Chap 12: Hoảng Hốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Lâm Vỹ Dạ đang tắm rửa, điện thoại vang lên. Lan Ngọc dán mặt vào cửa, Vỹ Dạ có thể nhìn thấy cả khuôn mặt cô ép sát: "Bà xã, có điện thoại."



Lâm Vỹ Dạ vừa gội đầu: "Gì cơ?"



"Bà xã! Điện thoại!"



Lúc này Vỹ Dạ đã nghe rõ, mắng Lan Ngọc: "Ai là bà xã của cô!" - Nàng vội vàng quấn khăn tắm, mở cửa ra ngoài, điện thoại trong túi đang không ngừng reo, trên màn hình lại hiện tên Nam Thư, nàng có chút khó hiểu, nhưng vẫn nghe: "Alo, chị Thư."



Bên kia là giọng nói nhẹ nhàng tinh tế của Nam Thư: "Làm phiền em sao?"



"Không sao, em vừa gội đầu." - Lâm Vỹ Dạ có chút bực mình, giờ này Nam Thư còn gọi cho nàng làm gì, "Muộn thế này chị gọi em có chuyện gì không?"



Nam Thư dịu dàng nói: "Có, là thế này, chị muốn hẹn em mai đi ăn cơm, là một nhà hàng sushi Nhật Bản rất tuyệt, Khiếu Hoa Ốc."



Lâm Vỹ Dạ cứng người, đây chẳng phải là quán mà nàng và Trương Thế Vinh vừa đi ăn sao? Nàng cảm thấy có chút mất tự nhiên, "À, vậy sao?" - Vỹ Dạ cứng nhắc trả lời, không biết có nên đồng ý hay không.



Giọng Nam Thư vẫn như thường, thậm chí còn mang theo chút ý cười: "Sao, có chịu nể mặt chị hay không?"



Lâm Vỹ Dạ nghĩ nhanh trong đầu, bất giác nàng muốn từ chối: "À, là thế này..." - Vỹ Dạ dừng một chút,Nam Thư cười khẽ, "Không được? Ngày mai là sinh nhật chị mà em cũng không nể mặt?"



"Tất nhiên là không phải." - Lâm Vỹ Dạ vội nói, nàng đang chuẩn bị đồng ý, thì đột nhiên Lan Ngọc ôm nàng từ phía sau, ủy khuất: "Bà xã, em nói tối mai chúng ta cùng nhau ăn cơm cơ mà."



"Ai mượn cô lên tiếng!" - Lâm Vỹ Dạ nghe xong, phản xạ có điều kiện liền mở miệng mắng Lan Ngọc, cảm thấy cực kì xấu hổ, ngược lại Nam Thư nghe xong, lại kinh ngạc hỏi: "Vừa rồi.... Người kia là người yêu em sao?"



Lâm Vỹ Dạ phủ nhận: "Không, là một con chó bám người." - Lan Ngọc cọ cọ mặt Vỹ Dạ, rất ngoan ngoãn tiếp lời: "Chủ nhân, vuốt vuốt."



"Im miệng!" - Lâm Vỹ Dạ thẹn quá hóa giận, mặc kệ việc đang nói chuyện điện thoại, xoay người cấu vào lưng Lan Ngọc một cái, "Cách xa tôi ra một chút."



Lan Ngọc hừ hừ hai tiếng, không buông tay. Vỹ Dạ không làm gì được, ngược lại Nam Thư bên kia lại cười lớn: "Ai da... Nếu vậy thì, trưa mai chúng ta hẹn nhau ở nhà hàng gần công ty rồi chúc mừng đi."



"Không thành vấn đề!" - Lần này Vỹ Dạ liền đồng ý.



Nói chuyện điện thoại với Nam Thư xong Vỹ Dạ mới có tâm trạng để tính sổ với Lan Ngọc "Cô vừa làm gì?" - May sao đây là điện thoại của Nam Thư, nếu là của mẹ nàng.... Nàng nghĩ đã thấy tê hết da đầu, nàng đến đâu để tìm người yêu về cho mẹ nhìn đây?



"Cô ấy đang nghi ngờ em." - Lan Ngọc ôm eo Vỹ Dạ sống chết không chịu buông tay. Nàng gỡ không ra, vừa nghe cô giải thích, liền sửng sốt: "Cái gì?" - Nàng liền phản ứng lại "Chị ấy hoài nghi tôi.... với Trương tổng?"



Lan Ngọc từ chối cho ý kiến, ôm eo thon của Vỹ Dạ, đầu đặt trên vai nàng. Cô cao như vậy, làm động tác này không tránh khỏi cảm thấy mỏi, nhưng cô giống như không biết chán: "Bà xã Ngọc tốt như vậy, tất nhiên là được người khác ưa thích, Ngọc nhất định phải cố gắng bắt em lại mới được."



Lâm Vỹ Dạ im lặng: "Thứ nhất, đừng gọi tôi là bà xã, ai là bà xã của cô? Thứ hai, bỏ móng vuốt của cô ra."



"Thứ nhất, Ngọc thích gọi em. Thứ hai, Ngọc không thả!" - Lan Ngọc trả lời rõ ràng rành mạch.



Vỹ Dạ nổi giận: "Cô đang muốn tạo phản sao?"



"Bà xã à, hôn môi Ngọc một cái đi." - Lan Ngọc dẩu môi, nhắm mắt, chu mỏ. Vỹ Dạ đưa tay đẩy mặt cô: "Cô lên cơn điên gì thế, ai muốn hôn cô?"



Lan Ngọc đáp: "Dù sao cũng đã từng hôn rồi, giờ hôn một hai cái cũng có sao đâu, kia còn là nụ hôn đầu của Ngọc đấy."



"Làm như của tôi thì không ấy." - Vỹ Dạ đẩy Lan Ngọc ra, "Được rồi, lăn ra chỗ khác đi, còn phiền nữa thì đừng trách tôi."



Không biết là Lan Ngọc thật sự yên phận hay chỉ là tạm thời, ít ra khoảng hai tiếng sau lỗ tai Vỹ Dạ được bình yên. Nhưng mặc dù nàng đang xem phim, tâm trí lại không đặt ở bộ phim, mà lại nghĩ câu "Cô ấy đang nghi ngờ em" của Lan Ngọc khi nãy.



Trong lòng Vỹ Dạ có chút khó chịu, nàng thật lòng coi Nam Thư là một người bạn. Vừa gần gũi thân thiết vừa có chút ngưỡng mộ, nàng chưa từng có ý nghĩ sẽ có quan hệ gì với Trương Thế Vinh. Dù không có Nam Thư, nàng cũng không muốn làm loại chuyện trèo cao này.



Nhưng Nam Thư nhiều lần nghi ngờ Vỹ Dạ khiến cho nàng cảm thấy bị tổn thương, dù sao thì bị bạn mình nghi ngờ chẳng phải chuyện tốt lành gì. Nam Thư hẳn là phải hiểu cách sống của Vỹ Dạ mới đúng, nhưng nghĩ kĩ lại, nàng cảm thấy cô ấy rất đáng thương, phụ nữ bên cạnh Trương Thế Vinh hẳn cũng không ít, cô ấy lại nghi thần nghi quỷ, lo được lo mất như vậy, càng dễ chịu thiệt thòi.



Nếu như nàng là đàn ông, có cô bạn gái như vậy, có lẽ cũng sẽ không chịu nổi, mà cũng không ngờ lòng chiếm hữu của cô ấy lại mạnh như vậy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như nàng có một người yêu xuất sắc như vậy, có khi cũng sẽ như thế.... Nhắc đến... người ngoài cửa kia, Lâm Vỹ Dạ liền bình tĩnh lại.



Tên ngu ngốc như thế, trừ mình ra còn có người nào tốt bụng chứa chấp sao? Lâm Vỹ Dạ cảm thấy chắc chắn không, nên nàng rất vui, liền quên cảm giác không thoải mái khi bị Nam Thư nghi ngờ đi, cực kì vui vẻ đi ngủ. Nàng dùng hết sức để không để ý đến tâm trạng của mình nếu có một ngày cô dính lấy người khác như dính lấy nàng bây giờ.



Đến nửa đêm, Lâm Vỹ Dạ bị tiếng sột soạt kì quái đánh thức,nàng lắng tai nghe một lúc chỉ thấy rùng mình. Vì tiếng động kia dường như truyền đến từ cửa, mà lại giống như tiếng cạy khóa.



Chẳng lẽ có trộm? Vỹ Dạ cảm thấy nổi hết da gà lên, nàng muốn ra xem nhưng không dám, chỉ có thể lắng tai nghe tiếp, mong tiếng động kia sớm biến mất.



Nhưng không, nàng chỉ cảm thấy tiếng động kia ngày càng lớn, giống như có người sắp phá cửa vào, Lâm Vỹ Dạ rốt cuộc không chịu nổi, nhỏ giọng "Này."



Không có người đáp lại. Nàng sợ hãi: "Lan Ngọc, cô có đó không?" - Vỹ Dạ nói bằng giọng điệu tức giận, nhưng vẫn không có người đáp lại, nàng vén chăn lên, từng bước một đi ra cửa, cảm thấy lông tơ dựng đứng hết lên.



"Lan Ngọc." - Nàng gọi một tiếng, may là lần này có tác dụng, cô nhanh chóng hiện ra, ôm lấy nàng nhỏ giọng thủ thỉ: "Đừng sợ, cũng đừng qua đó, không có chuyện gì, không liên quan đến nhà chúng ta."



Vỹ Dạ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy chân mình đã mềm nhũn ra, Lan Ngọc ôm lấy nàng đặt lên giường, tiếng động bên ngoài vẫn chưa chấm dứt, nàng khẩn trương hỏi: "Là, là trộm sao?"



Lan Ngọc không lên tiếng, trái với dáng vẻ ngây thơ nũng nịu lúc nãy, cô xoa xoa sống lưng nàng trấn an. Giọng nói trầm ổn, khiến người ta thấy yên tâm: "Ngoan, không có chuyện gì, tin Ngọc." - Cô kéo chăn đắp kín người nàng, lại nhắc lại một lần nữa: "Không có chuyện gì, đừng sợ."



Dáng vẻ khác thường này của Lan Ngọc càng khiến Vỹ Dạ cảm thấy bất an hơn, nàng kéo tay cô: "Có chuyện gì vậy?"



"Không có chuyện gì cả." - Cô ra vẻ thả lỏng nói, "Ngọc ra ngoài xem, thấy có một con mèo hoang chạy vào."



"Thật vậy sao?" - Lâm Vỹ Dạ không tin.



Lan Ngọc thấy Vỹ Dạ nắm chặt lấy góc chăn, liền vén chăn, nắm lấy tay nàng "Đúng vậy, đừng sợ, Ngọc ngay đây, ngủ đi."



Vỹ Dạ gật gật đầu, thử nhắm mắt lại, kể cũng lạ, chỉ là nắm tay nhau, nàng lại cảm thấy có hơi ấm không ngừng truyền đến từ lòng bàn tay, khiến nàng thấy cực kì yên tâm, chỉ một lúc sau, nàng liền ngủ say.



Lan Ngọc ngồi ở đầu giường Vỹ Dạ, vừa nắm tay nàng vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ đến cảnh tượng mình vừa trông thấy, cô khẽ thở dài: "Dù bọn họ ra sao, ít nhất cũng có Ngọc bảo vệ em."



Lâm Vỹ Dạ ngủ rất say, khi tỉnh lại, trời đã sáng rõ. Nàng tìm một lúc mới thấy đồng hồ báo thức, bị 9 giờ 30 trên đấy dọa cho sợ suýt tè ra quần. Nàng gần như lập tức bật xuống giường, nhưng vì vội quá, chân lại bị quấn vào chăn, đầu gối đập mạnh xuống sàn nhà kêu cái cộp.



Lan Ngọc vội đi từ ngoài vào, đỡ lấy Vỹ Dạ "Không bị sao chứ, có đau lắm không?"



Nàng không quản chuyện đau hay không đau, vội đến mức toát cả mồ hôi: "Tôi trễ làm!"



"Ngọc xin nghỉ thay em rồi." - Lan Ngọc  sờ trán Vỹ Dạ dịu dàng nói, "Ngủ thêm chút nữa đi."



Lâm Vỹ Dạ vừa tức vừa vội, "Dựa vào gì mà cô lại xin phép nghỉ thay tôi?" - Nàng lại bò xuống giường, định thay quần áo, cô ôm lấy nàng không buông, cũng không giải thích, chỉ ôm nàng lại về giường: "Nghe lời!"



Dáng vẻ nghiêm túc, giọng điệu nghiêm khác như vậy, đều là những biểu hiện Vỹ Dạ chưa từng thấy ở Lan Ngọc. Liền bị dọa, mà cô cũng nhanh chóng phản ứng lại, giọng điệu mềm nhẹ, nửa như làm nũng nửa như cầu xin: "Bà xã, em đừng đi có được không?"



Lâm Vỹ Dạ phản ứng chậm nàng thở sâu, bình tĩnh: "Được rồi, tôi xin nghỉ, tôi không đi làm." - Nàng vén chăn lên, lại nằm xuống, nhưng không nhắm mắt lại, chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà.



Lan Ngọc tinh ý nhận ra cơn giận của Vỹ Dạ, từng chút một đi đến bên nàng, lắp bắp: "Ngọc xin lỗi, không phải là Ngọc cố ý ... Ngọc chỉ... Xin lỗi."



"Xin lỗi, bắt đầu từ ngày cô hiện thân đến giờ, cô đã nói xin lỗi bao nhiêu lần rồi?" - Lâm Vỹ Dạ không nhịn nổi nữa, "Nói xin lỗi như thế thì có ích gì chứ?"



Lan Ngọc mím môi, nhất thời không biết nói gì, tình thế khó xử, khi cô đang do dự, đột nhiên chuông cửa vang lên. Lâm Vỹ Dạ xuống giường lần thứ n mở cửa. Cũng may lần này cô không ngăn nàng mà chỉ phòng ngừa nàng mặc đồ ngủ hở người, nên phủ một chiếc áo sơ mi lên vai nàng. Nàng liếc cô một cái, không nói gì.



Người đứng ngoài cửa lại là .... chú cảnh sát, bình thường nàng chỉ thấy trên ti vi. Lâm Vỹ Dạ ngạc nhiên mở cửa, "Có chuyện gì vậy?"



Nàng vừa mở cửa, liền thấy phòng đối diện đang có cảnh sát mặc đồng phục ra vào liên tục. Qua khe hở, nàng còn thấy được một đôi chân của nữ nằm trong vũng máu, thậm chí còn thoáng thấy được một đoạn ruột lòi ra khỏi bụng. Lâm Vỹ Dạ lùi một bước, cảm thấy đầu óc trống rỗng, lúc ấy thậm chí nàng còn kịp nghĩ, nàng lại có thể không hét lên giống như trong phim.



Người cảnh sát thấy vẻ mặt tái nhợt của nàng, đã hiểu rõ phần nửa, giọng nói cũng dịu đi không ít, "Đêm qua cô có nghe thấy động tĩnh gì không?"



"Chuyện này, là sao vậy?" - Nàng lùi lại mấy bước, Lan Ngọc ẩn thân phía sau, đỡ lấy eo Vỹ Dạ, lúc này nàng mới đứng vững được.



Cảnh sát nghĩ, dù sao tin tức cũng đã bị truyền lên báo, cũng không có vấn đề gì bí mật, liền nói thẳng: "Đại khái là hôm qua có lưu manh vào khu nhà này cướp bóc, đúng lúc gặp được nữ chủ nhân ở nhà, sau đó..."



Sau đó liền đâm vào bụng, máu chảy thành sông.



"Nếu như cô có manh mối gì, hãy nhanh chóng báo cho chúng tôi biết." - Cảnh sát dặn dò nàng, nhưng Vỹ Dạ không nghe vào đầu, chỉ gật đầu bừa mấy cái rồi đóng cửa lại.



Nàng dựa cả người vào cửa, trượt xuống đất ngồi. Lan Ngọc vươn tay, chạm vào mặt Vỹ Dạ "Bà xã..."



"Cô nhìn thấy?" - Nàng nắm lấy tay cô, dùng sức đến mức móng tay đều cắm hết vào da cô



Lan Ngọc im lặng. Hôm qua nghe thấy tiếng động, khi lướt đến phòng đối diện, đúng lúc thấy tên lưu manh kia đâm dao vào bụng nữ chủ nhà, đó là một cô gái rất trẻ, đôi mắt mở to, vẻ mặt vẫn còn mang vẻ không thể tin nổi.



Lan Ngọc quả thật không dám tưởng tượng nếu như tên lưu manh kia chọn trúng Vỹ Dạ thì cô phải làm sao. Nên cô chỉ có thể nghĩ đó là may mắn, may mắn không phải là nàng, may mắn.






Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro