nơi đang không ngừng tỏa ra các luồng khói đen kịt.

"Lương Tử Ngưng, đã xảy ra chuyện gì?" Đại Nhân lập tức xoay người xuống giường.

"Đại Nhân?" Thanh Duy tỏ vẻ không hiểu nhìn Đại Nhân .

"Lương Tử Ngưng hình như xảy ra chuyện rồi, cô ấy là em gái Lương Tử Oánh, anh không thể bỏ mặc cô ta được, em hiểu không?" Đại Nhân đã mặc quần áo xong.

"Ừ!" Thanh Duy ngồi dậy, "Để em đi cùng anh, được không?". Đôi mắt trong suốt lộ ra tia thỉnh cầu.

Đại Nhân lặng lẽ gật đầu, sau đó lập tức gọi cho quản lý bộ phận nhân sự, hỏi địa chỉ nhà của Lương Tử Ngưng.

————

Trong màn đêm đèn kịt, một điểm sáng đang hừng hực bùng cháy, một đôi mắt sắc bén như được phủ bởi màng sương đang không chớp mắt nhìn khung cảnh phía đối diện, nơi có chiếc cửa sổ đang hừng hực tỏa ra các luồng khói đen, đôi môi mỏng sắc bén hiện lên nụ cười lạnh, "Đàn bà, chính là như vậy, không cho cô ta chút'gợi ý'*, thì không thể xuất ra toàn lực."

(*):trong convert ghi là "không cho cô hạ điểm rất liệu", ta không hiểu lắm, nhưng ta nghĩ edit như vậy thì gần đúng ^^, ai có ý khác không!?

"Tuấn, anh đang xem gì thế?" Một cô gái dáng người xinh đẹp bước tới, ôm lấy hắn từ sau lưng, nhẹ tay vuốt ve cơ ngực của hắn.

"Kịch hay!" Vẻ châm biếm hiện lên trong đôi mắt đen lạnh lùng.

Cô gái kia cầm lên điếu thuốc ở ngón giữa của hắn, hít một hơi, mở ra đôi môi, chậm rãi thở ra làn khói, khói nhẹ lượn lờ lẩn quẩn trong không khí, rồi dần tan biến, "Anh tìm em là vì muốn em cùng anh xem vở kịch vui này sao?"

"Dĩ nhiên không phải!" Vừa dứt lời, Trần Dịch Tuấn ôm lấy cô gái, tầm mắt lạnh lùng quét qua biển lửa, rồi xoay người đi về chiếc giường lớn. . . . . .

————

Một chiếc xe Benz màu đen, như một thanh kiếm sắc bén đang lướt nhanh trong màn đêm, hướng về nơi ở của Lương Tử Ngưng.

Cả tòa chung cư hốt hoảng, một nhóm người đang chen chúc lẫn nhau hóng xem cảnh náo nhiệt.

Đại Nhân bảo vệ Thanh Duy mà chen vào, gặp được một lính cứu hỏa, bèn kéo lại, cáu kỉnh hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Lính cứu hỏa bị ánh mắt sắc bén, cùng với sự thô bạo của hắn làm cho giật mình, "Ngọn lửa rất lớn, từ phòng khách mà lan ra xung quanh, cánh cửa phòng chống trộm không vỡ được, nên chúng tôi vẫn chưa thể đi vào dập lửa."

"Đáng chết!" Đại Nhân khẽ nguyền rủa một tiếng, hắn cầm điện thoại di động lên, gọi vào dãy số kia, nhưng nó đã bị tắt máy.

"DiDi, em ở đây chờ anh một lát." Đại Nhân sải bước nhanh, vượt qua dãy phân cách.

Thanh Duy lập tức bước lên một bước, níu chặt lại cánh tay hắn, "Không! Đại Nhân, nguy hiểm lắm, anh không nên vào đó?"

Lính cứu hỏa lập tức bước tới ngăn cản Đại Nhân.

"Cô ấy là em gái của Lương Tử Oánh, anh phải cứu cô ấy, bảo đảm an toàn cho cô ấy, em hiểu không?"

Thanh Duy có cảm giác mình không thể thả tay hắn ra, cậu có cảm giác, nếu buông tay ra, cậu sẽ không bao giờ có thể cầm tay Đại Nhân lần nữa, "Em không hiểu! Em biết anh yêu Lương Tử Oánh, nhưng đó chỉ là em gái của cô ấy mà thôi, tại sao anh lại muốn. . . . . . Tại sao lại muốn mạo hiểm đi cứu cô ấy?"

Chẳng lẽ đây chính là yêu ai yêu cả đường đi sao? Thanh Duy đột nhiên cảm thấy mình thật đáng thương, cậu vẫn tưởng rằng mình đã là tất cả của hắn, không nghĩ tới, mình ở trong tim hắn lại nhỏ bé như vậy, nhỏ bé đến mức chỉ cần là chuyện có liên quan đến Lương Tử Oánh, đều sẽ quan trọng hơn cậu.

"DiDi, giờ là lúc nào rồi! Em đừng cố tình gây sự có được không?" Đại Nhân muốn thoát khỏi tay cậu, nhưng cậu cứ nắm chặt như vậy, hắn sợ mình không thoát được, ngược lại sẽ khiến cậu bị thương.

"Em cố tình gây sự? Anh nói em cố tình gây sự sao, em chỉ là . . . . . Chỉ là không muốn thấy anh bị bất kỳ nguy hiểm gì, em chỉ là để ý tại sao anh lại quan tâm cô ấy như vậy, em chỉ . . . . ."

"Bởi vì anh yêu em, nên anh có cảm giác anh đã khiến cho Lương Tử Oánh phải chịu thiệt thòi. Đây coi như là đền bù cho cô ấy, để chúng ta có phần yên tâm thoải mái khi ở bên nhau, em hiểu không?"

Đại Nhân chính là vì chuyện này, thay vì nói là hắn cảm thấy thua thiệt thay cho Lương Tử Oánh, thì không bằng nói, hắn đang thay Thanh Duy chuộc tội.

Cảm giác chua xót trong lòng Thanh Duy mơ hồ đánh úp tới, đây không phải là lỗi của cậu, nhưng cậu lại cứ khăng khăng nhận lấy. Chuyện này không liên quan gì tới Đại Nhân , nhưng bây giờ lại khiến hắn sống trong sự tự trách, bởi vì hắn yêu cậu, thì ra là vì hắn yêu cậu, cho nên phải chịu một loại gánh nặng lớn trong lòng như thế.

Bàn tay Thanh Duy dần dần buông lỏng, "Vậy, anh đi đi!" Chỉ cần có thể khiến tâm hắn nhẹ nhõm hơn, Thanh Duy không muốn viện cớ, cố chấp mà phản đối hắn.

END
________________
Nhớ vote và chăm cmt để tui cóa động lực nghenn !!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro