Chương 142 + 143 + 144

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_________________________

Chương 142 : Hỏa Hoạn


"Cẩn thận. . . . . ." Giọng nói yếu ớt nhẹ nhàng tan vào bầu không khí lạnh băng.

Cảnh sát tại hiện trường vốn phản đối Đại Nhân đi vào, nhưng sự tình của Lương Tử Ngưng lại cực kì nghiêm trọng, cô không ngừng quấy nhiễu những lính cứu hỏa đang ở trong phòng dập lửa, cho nên họ chỉ còn cách để  vào,Đại Nhân nhưng vì bảo đảm an toàn, hắn phải mặc bộ đồ phòng cháy chữa cháy.

"Các người ra ngoài! Khụ, khụ. . . . . . Tất cả cút ra ngoài cho tôi. . . . . . Anh ấy nhất định sẽ tới cứu tôi, tôi chắc chắn, anh ấy nhất định sẽ tới, anh ấy sẽ không bỏ rơi tôi cho dù là vì chuyện gì! Ai cần các ngươi vào, đi ra đi. . . . .." Lương Tử Ngưng giống như người điên, cô ném từng chai rượu ở bên cạnh mình về phía cảnh sát, nhiệt độ khiến da cô bị bỏng đến đỏ lên, cô cầm một mảnh thủy tinh bên chân mình, đưa lên trên cổ tay "Các người tiến thêm một bước, tôi sẽ rạch xuống!"

Bị Lương Tử Ngưng uy hiếp, lính cứu hỏa chỉ dám đứng ở trước cửa, báo cáo nhanh tình huống trước mắt cho cấp trên, chờ đợi chỉ thị.

"Lương Tử Ngưng! Đủ rồi, đừng làm loạn nữa!"

Giọng nói quen thuộc, lời nói lạnh băng, nhưng tiết lộ sự quan tâm của mình đối với cô, đôi mắt chán nản của Lương Tử Ngưng thoáng chốc sáng lên, "A. . . . . ."

Nhưng khi nhìn thấy Đại Nhân, đôi mắt sáng rỡ rất nhanh tắt ngúm, vẻ mặt cô cứng lại, tại sao không phải là hắn? Sao không phải là hắn chứ?

"Ha ha. . . . . ." Lương Tử Ngưng cất tiếng cười to lên, cô thật ngốc, thật ngu, cô biết rất rõ con người kia tâm địa sắt đá, lãnh khốc vô tình đến chừng nào, hắn căn bản không đem việc chết sống của cô để vào trong mắt, cô còn ở đây hồ đồ chờ mong gì cơ chứ, "Ha ha. . . . . ." Tiếng cười của cô thật thê lương*.

(*):thê lương = lạnh lẽo, vắng lặng, cô đơn

"Tôi biết hôm nay là ngày giỗ của Lương Tử Oánh, nhưng cô đâu cần phải bi thương như thế, người đã qua đời lâu rồi, nỗi buồn của cô cũng phải vơi đi thôi!"Đại Nhân cố gắng an ủi, nhưng kết quả lại càng kích động tâm tình của cô.

"Ha ha! Thật châm chọc!" Lương Tử Ngưng ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt của cô trống rỗng, "Đây là báo ứng, là báo ứng!" Đúng sáu năm trước, cô đã phá hư thắng xe của Lương Tử Oánh, biến nó thành một vụ tai nạn giao thông 'một xác hai mạng'. Báo ứng giờ đã tới với cô, không ngờ, cô đã làm đến bước này, nhưng vẫn không có được hắn.

Tay Lương Tử Ngưng chỉ vào bầu trời, "Có phải chị đang cười tôi không? Phải rồi! Chị nhất định là đang cười tôi!" Uổng công cô bày mưu tính kế giết LươngTử Oánh, mặc dù chị ta đã chết, nhưng vẫn sống trong lòng người đàn ông kia. Đúng, rõ ràng là chị ta đang sống, chẳng qua là sống trong lòng của TrầnDịch Tuấn thôi. Chẳng lẽ, lòng đàn ông chỉ có thể chứa chấp người chết sao?

"Chết, chết! Tôi chết rồi sẽ có thể khiến anh nhớ đến tôi!" Lương Tử Ngưng vì say khướt, nên càng không ngừng tự lẩm bẩm, cầm lên mảnh thủy tinh, không chút do dự cắt mạnh xuống cổ tay mình.

Nếu cắt vỡ mạch máu, thì cảm giác gì cũng biến mất, dòng máu nóng bỏng ào ào chảy ra, khóe miệng cô cong lên, cười thản nhiên, "Lần này. . . . . . Anh có thể nhớ đến tôi cả đời!"

Thân thể mềm mại như lá rụng mùa thu, chậm chạp, bay xuống, bay xuống.

"Lương Tử Ngưng!"Đại Nhânchỉ cho là cô ta uống say rượu rồi làm loạn mà thôi, không nghĩ tới, cô ta thật sự cắt cổ tay mình, sự việc tới quá đột ngột, không chút báo trước.

Hắn chạy nhanh tới, ôm lấy cô, "Lương Tử Ngưng! Tỉnh dậy đi!"

Lương Tử Ngưng suy yếu, vô lực mở mắt ra, nở ra nụ cười hư ảo, hốc mắt cô tràn đầy nước, dường như đang nhìn thấy vẻ mặt gấp gáp của Trần Dịch Tuấn, yếu ớt nói: "Em biết, anh thật sự quan tâm em mà. . . .. ." Nụ cười hàm chứa hạnh phúc, cô nhẹ nhàng rơi vào hôn mê.

KhiĐại Nhân bế Lương Tử Ngưng người đầy bụi bẩn đi ra ngoài, Thanh Duy cuối cùng cũng thở phào một cái thật mạnh, vội vàng chạy tới, "Đại Nhân,cô ấy sao rồi?"

 Thanh Duy bỗng nhìn thấy dòng máu đang ào ào chảy nơi cổ tay Lương Tử Ngưng, dọc theo bàn tay, cuối cùng lan tới đầu ngón tay, nhỏ xuống từng giọt.

"Cô... cô ấy sao. . . . . ." Thanh Duy hít vào một hơi khí lạnh, cầm tay của Lương Tử Ngưng lên.

Nhân viên cấp cứu lập tức chạy tới, Đại Nhân đặt Lương Tử Ngưng lên trên cáng.

  Đại Nhânđột nhiên xoay người, ôm Thanh Duy vào trong ngực thật chặt, "Lúc nãy, anh đột nhiên cảm thấy sợ hãi, anh cứ nghĩ lỡ như cô ấy là em..."

  Đại Nhân không biết vì sao trong tình huống khẩn cấp này, hắn còn có thể mất hồn. Khói mù mịt, lửa cháy khắp bốn phía, khiến tầm mắt hắn trở nên mơ hồ, trong một thoáng, hắn như có thể nhìn thấy Thanh Duy đang ở trong biển lửa, một thoáng kia, tim của hắn như muốn ngừng đập.

"Anh không muốn thấy bất kì ai biến mất nữa, anh rất muốn giữ người đó lại...nhưng bất đắc dĩ dành buông tay, cảm giác đó giống như chết đi một lần...Em vĩnh viễn đừng rời xa anh..." Đại Nhânôm chặt lấy cậu, thật chặt, không buông tay ra.

"Sẽ không, vĩnh viễn cũng không." Thanh Duy ngửi mùi tro nồng trên người hắn, lòng bỗng cảm thấy khổ sở.

Nếu như trời cao lại tàn nhẫn như vậy, nếu quả thật sẽ có một ngày như vậy, Thanh Duy sẽ nghĩ cách khiến cho hắn tự 'xoay người' rời đi*. Một mình cậu sẽ âm thầm chịu đựng tất cả, còn hơn để cho hắn tự hận mình, một mình tưởng nhớ cậu, cả đời đau thương khổ sở vì tưởng nhớ.

(*):ý của Thanh Duy là muốnĐại Nhântự mình đồng ý chia tay cậu, không nhớ về cậu
————

Biết Lương Tử Ngưng một mình sẽ lẻ loi cô đơn, Đại Nhâncùng với Thanh Duy bèn tới bệnh viện.

Trải qua bảy tám canh giờ cấp cứu, Lương Tử Ngưng mới thoát khỏi nguy hiểm.

Điều này cũng làm cho Thanh Duy và Đại Nhânthở phào nhẹ nhõm.

"Đại Nhân, anh nghĩ vì sao cô ấy lại muốn. . . . . .muốn tự sát?" Mặc dù cậu biết Đại Nhânđối với chuyện vừa rồi vẫn còn rất hoảng hốt, nhưng cậu vẫn có chút tò mò, một cô gái như vậy vì chuyện gì lại có thù hận lớn đến thế?

"Không rõ lắm. . . . . ." Mặc dù ngoài miệng nói vậy, giọng nói lại có chút khinh thường, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút bất an.

Đại Nhânôm lấy thân thể cậu thật chặt, tim của hắn đang run rẩy, tại sao loại cảm giác bất an đó lại mãnh liệt đến vậy.

————

Sáng sớm, bầu trời mờ mịt, sương mù mờ mờ bao phủ chặt chẽ lấy tòa chung cư.

Ở căn phòng bị hỏa hoạn tối hôm qua, khí nóng vẫn còn tỏa ra nhàn nhạt. . . . . .

Tại cánh cửa sổ ở căn phòng đối diện, từng giọt sương không biết từ khi nào đã tạo thành những hạt châu, Trần Dịch Tuấn đứng bên cửa sổ nhìn về phía căn phòng đã cháy đen kia, đôi mắt hắn như toát ra luồng khí lạnh, môi mỏng khẽ nâng lên tạo thành một nụ cười châm biếm, tay hắn cầm một ly rượu đỏ, thứ chất lỏng màu đỏ, rực rỡ, đậm màu ấy dường như máu, lại như tản ra mùi thối nát, mục rữa của thịt sống để lâu ngày. 

_____________________________

Chương 143 : Mơ hồ không đành lòng

Trần Dịch Tuấn ngửa đầu, uống cạn dòng rượu đỏ lạnh như băng, khóe miệng khẽ cong lên, đôi con ngươi dường như cũng được phủ một tầng băng lạnh, dường như được nhuộm bởi thứ rượu đỏ kia, tỏa ra màu lửa nóng, toàn thân tràn đầy khí u ám.

Ngón tay khẽ động, ly thủy tinh trong tay rơi xuống đất, "Xoảng ——" vỡ tan thành những mảnh nhỏ, chất lỏng còn sót lại trong ly rượu tràn ra ngoài, khiến những mảnh vỡ ấy như được nhuộm bởi máu tươi.

Hắn ngồi chồm hổm xuống, nhặt lên những mảnh vụn trên sàn, cầm thật chặt một mảnh, khiến nó làm rách da hắn, đâm vào trong lòng bàn tay hắn, từng giọt máu nóng bỏng tanh nồng nhỏ xuống.

"Tuấn, anh làm gì ở đây thế? Anh bị làm sao vậy?" Cô gái với vóc người cao gầy đi tới bên cạnh hắn, vội vàng ngồi chồm hổm xuống, muốn gỡ tay hắn ra.

  Trần Dịch Tuấn vẫn bóp chặt tay của mình, "Tôi muốn xem máu của mình ruốt cuộc là có màu gì, đen hay đỏ . . . . . ."Hắn chậm rãi giơ tay lên, một giọt rồi một giọt máu đậm rực rỡ rơi xuống, "Xem ra vẫn còn là màu đỏ, vẫn còn cứu được, đúng không?"

"Ai ——" cô gái kia thở dài một hơi, "Anh thực ra vẫn chưa tàn nhẫn đến mức không còn tim mà, cần gì phải làm vậy? Hơn nữa, tình huống bây giờ vốn là doanh tự nguyện sắp đặt?"

  Trần Dịch Tuấn ném mảnh kính trong tay mình đi, đôi tay hắn nắm chặt bả vai của cô, lắc lắc người của cô, "Cô không hiếu! Không hiều gì cả! Tôi không thể buông tay, cho dù phải đưa ra cái giá cao như thế nào, tôi vẫn không thể buông tay!"

Máu tươi dọc theo bả vai trắng nõn của cô gái mà chảy xuôi xuống, màu sắc tươi rói của nó dưới làn da trắng nõn của cô, càng thêm chói mắt.

Cô gái kia chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh hắn, chờ tâm tình hắn bình phục, mới chậm rãi mở lời, "Vậy bước kế tiếp, anh không được phép thất bại, nhớ suy nghĩ thật kỹ càng, chắc hẳn anh cũng không hi vọng làm tổn thương người anh không muốn, đó là kì vọng của anh, không phải sao? Phủi xuống đôi bàn tay đang ở trên bờ vai mình, cô đứng lên, "Em đi lấy hộp sơ cứu."

Tổn thương người mà mình không muốn. . . . . .Là cậu ấy? Đúng không?

Nhớ tới gương mặt trong sáng, tao nhã, xinh đẹp kia, một dòng nước ấm áp bỗng tràn vào lòng hắn, nhưng ngay lập tức lại xuất hiện thêm loại cảm giác xấu xa, nặng nề, là hắn lợi dụng cậu.

Cậu đơn thuần, yếu đuối như vậy, sao có thể tự bảo vệ được mình.

Đôi mắt lạnh củaTrần Dịch Tuấn mơ hồ xuất hiện một ánh đen, đôi tay hắn nắm chặt, xương ngón tay trắng bệch nổi lên cùng với gân xanh, dường như đang cố chịu đựng một nỗi đau khổng lồ, dòng máu đỏ càng bị kích thích mà chảy xuôi xuống theo ngón tay.

"Thanh Duy,Thanh Duy. . . . . ." Cánh môi mỏng của Trần Dịch Tuấn hé mở, không ngừng bật ra cái tên này.

Một tiếng rồi một tiếng làm nhịp tim hắn nhảy lên, như đang gõ mạnh vào buồng tim của hắn.

————

Ngày hôm qua sau khi ở bệnh viện chờ cuộc giải phẫu hoàn thành, thì trời đã có chút sáng, sau đó lại làm các loại thủ tục. Đến năm giờ sáng, bọn họ mới về tới nhà, cả hai người cũng tương đối mệt mỏi, nên vừa mới ngã đầu xuống lập tức ngủ ngay.

Lúc mở mắt ra,Đại Nhân phát hiện chàng trai nhỏ của hắn không biết từ lúc nào đã không còn nằm trong ngực mình, hắn xuống lầu, nhìn thấy cậu đang mặc áo ngủ vùi mình trong phòng bếp.

Mái tóc hồng phấn mềm mại như tơ, thấm đẫm mồ hôi, vài sợi tóc nhỏ tự nhiên che đi trán cậu phủ xuống mắt. Mọi thứ cực kì đơn giản nhưng lại khiến cậu trông cực kì nổi bật.

Đại Nhân không nhịn được, hắn bước tới, đôi tay vòng qua eo nhỏ nhắn của cậu từ sau lưng, "Nấu món gì vậy?"

Hắn chồm qua người cậu, ngửi mùi thơm bốc ra từ trong nồi.

Thanh Duy có chút giật mình, nhưng khi hơi thở quen thuộc tràn vào lòng cậu, cậu lập tức có loại cảm giác an toàn, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, "Anh đoán thử xem?"

"Chắc không phải là. . . . . ." Trên mặt Đại Nhân xuất hiện một nụ cười nhẹ đùa cợt, "Dâm Dương Hoắc, Dương Khởi Thạch, Tiên Mao, Rau Hẹ Tử, Dê Hồng Thiên. . . . . .đấy chứ"

  Thanh Duy giờ mới hiểu được, một lần sơ ý sẽ mang đến hậu quả gì, chuyện nhỏ như vậy, mà hắn lại luôn 'khắc ghi' trong lòng, thỉnh thoảng lại mang nó ra kể khổ, giễu cợt cậu.

"Hừ!" Thanh Duy thở mạnh, cô bĩu môi, "Anh chỉ biết mấy món đó! Có phải anh rất nhớ mùi vị của Dâm Dương Hoắc, Dương Khởi Thạch, Tiên Mao, Rau Hẹ Tử, Dê Hồng Thiên. . . . . . hay không? Trong nhà còn nhiều lắm! Em có thể hầm cách thủy một ngày ba phần cho anh uống, thêm cả bữa trà chiều cùng với ăn khuya cũng được."

"Anh chỉ sợ em vất vả thôi. . . . . ." Đại Nhân dán chặt bên tai của cậu, trong lời nói có ẩn ý.

"Không vất vả đâu, em thân là vợ hiền gương mẫu, thì phải vậy thôi!"

Khóe miệng Đại Nhân cong thành một nụ cười, "Ý của anh là, ngộ nhỡ những thứ Dâm Dương Hoắc, Dương Khởi Thạch, Tiên Mao, Rau Hẹ Tử, Dương Hồng Thiên kia. . . . . . Hiểu quả quá mạnh mẽ, khiến anh 'làm' em mệt muốn chết thì sao?"

"Trần Đại Nhân!" Thanh Duy nhấc chân lên, không chút lưu tình cho hắn một đạp!

Đại Nhân vội vàng nhấc chân lên, vẻ mặt dữ tợn, lớn tiếng kêu đau, "Em mưu sát chồng hả?!"

"Người như anh chết không có gì đáng tiếc!" Thanh Duy bực tức, hừ nhẹ một câu, sau đó, nồi canh bắt đầu sôi trào, cậu cẩn thận vớt lớp bọt trên bề mặt.

"Thơm quá!" Đại Nhân đưa đầu tới.

  Thanh Duy nhìn vẻ mặt thèm chảy nước miếng của hắn có chút buồn cười, cố nén lại, lãnh đạm nói: "Anh đừng hòng! Không có phần anh đâu!"

"Tại sao?" Biểu tình Đại Nhân giống như đứa trẻ không được cho kẹo, "Anh là chồng em mà!"

"Chẳng lẽ anh quên lần 'ăn vụng' trước sao?" Thanh Duy vừa nhớ tới chuyện lần trước, nụ cười lập tức xuất hiện trên mặt "Món cháo có thể điều chỉnh nội tiết tố, lại có công hiệu làm đẹp, dưỡng nhan, mang đến bộ ngực lớn tuyệt đẹp ấy!"

Như trong dự đoán, sắc mặt Đại Nhân lập tức trầm xuống, lạnh lùng lườm cậu một cái, "Anh thấy em không cần phải điều chỉnh nội tiết tố gì đâu, da em đẹp như vậy, cũng không cần dưỡng nhan. Về phần bộ ngực thì . . . . . . Có lẽ em không có cảm giác gì, nhưng đối với người trực tiếp tiếp xúc như anh mà nói, thì anh vô cùng hài lòng, không cần phải như mấy ả đàn bà kia làm gì, nhỏ nhỏ xinh xinh thế này anh thích hơn, cho nên em cũng không cần. . . . . ." ( Ngoại biến thái quá a ~~~ )

"Keng ——" Thìa trong tay Thanh Duy rơi xuống đất, hắn vừa đến, cậu lập tức rối một nùi, Thanh Duy trực tiếp hạ lệnh đuổi khách "Anh lập tức, ngay lập tức cút ra ngoài cho em!"

______________________

Chương 144 : Tình địch gặp mặt


Đại Nhân thấy Thanh Duy giận đến mức gương mặt đỏ bừng, tâm không cam lòng không nguyện thối lui ra khỏi phòng bếp, chân mới vừa bước ra một bước, lại vội vàng thu hồi, hỏi: "Em còn chưa nói cho anh biết, cháo này vì ai mà nấu." Gương mặt đầy mùi dấm.

"Dù sao cũng không phải cho anh!" Thanh Duy hướng hắn hừ một tiếng, từ từ khuấy nồi cháo đặc, "Là cho Lương Tử Ngưng..., cô ấy đang cần người chăm sóc, một mình trong bệnh viện, thật đáng thương. . . .. ."

"Hiền lành, bé ngốc." Đại Nhân ôm cậu vào lòng, như lông vũ, cực kì êm ái, hắn hôn vào trán cậu.

————

"Đưa điện thoại di động cho tôi! Tôi muốn gọi điện thoại. . . . . .". Tỉnh dậy sau cuộc phẫu thuật, Lương Tử Ngưng lại điên cuồng gầm thét hướng với các y bác sĩ.

"Lương tiểu thư, bệnh viện có quy định không thể gọi điện thoại!"

Lương Tử Ngưng không để ý sức khỏe cực kì yếu ớt sau khi giải phẫu của mình, cô nhổ cây kim truyền nước biển trên tay ra, "Vậy bây giờ, tôi lập tức xuất viện là được chứ gì! Thế thì các người có muốn nhúng tay vào cũng không được!"

Cô vén chăn lên, vội vã muốn xuống giường, kết quả hai chân cô lại cứng ngắc và nặng nề, căn bản là không có cách nào linh hoạt mà di chuyển, cô phí sức xuống giường, nhưng chân vừa chạm đất, lại nhũn ra, té xuống.

"Lương tiểu thư!" Y tá vội vã chạy tới đỡ cô, một lần nữa chuẩn bị vô nước biển cho cô.

"Các người không cần lo cho tôi! Để tôi chết đi. . . .. ." Lương Tử Ngưng đẩy mạnh các y tá ra, ngồi liệt trên mặt đất giá lạnh, nước mắt rơi như mưa, "Sao các người không cho tôi xuất viện, sao không cho tôi gọi điện thoại. . . . . ."

Phần băng gạc trên cổ tay bỗng bị nhiễm đỏ, sắc mặt Lương Tử Ngưng trắng bệch, như một con rối mất dây, toàn thân vô lực, cúi gầm đầu, không chút sinh khí.

"Lương tiểu thư, vết thương trên cổ tay cô đang chảy máu, xin hãy để chúng tôi băng bó lại cho cô, được không." Y tá thấy tâm tình của cô kích động như thế, bèn dùng giọng ôn hòa nói chuyện với cô.

Hệt như đang dụ dỗ một đứa trẻ con, cô ấy cẩn thận từng li từng tí đến gần Lương Tử Ngưng, bỗng đôi tay loạn Lương Tử Ngưng vì đề phòng mà vung loạn,"Cút! Tất cả các người cút ngay cho tôi!"

"Không ngờ ở đây lại náo nhiệt như thế."

Giọng nói dịu dàng, thanh nhã truyền đến, như tiếng hót chim Hoàng Oanh trong rừng sâu, rất êm tai dễ nghe, làm như có thể điều khiển tâm hồn của con người, khiến mọi người trong phòng đột ngột ngừng lại động tác, quay đầu nhìn về phía cửa phòng bệnh.

Trên người cậu mặc một bộ đồ bình thường, áo khoác ngoài vàng nhạt, cổ quấn một chiếc khăn quàng màu trắng để giữ ấm. Trang phục đơn giản, mộc mạc, nhưng khi chúng được mặc trên người cậu lại có vẻ cực kỳ trang trọng mà thanh lịch

"Cô tới đây làm gì?" Lương Tử Ngưng yếu ớt, dùng đôi mặt hung tợn của mình nhìn cậu.

"Thăm bệnh." Thanh Duy không quan tâm tới thái độ không hoan nghênh của Lương Tử Ngưng, thản nhiên đi vào, đem bình thuỷ đặt lên trên tủ đầu giường. Sau đó ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt cô, "Sao thế? Cô thích ngồi trên đất sao? Nhưng tôi không thích nói chuyện với cô như vậy, ngồi chồm hổm lâu, chân sẽ tê đấy."

"Mắc mớ gì phải tới thăm tôi!" Lương Tử Ngưng hướng về phía cậu, tức giận nói. Cúi đầu quan sát mình một chút, cô cảm thấy mình thật khó coi.

Giờ phút này đầu tóc xốc xếch, khí sắc siêu kém, sắc mặt ố vàng, chắc chắn so với Thanh Duy cách xa vạn dặm. Cô không muốn mình phải làm nền cho sắc đẹp của Thanh Duy.

"Đỡ tôi lên!" Cô thử đứng lên, đã thử 2 lần nhưng vẫn bị thất bại. Không còn cách nào khác, cô đành nhờ y tá kế bên mình giúp một tay.

Nằm lại trên giường, Lương Tử Ngưng thấy cậu vẫn còn không đi, lập tức mở miệng,"Sao cậu còn chưa đi, nhìn thấy cậu, trong người rất không thoải mái!"

"Tôi có hầm cháo gà sâm cho cô, cô mất máu nhiều như vậy, nên điều dưỡng nhiều một chút." Thanh Duy múc ra một chén, bưng tới cho cô.

Đôi mắt lạnh của Lương Tử Ngưng thoáng nhìn, "Đừng làm bộ tốt bụng!" Tay vung lên ——

 Thanh Duy không lường trước được việc Lương Tử Ngưng sẽ đánh đổ chén cháo, chưa kịp tránh, chén cháo gà nóng đã đổ xuống ngay trên tay cậu.

"A ——" Thanh Duy kêu lên một tiếng, hất mạnh tay, dồn dập hít vào một hơi khí lạnh, "Cô làm gì vậy!"

"Tôi làm sao biết cậu có bỏ thuốc độc nào vào trong đó không, lỡ như uống xong, tôi bị tiêu chảy hoặc cả người nổi đầy mụn nhọt thì sao?"

Hai tay Thanh Duybị phỏng nên đỏ bừng, như có một cây kim đang đâm vào từng tấc da thịt, cậu tức giận nói: "Không biết phân biệt tốt xấu!"

Y tá bên cạnh mang tới một chậu nước lạnh,  Thanh Duy để tay vào, cơn đau mới dần dần dịu xuống.

"Tôi biết cậu đến đây là muốn xem cái dáng vẻ 'thật tức cười' của tôi, được rồi, cậu xem xong rồi đấy, tôi thảm thương như vậy, cậu hài lòng chưa, giờ cậu có thể cút nhanh rồi!" Giọng Lương Tử Ngưng dồn dập, cô dừng lại một chút, đột nhiên như nghĩ đến cái gì, "Nhớ chuyển lời này giùm tôi, bảo anh ấy tới thăm tôi, nếu không. . . . . . Anh ấy nên tự biết hậu quả."

Lương Tử Ngưng không phục, rõ ràng Trần Dịch Tuấn vốn là của cô, tại sao bây giờ cô phải thông qua người đàn ông khác, nhờ cậu ta chuyển lời giùm, giống như cô mới chính là người thứ 3 giữa họ vậy.

Cô ta giống như đã ăn phải thuốc nổ, hỏa lực mười phần,  Thanh Duy không khỏi cảm thấy nghi ngờ, cậu và Lương Tử Ngưng chỉ có thể coi là lần thứ hai gặp mặt, sao cô ta lại hận cậu nhiều như vậy.

"Buồn cười, cô là gì chứ? Tại sao tôi phải chuyển lời giùm cô!" Thanh Duy cảm thấy cô gái này hình như là đang cố tình gây sự, thật buồn cười, cô có ý tốt, đến bệnh viện thăm cô ta, vậy mà bây giờ, cô ta lại xem cô thành người giúp việc, tùy ý sai bảo.

"Cậu. . . . . . người như cậu thật không biết xấu hổ, cậu đừng hòng cướp anh ấy khỏi tay tôi, anh ấy sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra, người anh ấy yêu thật sự chính là tôi. Anh ấy sớm muộn gì cũng sẽ vứt bỏ cậu, trở lại bên cạnh tôi thôi!"

Lương Tử Ngưng nói xong một hơi,  Thanh Duy lập tức ngẩn ra, trong lòng bỗng xuất hiện một vướng mắc, cô ta và Đại Nhân rốt cuộc là có mối quan hệ gì? Từ giọng nói của cô ta, cô cảm giác mối quan hệ của hai người họ rất không bình thường. ( Người cô ta yêu là Dịch Tuấn chứ k phải Đại Nhân của cậu đâu a ~~~ )

Gương mặt tinh xảo, tươi đẹp dần dần đông cứng, đôi mắt trong suốt bỗng xuất hiện một tia sáng tối đen.

"Thật xin lỗi, đã quấy rầy cô nghỉ ngơi. Hôm nay, tôi thật không nên tới." Nói xong, Thanh Duyxoay người vội vã rời đi.

Cậu sẽ không quên ánh mắt tối hôm qua của Đại Nhân khi hắn muốn xông lên cứu Lương Tử Ngưng, cố chấp như thế, kiên định như thế. . . . . .Có lẽ, trong lòng hắn, cậu thật không bằng người con gái có gương mặt quen thuộc - Lương Tử Oánh.

"Công tử, vết phỏng trên tay cậu còn chưa xử lý. . . . . ." Sau lưng cậu, cô y tá cầm thuốc bôi trị phỏng kêu lên.

Thanh Duynóng lòng muốn biết đáp án, cậu hốt hoảng, vội vàng, bước chân hoàn toàn không có ý muốn dừng lại.

END

_____________________

Nhớ vote và chăm cmt để tui cóa động lực nghenn !! Nếu được mai ra chương cho mn đọc nè !!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro