Chap 16: Trong Khu Nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lâm Vỹ Dạ ngủ một giấc thật ngon, an an ổn ổn, cực kì thư giãn, không thể thoải mái hơn, buổi sáng thức dậy liền nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lan Ngọc, vô cùng vui tai vui mắt.



Tâm trạng nàng không tệ, Lan Ngọc nâng hai mắt gấu trúc lên, muốn nói lại thôi, oan ức chết mất, Vỹ Dạ nhìn hai mắt Lan Ngọc, hỏi: "Cô sao vậy?"



"Hu hu," - Lan Ngọc ôm vai Vỹ Dạ khóc lóc kể lể, "Ngọc cả đêm không ngủ."



Lâm Vỹ Dạ nhíu mày, Lan Ngọc tiếp tục khóc: "Vợ, có phải đêm qua em mơ thấy gì "xấu hổ xấu hổ" đúng không?" - Một lúc sau nàng mới rõ ràng ý của cô, cả người ngay lập tức cứng đờ, đêm qua mơ thấy gì nàng thực sự đã hoàn toàn không nhớ rõ, chỉ nhớ đó là một giấc mơ rất đẹp.



Chẳng lẽ nàng thật sự mộng xuân? Từ trước tới nay đây là lần đầu tiên đó! Nàng nghẹn họng không trả lời được, nhưng miệng lại không chịu thua: "Cô nói bậy!"



"Ngọc nói bậy hồi nào?" - Lan Ngọc u oán nhìn Vỹ Dạ "Đêm qua em ngủ thẳng đến nửa đêm bỗng dưng quay sang cọ cọ người Ngọc, em xem, đây là chứng cứ!" - Cô túm lấy một bàn tay nàng kéo xuống phía dưới sờ sờ. Tay nàng chỉ cảm thấy cực nóng, cô cũng đã nhịn không được, nói khẽ: "Ngọc muốn nhịn, nhịn đến hơn nửa đêm, cuối cùng em vẫn cứ sờ Ngọc, chân còn gác lên eo Ngọc, hu hu vợ à, em không mặc nội y, ngực em mềm như thế Ngọc thật sự không nhịn được đâu!"



Nếu đưa Lan Ngọc vào một trang truyện tranh, nhất định sẽ là hình ảnh của một nàng dâu nhỏ, cắn khăn tay đón gió rơi lệ, dáng vẻ đáng thương này làm Vỹ Dạ hơi ngượng ngùng: "Thật sao?" - Nàng cẩn thận dịch ra một khoảng cách, "Ngại quá."



"Em còn không cho Ngọc tự giải quyết." - Lan Ngọc đẫm lệ, "Không được làm, mười cực hình tàn khốc nhất thời Mãn Thanh cũng không có cái nào tàn khốc như thế."



Lúc này Lâm Vỹ Dạ mới nhớ trước đây nàng đã từng đe dọa không cho phép cô tiếp tục làm chuyện đó nữa, nếu không nàng sẽ trở mặt, không ngờ chớp mắt đã lâu như vậy, cô lại nghe lời rồi sao? Nhưng bây giờ ngẫm lại một chút, việc này thật sự có vẻ hơi vô đạo đức, ai cũng đều có vài "sự cố" mà, nàng vội vàng nói: "Không sao rồi, bây giờ cô đi đi."-
Lan Ngọc được đà lấn tới, không chịu bỏ qua: "Không được, nó không giống em, không có tác dụng."



Lâm Vỹ Dạ hoảng sợ: "Cái gì?"



"Là em làm Ngọc khó chịu, em phải giúp Ngọc." - Lan Ngọc trở mình, mặt đối mặt với Vỹ Dạ. Nàng nhìn hàng mi thật dài hơi rung của cô, bờ môi phấn hồng, óng ánh trơn bóng, thỉnh thoảng lại lộ ra đầu lưỡi, dáng vẻ vô cùng mê người.



Nàng cảnh giác: "Đừng có mơ, tôi muốn rời giường rồi, tránh sang một bên."



Lan Ngọc không chịu buông tay, buột miệng nói ra hết chuyện hôm qua, đúng là không thể giữ được bất kỳ bí mật gì: "Không phải hôm qua em còn lén nhìn nơi đó của người ta sao?" - Cô ngượng ngùng, "Bây giờ chỉ chơi một lúc thôi mà, vui lắm."



Lâm Vỹ Dạ đã sớm ngây người, nhớ đến chuyện tối qua, mặt ngay lập tức đỏ lựng, há hốc mồm: "Cô, cô.." - Nàng "cô" nửa ngày, đến khi không nói được gì nữa, liền dứt khoát quay lưng, "Tôi không quan tâm đến cô nữa."



Lan Ngọc cuống lên, ôm eo Vỹ Dạ lăn một vòng. Thấy nàng trừng mắt, cô liền cò kè mặc cả: "Dù sao em cũng mơ thấy chuyện "xấu hổ" xem như tiếp tục nằm mơ đi, được không?"



Vỹ Dạ chăm chú nhìn Lan Ngọc một lúc, ung dung thong thả nói: "Nhưng là tôi mơ thấy mình cầm roi quất cô." - Nàng liếc, "Hoàn toàn khác với chuyện cô muốn."



"Hả, cái gì vậy?" - Lan Ngọc thất vọng bò xuống, chạy ra khỏi phòng, Vỹ Dạ chưa kịp thở phào nhẹ nhõm liền thấy cô cầm một chiếc thắt lưng của nàng đi vào, bò trở lại giường, cung kính nói: "Đến đây đi chủ nhân."



"..." - Đây là logic gì vậy? Lâm Vỹ Dạ hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.



Lan Ngọc mang theo vài phần ngại ngùng: "Thì ra vợ thích chơi trò này, tuy rằng Ngọc chưa từng thử qua, nhưng Ngọc sẽ rất nghe lời, đến đây đi, đừng khách sáo."



Lâm Vỹ Dạ giật lấy cái thắt lưng ném sang một bên: "Cô mới thích chơi đấy, tôi rất bình thường, đi xuống, tôi muốn rời giường!" - Nàng thẹn quá hóa giận, không hề nghĩ tới cô sẽ làm như thế, lại nghe cô tha thiết mong mỏi: "Thật sự không muốn đánh Ngọc sao, Ngọc sẽ rất ngoan mà."



"Tôi thật sự thật sự thật sự không hề có một chút hứng thú!" - Vỹ Dạ đẩy Lan Ngọc ra, chạy trối chết.



Lan Ngọc lại đuổi theo cọ xát Vỹ Dạ một lúc, cuối cùng vẫn phải tiếc nuối mà tự mình đi giải quyết, sau đó mếu máo nói với nàng "Vợ thật đáng ghét, sờ một chút cũng không lỗ gì, đã được sờ trắng trợn lại còn miễn phí mà."



Nhưng Lâm Vỹ Dạ cảm thấy, chuyện như vậy có một ắt có hai, chẳng phải lúc đó nàng không cách nào kiềm chế được đón nhận nụ hôn đó của cô sao, sau này phỏng chừng sẽ rất khó mà cự tuyệt nữa, chuyện hôm nay nếu như mở một con đường, nhất định chẳng bao lâu sau nàng sẽ cùng cô lăn trên giường mất thôi.



Đạo phòng tuyến cuối cùng này phải bảo vệ thật tốt, nàng không muốn ngơ ngơ ngác ngác bị cô dụ đi mất.... nói thật, Lan Ngọc rất biết dụ dỗ, đã sớm nhìn thấu tâm trạng tính cách của Vỹ Dạ, tuy ngẫu nhiên sẽ có mấy lần vô tình làm nàng nổi giận, nhưng cuối cùng nàng vẫn nhịn xuống, dần dần đã không còn bất kỳ phòng bị nào với cô



Nếu cứ tiếp tục như vậy... Aish...



Hiếm khi được rảnh rỗi, Lâm Vỹ Dạ mở tủ lạnh, suy nghĩ bữa trưa nên ăn gì. Tủ lạnh trong nhà đã không còn bao nhiêu thứ, mọi khi cứ cuối tuần nàng đều sẽ chỉ tùy ý ăn một chút, nấu mì hoặc rang cơm với trứng, ăn những thứ đơn giản không thể đơn giản hơn, vì vậy khả năng nấu nướng của nàng vẫn luôn giậm chân tại chỗ.



Thế nhưng Lan Ngọc biết rõ những nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh hơn Vỹ Dạ "Vợ, bữa trưa ăn trứng rán hành, canh trứng cà chua với sườn xào chua ngọt được không?"



"... Tôi không biết làm." - Lâm Vỹ Dạ xấu hổ thừa nhận mình không thể làm được những món có độ khó cao như vậy.



Lan Ngọc chớp chớp mắt: "Ngọc biết làm mà, em cứ đi chơi là được, Ngọc nấu xong sẽ gọi em."



"À, không sao đâu." - Lâm Vỹ Dạ nhận ra mình đã rất lâu chưa vào bếp, bên trong được dọn dẹp sạch sẽ, nàng đong gạo chuẩn bị nấu cơm, lại hơi do dự: "Cô... có ăn được thức ăn không?"



Lan Ngọc lúc giống người lúc giống ma, chuyện này hoàn toàn không thể đoán được.



"Ăn thức ăn?" - Cô hơi suy nghĩ, "Có lẽ chỉ ăn được những thứ em đã ăn qua."



Lâm Vỹ Dạ cả kinh: "Tại sao?"



"Không biết." - Lan Ngọc thản nhiên nhìn lại Vỹ Dạ "Ngọc không biết vì sao lại đi theo em, vì sao có thể giống người khi ở trước mặt em, nhưng Ngọc thích em, vậy là được rồi, đúng không?"



Lâm Vỹ Dạ: "Cà chua có phải rửa qua hay không?"



"Để Ngọc để Ngọc" - Lan Ngọc tự mình ôm lấy mọi việc từ nhặt rau, thái thức ăn, nấu canh. Lâm Vỹ Dạ quan sát kỹ, phát hiện động tác của Lan Ngọc rất thành thạo: "Trước đây cô biết nấu cơm sao?"



Lan Ngọc chần chừ một lúc: "Hình như không, Ngọc học ở tầng dưới."



"Tầng dưới?"



"Phải, lúc trước em không ở nhà, Ngọc thấy em chỉ luôn ăn bên ngoài nên muốn học, bác gái dưới lầu nấu ăn rất ngon. Ngọc đứng bên cạnh học theo, còn một gia đình nữa hình như đến từ Quảng Đông, Ngọc đã học được tay nghề hầm canh của bọn họ rồi." - Lan Ngọc vô cùng đắc ý, "Vợ à, Ngọc rất thông minh đúng không?"



Vỹ Dạ thật sự rất bất ngờ: "Ý của cô là, trước đây cô không biết nấu cơm, mới đi học từ chỗ người ta hay sao?"



"Đúng vậy, xem một lần là nhớ, rất dễ mà." - Cô nói, thái thịt thành từng miếng, vô cùng tỉ mỉ.



Nàng thật sự khâm phục cô: "Nấu ăn là nhờ vào năng khiếu, cho dù tôi đã nhớ kỹ công thức cùng gia vị, cũng vẫn không thể nấu ngon được."



"Không sao, có Ngọc rồi." - Cô an ủi nàng



Lúc bọn họ đang nói chuyện, dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng mắng chửi, là âm thanh tan nát cõi lòng của một người phụ nữ: "Anh đánh chết tôi đi, tôi không thể chịu đựng được nữa!"



Lâm Vỹ Dạ bị dọa nhảy dựng lên: "Chuyện gì vậy?"



"À, người đàn ông của cô ta trật đường ray đi tìm tiểu tam, thừa dịp cô ta đi công tác liền mang tiểu tam về nhà, hẳn là bị tóm gọn rồi." - Lan Ngọc đánh trứng, qua loa nói.



"Sao cô biết?"



"Đây đâu phải lần đầu tiên, mọi người ai cũng biết chuyện này mà." - Lan Ngọc thần bí bổ sung thêm một câu, "Hơn nữa Ngọc tận mắt thấy, đứa bé của bọn họ chỉ mới một tuổi, vẫn khóc trên giường, bọn họ cũng không thèm để ý."



Lâm Vỹ Dạ bị tin sốc này dọa hết hồn: "Cái gì, người đàn ông kia ngay lúc vợ vừa sinh xong không bao lâu liền đã ngoại tình rồi sao?"



"Không, đã là một đoạn thời gian trước rồi, nhưng vì lúc đó người phụ nữ kia mang thai, sau đó lại phải cho con bú nên không thể ly hôn, vì vậy liền kéo dài đến bây giờ." - Cô  rõ mấy tin bát quái này như lòng bàn tay.




Nàng ra sức chửi rủa: "Tên khốn nạn!"




"Hừm," - Thấy nàng có hứng thú, tinh thần Lan Ngọc tỉnh táo hơn, liền bắt đầu tỉ mỉ kể hết cho Vỹ Dạ một lần về những người trong khu nhà. Lầu 2 phòng số 3, một tầng có ba nhà, số 1 đối diện là nơi vụ án giết người xảy ra, bây giờ vẫn đang để trống, số 2 sát vách là nhà của một bà cụ, tính tình rất quái lạ, Lâm Vỹ Dạ vẫn chưa từng nói chuyện với bà ấy.



Lầu dưới phòng số 1 là gia đình Quảng Đông biết nấu canh, số 2 là đôi vợ chồng đang cãi nhau, còn rất nhiều người khác Lâm Vỹ Dạ chỉ quen sơ, không biết quá nhiều.



Nhưng Lan Ngọc rõ ràng không như vậy: "Lầu ba có một giáo viên tiểu học, hình như chồng cô ta mất sớm, vô cùng nghiêm khắc với con trai, bình thường nó vẫn bị cô ta bắt làm bài tập đến 12 giờ đêm... Lầu năm có một đôi đồng tính, nhưng bọn họ giấu rất khá, người ta vẫn cho rằng họ chỉ là bạn thuê cùng phòng, có người nói là bạn thời đại học, chỉ có điều đôi lúc sẽ cãi nhau..."



"Sao cô biết rõ vậy?" - Lâm Vỹ Dạ bất ngờ, đồng thời hơi nghi hoặc, "Lẽ nào... cô thích nhìn trộm à?"


Lan Ngọc đổ hỗn hợp trứng vào chảo để rán: "Ơ, em đùa gì thế, đương nhiên là người ta lo lắng cho em mà, nhỡ đâu quanh em có người xấu thì làm sao?"



Từ khi xảy ra chuyện lần trước, Lan Ngọc thừa dịp Vỹ Dạ không có nhà liền quan sát toàn bộ tất cả những gia đình xung quanh.



Yêu nàng thì phải nói ra! Lan Ngọc rốt cuộc lại tìm được thêm được một cơ hội để bày tỏ lòng mình: "Vợ à, Ngọc rất lo lắng cho em."



Lâm Vỹ Dạ im lặng một lúc: "Cô thật sự không nhìn trộm người ta tắm đấy chứ?"



Đương nhiên không có! Cô vô cùng oan ức, nhưng lúc vừa muốn thốt lên liền nhớ có người đã từng nói, lời như vậy không thể trực tiếp nói ra, vì vậy cô hơi suy nghĩ, đổi lại một kiểu giọng điệu nhiệt tình khác: "Vợ à, em tiểu yêu tinh này, Ngọc sao có thể quan tâm đến người khác chứ!"



"Phụt!" - Lâm Vỹ Dạ bị câu nói này dọa đến ngây người, Lan Ngọc còn tỏ ra đáng yêu 'meo' một tiếng, "Cô vẫn nên như trước đây thì tốt hơn."



Nàng đã quen nghe cô nói chuyện không thèm suy nghĩ, tuy thỉnh thoảng sẽ nói ra mấy lời làm nàng nội thương, nhưng dù sao vẫn tốt hơn dùng mấy lời thoại ngôn tình bá đạo như thế này. Lần sau nếu lại nói mấy câu như "Em thật đẹp, ngay cả khi dì cả đến cũng đẹp" phỏng chừng nàng sẽ thổ huyết bỏ mình.



Lan Ngọc thấy Vỹ Dạ không thuận theo liền biết mình đã dùng sai biện pháp, ảo não nói: "Được rồi, Ngọc chỉ thích nhìn em tắm thôi, không thích nhìn người khác."



Bình thường hơn nhiều rồi. Lâm Vỹ Dạ vui mừng, lần đầu tiên không nổi trận lôi đình khi nghe Lan Ngọc nói mấy câu như vậy.



Bữa trưa đã làm xong, Lâm Vỹ Dạ ngồi trước bàn nhỏ, tuy đối mặt với ba món đầy đủ "sắc, hương, vị" nàng lại có cảm giác ăn không vô, nguyên nhân không gì khác ngoài việc Lan Ngọc yên lặng ngồi một bên tha thiết mong chờ nhìn, lại không thể ăn, Lâm Vỹ Dạ cảm thông nhìn Lan Ngọc "Không ăn được sao?"



Lan Ngọc u oán nhìn Vỹ Dạ một cái: "Ngọc không đói."



Nhìn ánh mắt vô cùng đáng thương kia... lòng Lâm Vỹ Dạ mềm nhũn, gắp miếng sườn xào chua ngọt cắn một cái, sau đó đút cho Lan Ngọc. Cô vui vẻ nghiêng đầu, gặm gặm nhai nhai, thiếu điều lăn vào lòng nàng "Hu hu ngon quá, cám ơn vợ."



"... Đây là cô làm được không hả?" - Lâm Vỹ Dạ co rút khóe miệng, "Còn nữa, không được gọi tôi là vợ."




Câu nói sau Lan Ngọc lựa chọn hoàn toàn không đếm xỉa đến.











Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro