Chương 145 + 146 + 147

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3 chương ra lò rồi nè sory ra trễ nha :<<

____________________________________

Chương 145 : Không hiểu sao chương này không có tựa đề -_-

Thanh Duy vội vả chạy tới tòa cao ốc Trần thị, không gõ cửa, đi thẳng vào.

Đại Nhân cho gọi tất cả các quản lý, xí nghiệp liên quan tới dự án 'Ngân Nguyệt Hồ' đến, bầu không khí nghiêm túc làm việc cực kì cao độ.Đột nhiên, "Cạch ——" một tiếng, cửa mở ra, quản lý cao cấp của công ty vội vã quay đầu lại nhìn cậu.

Thanh Duy trợn tròn hai mắt, khẽ trố mắt nhìn trong chốc lát, sau đó cấp tốc lui trở về, "Thật xin lỗi, xin lỗi, các anh cứ tiếp tục!"

Đôi mắt chim ưng dữ tợn của hắn xuất hiện, tầm mắt dừng lại trên người củaThanh Duy , "Hội nghị hôm nay tạm dừng ở đây đi, ngày mai tiếp tục!"

  Đại Nhân và cấp dưới làm việc với nhau đã lâu, dĩ nhiên là biết, cũng hiểu cách nhìn mặt mà nói chuyện, bọn họ mau chóng cầm lên giấy tờ, vội vã rời đi.

Nhưng bọn họ nghĩ mãi mà không ra, người luôn luôn lấy sự nghiệp làm trọng như tổng giám đốc, hôm nay lại có thể vì vợ mà cho dừng lại hội nghị!?.

"Em không quấy rầy đến công việc của anh chứ?" Thanh Duy như đứa trẻ bị bắt quả tang đang làm chuyện sai trái, cúi đầu thật thấp, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn.

"Em cứ nói đi?" Đại Nhân đứng lên, đi tới bên cạnh cậu, rất tự nhiên mà đưa tay ra, muốn đem cậu ôm vào lòng.

  Thanh Duy đẩy hắn ra, "Em có chuyện muốn nói với anh."

"Chuyện gì?" Đại Nhân không hài lòng với hành động của cậu, chân mày khẽ cau chặt.

"Em vừa đi gặp Lương Tử Ngưng." Vẻ mặt Thanh Duy nặng nề, "Cô ấy nói muốn gặp anh." Giọng nói yếu ớt, dường như rất khó để bật ra từng câu một.

  Đại Nhân có chút shock, âm điệu hơi cao lên, "Sao lại muốn gặp anh?"

  Thanh Duy mấp máy miệng, đôi mắt tối đen của cậu nhìn chằm chằm vào hắn, như đang muốn từ trong đôi mắt hắn tìm ra chân tướng, bình thản nói: "Cô ấy nói, em đã đoạt anh từ trong tay cô ấy, anh phải là của cô ấy, anh sớm muộn gì cũng sẽ về bên cạnh cô ấy. . . . . ." Thanh Duy không kiên cường như trong tưởng tượng của mình, khi cậu chính miệng nói ra những lời đó, lòng cậu cực kì đau đớn, ngực như đang bị khoét đi từng chút một.

"Hừ, cô ta cố tình gây sự thôi!" Đại Nhân chê cười một tiếng, tức giận nói, quay đầu nhìn chằm chằm vào Thanh Duy , "Em tin lời của cô ta sao?"

Thanh Duy dừng một chút, đôi mắt trong khẽ dao động, môi mỏng khẽ run, "Không thể không tin được."

Không phải là vì 'giác quan thứ sáu' của cậu, mà là vì ánh mắt chân thành, tha thiết của cô ấy, trong đôi mắt đó toát ra thứ cảm giác thê lương, hèn mọn, khẩn cầu. . . . . . Đó là tình yêu thật sự, không phải diễn xuất.

Vì tình yêu, tính mạng đã được cô ấy xếp vào sau cùng, vậy liệu còn thứ gì quan trọng hơn nữa.

"Em không tin anh?" Đại Nhân nghe được năm chữ kia, hắn thật sự muốn gõ đầu cậu ra, xem xem bên trong đang chứa đựng những gì.

Toàn thế giới, ai cũng có thể hoài nghi hắn là một người không bao giờ động chân tình, nhưng cậu thì không thể! Đại Nhân đã loại bỏ bao nhiêu chướng ngại trong lòng, mới có thể toàn tâm toàn ý tiếp nhận cậu, dùng tính mạng của mình mà yêu cậu.

"Tin anh? Anh thật sự nghiêm túc muốn em tin anh sao, cô ấy dùng lời lẽ sắc bén chân thật nói em đoạt đi anh đấy. . . .. ." Thanh Duy thống khổ, châm biếm chính bản thân mình, tay liên tục đánh vào hai bên thái dương "Anh nói cho em biết đi, em nên tin ai đây, anh nói cho em biết đi. . . . . ."

Đại Nhân thấy vẻ mặt thống khổ, rối rắm của cậu, tim hắn cũng nhói đau, hắn nắm chặt hai tay của cậu, không để cho cậu tự đánh mình, "Em không có lòng tin với chính bản thân mình sao? Em cảm thấy em dù đang ở vị trí này của anh, vẫn chưa đủ sao?" Đại Nhân đặt tay cậu vào bên ngực trái của mình.

"Đúng! Em chính là không có lòng tin với bản thân mình! Cô ấy là Lương Tử Ngưng, là người có gương mặt đã khiến cho anh thương nhớ suốt sáu năm. Cũng là người đã sớm cắm rễ sâu vào trong lòng anh, mà em. . . . . ." Ánh mắt của cậu mờ mịt trống rỗng, mặc dù mê luyến nhiệt độ nơi lòng bàn tay của hắn, nhưng cậu vẫn lắc đầu một cái, lui về sau một bước, "Em, cái gì cũng không có. Có lẽ là do anh lầm lẫn, vì anh cảm thấy có lỗi với em, nên mới đem sự áy náy của mình lầm tưởng là tình yêu. . . . . . Em không cần, thật sự không cần, thứ tình yêu bố thí đó. . . . . ."

Đại Nhân tức giận, hắn thật không ngờ cậu lại có loại ý nghĩ này, hướng về cậu quát: "Bố thí? Em nghĩ Đại Nhân anh là nhà từ thiện à, chỉ cần phụ nữ nhỏ xuống hai giọt nước mắt, anh sẽ lập tức 'bố thí' ư."

Hắn đè nén xuống lửa giận, sợ mình không cẩn thận, sẽ đốt thuốc nổ, đả thương cậu. Đốt một điếu thuốc, hít một hơi, mùi thuốc lá nhàn nhạt xông vào mũi, giọng nói chậm lại, "Lương Tử Oánh và Lương Tử Ngưng là hai người khác nhau, anh chưa già cả đến nỗi mắt mờ không biết cách phân biệt. Còn nữa..., rõ ràng, Lương Tử Oánh đối với anh mà nói đã trở thành quá khứ, anh muốn buông tha cho chính mình, cho nên, em cũng đừng khiến bản thân mình thêm phần rối rắm. . . . . ."

Đôi mắt trong của Thanh Duy chớp động như có ánh sáng, "Anh thật sự có thể để xuống sao?"

Đại Nhân dập tắt điếu thuốc trong tay, nâng gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp, tinh xảo của cậu lên, "Mặc dù, chúng ta không có một cuộc gặp gỡ hoàn mỹ, nhưng anh sẽ có thể cùng em cố gắng có một kết cục thật hoàn mỹ."

Đôi mắt Thanh Duy chớp động, con ngươi khẽ run, một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt chảy xuống —— nhỏ xuống lên mu bàn tay hắn, cảm giác lạnh lẽo từ mu bàn tay lan tràn ra, dần dần thâm nhập vào tim hắn.

Đại Nhân cúi đầu, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đi giọt lệ của cậu, đem nó hút vào trong miệng, vị mặn nhàn nhạt, lại hơi chát —— đây chính là mùi vị chua xót trong lòng cậu chăng! Hắn sẽ nhớ mãi mùi vị này.

————

"Tại sao. . . . . . sao anh ấy không nhận điện thoại, sao anh ấy không đến gặp tôi, anh ấy sẽ không vứt bỏ tôi đâu. . . . . ." Lương Tử Ngưng co người, ngồi trên đầu giường, tay ôm lấy hai chân mình, ánh mắt ngốc trệ, nghiêng nghiêng ngước nhìn trần nhà trắng như tuyết, miệng càng không ngừng nhắc đi nhắc lại câu nói trên.

Một bóng lưng cao to, màu đen đang lẳng lặng đứng nghiêm bên ngoài cửa sổ, đôi mắt sắc bén lại nhuộm ánh lạnh, nhìn chằm chằm thẳng vào cô.

"Tiên sinh, anh tới thăm Lương tiểu thư sao?" Y tá đi ngang qua hắn có chút ngạc nhiên, hắn đã đứng bên ngoài lâu rồi, nhưng lại không vào, cũng không rời đi.

"Không phải." Hắn lạnh lùng đáp lại, sau đó xoay người rời đi.

"Thật là! Nếu không phải đến thăm bệnh, thì vào đây làm chi cơ chứ?" Y tá đứng ở chỗ của hắn khi nãy, từ đây, ngoại trừ có thể nhìn vào phòng của Lương Tử Ngưng, thì còn có thể nhìn thấy gì nữa.

Y tá đẩy cửa bước vào, "Lương tiểu thư, ăn cơm đi." Cô đặt hộp đồ ăn lên bàn.

"Anh ấy có phải đã vứt bỏ tôi, không quan tâm tôi nữa không. . . . . ." Lương Tử Ngưng đột nhiên níu lấy ống tay áo cô y tá.

"Không đâu! Cô ăn cơm trước đi được không, cô ăn xong, anh ấy sẽ tới thăm cô."

___________________________

Chương 146 : Tin dữ

"Không phải vậy! Các ngươi đang gạt tôi, anh ấy sẽ không đến, anh ấy vốn cũng không quan tâm đến chuyện sống chết của tôi, bởi vì tôi đối với anh ấy mà nói, đã mất đi giá trị lợi dụng. . . . . ." Lương Tử Ngưng càng nói càng kích động,"Các người đều gạt tôi, gạt tôi. . .. . ."

Mặc dù trong tiềm thức, Lương Tử Ngưng một mực phủ nhận sự thật này, nhưng thực tế tàn nhẫn đang ở trước mắt cô, áp bức cô không thể không thừa nhận. Một khi cô hoàn toàn tỉnh táo, toàn bộ tinh thần cô cũng lập tức sụp đổ, Lương Tử Ngưng cảm thấy toàn thân mình không còn chút hơi sức nào, khung cảnh trước mặt bỗng tối sầm, cả người cô mềm nhũn, ngã xuống.

"Lương tiểu thư! Lương tiểu thư!" Y tá vội vàng gọi tên cô.

————

"Cô ấy bị sao thế, chuyện gì xảy ra?" Đại Nhân được y tá trưởng gọi đến bệnh viện. Hắn vốn có thể mặc kệ cô, nhưng Đại Nhân vì lòng trắc ẩn, không thể tuyệt tình như thế.

Y tá trưởng biết người đang ở trước mắt này có cổ phần ở bệnh viện, là ông chủ trong "bóng tối", cô ngại thân phận của hắn nên có chút nơm nớp lo sợ, "Hôm nay, Lương tiểu thư đột nhiên té xỉu, kiểm tra mới biết cô ấy mang thai."

Con ngươi đen của Đại Nhân hơi nhíu lại, tỉnh táo hỏi: "Đã bao lâu?!"

"Bốn tuần. Mặc dù sức khỏe Lương tiểu thư bây giờ rất yếu, nhưng đứa trẻ trong bụng cô ấy rất khỏe mạnh. . . . . ." Bác sĩ còn muốn thao thao bất tuyệt, nhưng người Đại Nhân lại toát ra luồng khí phiền não, ngầm tỏ ý không muốn nghe.

Chân mày rậm đen của hắn nhíu chặt, "Bản thân cô ấy có biết không?"

Bác sĩ gật đầu một cái, "Lương tiểu thư vốn có ý coi thường mạng sống của mình, nhưng sau khi cô ấy biết mình mang thai, tâm tình lập tức ổn định trở lại."

"Tôi muốn đứa trẻ của cô ấy biến mất!" Trong con ngươi tối tăm lóe ra tia sáng sắc bén như dao, "Về phần làm thế nào, chắc không cần tôi nhiều lời, đúng không!?"

Đứa bé bị dị dạng, thai vị không đúng. . . . .. Đủ loại lý do, tùy tiện lấy một cái, là có thể quang minh chính đại lấy đứa nhỏ trong bụng của cô ta ra.

"Trần tiên sinh, bây giờ còn chưa được, vì lần trước Lương tiểu thư tự cắt cổ tay mình, cho nên cô ấy đã mất máu quá nhiều rồi."

"Vậy cô đợi đến lúc thích hợp rồi làm ngay cho tôi!"Đại Nhân không nhịn được, hướng về phía cô ta giận dữ thét gầm, "Còn nữa! Chuyện cô ta mang thai tuyệt đối phải giữ bí mật! Nhớ bảo mấy cô y tá kín miệng." Vẻ mặt của hắn như đang ở trên thương trường tác chiến, cực kì nghiêm túc.

Bác sĩ bị sức uy hiếp của hắn làm cho giật mình, gật đầu liên tục.

Ra khỏi phòng làm việc của bệnh viện, Đại Nhân không muốn tới phòng bệnh nhìn Lương Tử Ngưng một cái, hắn đi đường vòng tránh phải đi qua phòng của cô.

————

Đại Nhân trở lại nhà họ Trần , nơi này trước kia vốn là một khoảng không gian đen kịt, đối với hắn mà nói nó chỉ là một tòa biệt thự, và hắn chính là chủ nhân, so với khách sạn, cũng chẳng khác gì mấy. Nhưng, sau khi chàng trai nhỏ kia đến, nơi này dần dần có hơi người, có ấm áp, có cảm giác gia đình. Mỗi khi đêm tới, luôn có ánh đèn chờ hắn trở về, chỉ có Đại Nhân biết, cái mà Thanh Duy thắp sáng, không chỉ có mỗi căn phòng này, mà còn có trái tim tối đen, lạnh băng của hắn.

Nhìn ánh đèn ấm áp trong phòng khách, hơi nóng của thức ăn từ trên bàn tỏa ra, lo lắng trong lòng hắn lập tức biến mất.

Hắn bước vào phòng ngủ, một màn đêm đen nhánh, lạnh băng.

Khóe miệng Đại Nhân cong lên thành một nụ cười mỉm, hắn bình thản, quay đầu nhìn lại, cửa phòng làm việc có ánh sáng, hắn đi tới.

Ánh đèn sáng loáng tràn ngập từng góc phòng làm việc, Thanh Duy đang mang một đôi mắt kính gọng đen, tay cầm bút, đầu ngọn bút bay múa trên giấy, "Soạt soạt soạt" dưới ngòi bút một đường cong đẹp đẽ bỗng hiện lên.

Cậu cúi đầu, một lọn tóc đen từ tai rớt xuống, đen như mực. Đôi mắt sáng trong của cậu, rạng rỡ mà nhìn chằm chằm vào giấy vẽ, cẩn thận tỉ mỉ đưa bút, gương mặt chuyên chú, hoàn toàn không phát hiện ai đó đang bước đến gần.

"Đang vẽ gì vậy?"Đại Nhân đi tới bên cạnh cậu, khi nói chuyện, đầu hắn cúi xuống, chăm chú nhìn bản thiết kế.

"Á!"Thanh Duy bị hắn dọa cho hết hồn, vội vàng vỗ vỗ lồng ngực của mình, "Anh muốn hù chết em à!"

  Thanh Duy quay đầu nhìn hắn, thấy tầm mắt hắn đang dừng trên bản thiết kế của mình, cậu lập tức lấy tay che lại, "Không được nhìn! Không được nhìn!"

"Tưởng em có chút năng lực, không ngờ lại khó coi như vậy."Đại Nhân thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu, bỗng cảm thấy buồn cười, "Anh đã đem bản vẽ của em ghi tạc vào đầu rồi, em cho rằng bây giờ che đây còn tác dụng sao?"

  Thanh Duy thở mạnh một hơi, cậu thả tay xuống, "Em muốn kiện anh tội ăn cắp bản quyền!"

"Em bây giờ cùng lắm cũng chỉ có thể gọi là 'tay mơ', càng không phải là một'đại tác phẩm'!" Đại Nhân véo mạnh vào chiếc mũi cao của cậu, "Em thật muốn làm một nhà thiết kế trang sức?"

"Anh không cần nhìn em với ánh mắt 'chó chê mèo lùn' kia đâu!" Thanh Duy cầm bút lên, sửa những điểm lỗi trên bản thiết kế, "Em không chỉ muốn trở thành một nhà thiết kế trang sức, em còn muốn có một nhãn hiệu của riêng mình." Hi vọng về tương lai, khiến con ngươi Vương Nguyên như phát ra những tia sáng nhỏ.

"Vậy anh vô cùng mong đợi tới ngày ấy, chỉ cần em đừng để anh đợi đến mức tóc hoa râm là được." Tầm mắt Đại Nhân đột nhiên chuyển từ bản vẽ sang Thanh Duy, "Anh là chồng em, phải chăng em cũng nên tặng anh một bản thiết kế 'độc nhất vô nhị', chứng tỏ chút tình yêu?"

Thanh Duy chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ một thoáng, bèn gật đầu, "Ý kiến rất hay, đáng để em suy nghĩ! Anh đã có nhẫn rồi, không thể mang nhẫn ở cả hai tay được, nếu làm thế thì thật buồn nôn, kiểu như 'nhà giàu mới nổi' vậy, ra cửa cũng không an toàn. Nếu là dây chuyền, vòng tay, lắc chân, những đồ kiểu phụ nữ như thế, càng không thích hợp với anh. Nghĩ tới nghĩ lui, em thấy chỉ có vòng Kim Cô là thích hợp với anh nhất thôi!"

"Em dám trêu chọc anh?"

"Vòng Kim Cô không được sao? Chỉ cần em niệm chú, anh sẽ chạy không thoát khỏi lòng bàn tay em!" . Năm ngón tay Thanh Duy dần dần dùng sức co lại nắm chặt, như đang nhốt hắn trong lòng bàn tay mình.

"Em dám ví chồng mình là khỉ hả! Thật sự 'vô pháp vô thiên'." Hắn thọc lét Thanh Duy .

Thanh Duy tránh trái tránh phải, không quên phản kích, nhưng vẫn đấu không lại hắn, "Ha ha. . . . . . Anh ghét Ngộ Không sao, ha ha. . . . . . Chẳng lẽ anh lại thích Trư Bát Giới, em không ngại thiết kế cho anh một cái bàn cào."

"Vợ không ngoan là lỗi của chồng'! Xem hôm nay anh dạy dỗ em thế nào!"
_______________________________
Chương 147 : Mưu đồ

"Con à, con phải khỏe mạnh lớn lên có biết không, có như vậy ba của con mới có thể vĩnh viễn ở lại bên cạnh mẹ. . . . . ." Sau mấy ngày điều dưỡng, khuôn mặt vốn tái nhợt của cô đã có chút hồng hào, khỏe mạnh. Tay cô nhẹ nhàng xoa xoa phần bụng còn bằng phẳng của mình, miệng khẽ lẩm bẩm một lần rồi lại một lần.

Bỗng dưng, có một bóng người nhanh chóng đi vào gian phòng của cô hệt như một tia chớp, tay hắn kéo ngược rèm cửa, "Xoạt ——" rèm cửa sổ bị vén ra hoàn toàn.

"Tử Ngưng . . . . ." Giọng nói trầm thấp có chút mơ hồ, giống như từ một khu rừng rậm tối tăm xa xăm bay tới.

Lương Tử Ngưng khi nghe được giọng nói này, phản ứng đầu tiên là hơi sững sờ, mắt cô bỗng trợn to, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, "Dịch Tuấn, là anh sao?Thật sự là anh sao, anh đã đến gặp em thật sao? Không! Không thể nào. . . . . ." Cô dùng sức lắc đầu, "Anh ấy sẽ không trở lại, mình đã không còn giá trị lợi dụng, anh ấy đã vứt bỏ mình rồi!"

"Tử Ngưng!" Chân mày Trần Dịch Tuấn dần dần khóa chặt, hắn tiến lên ôm cô vào trong ngực, "Anh đã đến gặp em rồi, em có biết anh cố kìm chế để mình không đến thăm em khó khăn đến mức nào không, nhưng vì không thể khiến cho kế hoạch của chúng ta thất bại trong gang tấc, anh chỉ có thể làm như vậy."

Lương Tử Ngưng cảm nhận được lồng ngực ấm áp của hắn, ngửi thấy được mùi vị trên người của hắn, cô cuối cùng cũng tin tưởng Trần Dịch Tuấn đang 'chân chân, thật thật' xuất hiện trước mặt cô, tất cả đều là thật.

"Dịch Tuấn, chúng ta đã có con rồi, anh sờ thử một cái xem, bé con đang ở trong bụng em đấy." Lương Tử Ngưng như đang vội vàng tranh công, nắm lại bàn tay của hắn, để nó lên bụng của cô, trên mặt lộ ra một nụ cười sáng lạn, "Đây là con của chúng ta, anh cảm nhận được sự tồn tại của con không?"

Gương mặt tuấn tú của Trần Dịch Tuấn trầm xuống, thật ra thì hắn đã sớm biết tin cô mang thai, nhưng lại cảm thấy thắc mắc, vì sao cô lại chậm chạp không chịu ra chiêu bắt Đại Nhân phải chịu trách nhiệm với mình, nếu làm như vậy, theo lẽ thường, Thanh Duy sẽ lập tức rời xa hắn ta.

Nhưng, hắn đợi một ngày, rồi lại một ngày, Lương Tử Ngưng vẫn không có bất kì hành động nào, Đại Nhân vẫn mỗi ngày đi làm, mà Thanh Duy vẫn mỗi ngày nấu 'cao lương mỹ vị' cho hắn ta, rồi lại tự mình đưa đến công ty cho hắn. Nhìn bọn họ gắn bó như keo như sơn, Trần Dịch Tuấn càng ngày càng trở nên nóng nảy và bất an, hắn vì đợi không nổi nữa, nên mới tới đây gặp Lương Tử Ngưng, nếu cô không chịu hành động, vậy thì hắn chỉ còn cách phải ép cô.

TrầnbDịch Tuấn bỗng chốc rút tay về, lạnh lùng hỏi "Em xác định nó là con của anh, mà không phải là của Trần Đại Nhân sao? Anh không chấp nhận làm một người cha hào phóng đâu."

"Là của anh, nó nhất định là của anh!" Lương Tử Ngưng biết Trần Dịch Tuấn đang hoài nghi cô, cô hết sức nghĩ cách chứng minh đứa bé này là của hắn, xem ra chỉ còn cách thành thật khai báo, "Thật ra thì. . . . .. Em chưa từng cùng Đại Nhân lên giường. Đêm đó, thuốc anh cho em, em đã lén đổi thành thuốc ngủ. Về phần. . . . . . màng trinh, là em tự mình đâm thủng nó. Bởi vì em không thể dễ dàng để cho người đàn ông khác ngoài anh chạm vào thân thể mình. Em chỉ một lòng một dạ với anh thôi, Dịch Tuấn, hãy tin em có được không. Anh ta không hề chạm vào em, đứa bé này chỉ có thể là con của anh."

"Chát ——" TrầnbDịch Tuấn vung tay lên, một cái tát rơi vào gương mặt mềm mại của cô.

Theo quán tính, Lương Tử Ngưng ngã xuống trên giường, một vệt máu lập tức xuất hiện trên khóe miệng, mặt cô vừa đỏ vừa sưng. Cô lấy tay che phần gò má nóng bỏng của mình, hốc mắt bỗng hiện lên một màng nước, "Anh đánh em! Là vì em không chịu cùng người đàn ông khác lên giường, hay vì anh vẫn nghi ngờ đứa bé này không phải con anh!"

"Miệng em nói yêu anh, chấp nhận hy sinh tất cả vì anh. Nhưng sự thật là gì? Em không nghe lời anh, thế thì sao anh có thể tin tưởng em. Mỗi lần, anh đều dùng bao mà, em hãy thành thật nói cho anh biết đứa bé này là từ đâu mà có!" Trần Dịch Tuấn giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hắn căm giận hướng cô rống to.

Lương Tử Ngưng lặng lẽ cúi đầu, "Là em, là vì em ra tay, dùng kim đâm thủng một lỗ nhỏ ở phía trên. Đứa bé đầu tiên đã không còn, em lại nghĩ nếu có một đứa trẻ khác phải chăng em cũng có thể trì hoãn một thời gian, để anh không tặng em cho người ngoài. . . . ." Giọng nói của cô cực kì yếu ớt, nhỏ bé hệt như tiếng muỗi kêu.

"Con đàn bà chết tiệt!" Trần Dịch Tuấn tiến lên, bóp chặt cổ họng của cô, hắn vẫn cho là người phụ nữ này là con rối ngoan ngoãn nghe lời nhất, có thể mặc hắn khống chế tất cả, không nghĩ tới, ả ta lại âm thầm điều khiển, khống chế hắn.

"Ặc, khụ. . . . . . Dịch Tuấn, anh thật muốn giết em sao?" Lương Tử Ngưng cảm thấy chỗ cổ họng bị hắn nắm truyền tới một loại đau đớn tan nát cõi lòng, không khí không thể thuận lợi chảy vào, lời nói không cách nào rành mạch,"Có thể, có thể, chết ở trong tay anh, em thật hạnh phúc. . . . . ." Cô chậm rãi nhắm mắt lại, chờ đợi không khí bị rút hết.

Giống như con báo săn mồi, đôi mắt hắn bắn ra ánh sáng khát máu sắc bén, tay của hắn đột nhiên buông lỏng, rồi lại nắm chặt lại thành hình quả đấm, gân xanh nổi rõ, "Cô có chết, cục diện bây giờ cũng không thể thay đổi được!"

"Khụ, khụ. . . . . ." Không khí trở lại, Lương Tử Ngưng ho khan sặc sụa, cô nhào qua bắt được cánh tay Trần Dịch Tuấn, "Dịch Tuấn, lần này em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, anh muốn em làm gì, em nhất định sẽ làm nấy, anh phải tin em." Lương Tử Ngưng giống như người chết chìm, gắt gao bắt lấy bè gỗ cứu lấy tính mạng mình trước hắn.

"Được, anh sẽ cho em một cơ hội! Lần này nếu em hoàn thành tốt, tương lai chúng ta, 'một nhà ba người' sẽ có thể vĩnh viễn hạnh phúc, mãi mãi bên nhau." Hắn vươn tay, vuốt ve gò má sưng đỏ của cô, "Vừa rồi anh giận quá, có đau không?"

Mặt Lương Tử Ngưng dính vào lòng bàn tay lạnh như băng của hắn, rồi lại bị đôi mắt đen như ngọc của hắn đầu độc, bèn lắc đầu một cái,

"Không đau!"

————

Trên con đường yên tĩnh, dọc hai bên đường chính là cây ngô đồng của Pháp, trên cành cây nhẵn nhụi lấp ló một màu xanh biếc tươi mới. Cuối con đường, có một tòa biệt thự theo phong cách Châu Âu, với vườn hoa kiểu cách tinh xảo, ngoài hồ bơi sóng nước mênh mông. Kiến trúc duy chỉ một màu trắng, đang đắm chìm, hấp thu, phản xạ ánh sáng giống như chính bản thân nó đang phát sáng, rồi tỏa ra những quầng sáng êm dịu xung quanh

"Anh uống sữa tươi đi!" Thanh Duy tranh thủ nói.

"Đó là thức uống chỉ dành cho phụ nữ." Đại Nhân đẩy ly sữa nóng về lại phía Thanh Duy. Giơ tay lên, cầm lấy ly cà phê, tiếp tục xem tờ báo trong tay.

"Uống cà phê không tốt! Trong cà phê có hàm lượng càfêin cao, gây ra bệnh tim.. . . . ." Thanh Duy giống như một chú vẹt, líu ríu bên cạnh hắn không ngừng, liên tục liệt kê những điều không tốt khi uống cà phê.

Dù sao, Thanh Duy mỗi ngày đều nói những lời này, Đại Nhân đã sớm thành thói quen, cậu một mình mở buổi toạ đàm 'kiến thức nên biết để có một sức khỏe tốt', còn hắn thì tiếp tục chăm chú đọc những tin tức nóng về kinh tế hiện nay trên tờ báo.

END
___________________________
Nhớ vote và chăm cmt để Sữa có động lực ra chương cho mấy bạn coi nhaaa !! ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro