Chap 17: Khẩn Trương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi ăn cơm trưa, Lâm Vỹ Dạ nằm trong phòng bật điều hòa đọc sách, Lan Ngọc thử đến gần nhìn, kinh hãi đến biến sắc, lúc này nàng không đọc tiểu thuyết online, mà là tiểu thuyết cổ đại vô cùng trang trọng, cuối cùng khi nhìn kỹ, cô lại khiếp sợ hơn, quyển sách nàng đang cầm rõ ràng là một truyện trong tập 'Tiễn đăng tân thoại' – Lục y nhân truyện (Truyện cô gái áo xanh) (Au: các bạn muốn biết rõ thì Google thẳng tiến nhé 😉)



Vai nữ chính phóng khoáng nhiệt liệt theo đuổi tình yêu, đây là bộ truyện võ thuật rất thông thường, nhưng thân phận của nàng ta lại là... ma nữ, cùng với mối tình dang dở giữa người và ma.



Lâm Vỹ Dạ luôn cảm thấy gần đây mình rất hay trông thấy những loại chuyện cẩu huyết thế này, sức tiếp nhận của mọi người đối với chuyện tình giữa người và ma đã cao đến vậy rồi sao?



Thế giới này thật làm cho người ta tuyệt vọng.



Lan Ngọc kéo kéo ngón tay Vỹ Dạ "Vợ."



"Ai là vợ cô." - Lâm Vỹ Dạ đã hoàn toàn không còn bất kỳ lời nào đối với công lực mặt dày mày dạn của Lan Ngọc, cô lại không chịu đổi giọng, vẫn gọi đến thuận miệng vui sướng: "Vợ à, để ý đến Ngọc đi mà."



Nàng buông sách xuống, bất đắc dĩ nhìn cô: "Cô rảnh rỗi quá nhỉ? Còn tôi thì khó khăn lắm mới có được một ngày cuối tuần hiếm hoi này đấy." - Lan Ngọc ngồi khoanh chân bên cạnh Vỹ Dạ, đầu đặt trên tay vịn bên ghế nàng đang ngồi. Lâm Vỹ Dạ nhấc tay là có thể sờ được đầu cô, càng nhìn càng thấy như mình đang nuôi một chú chó cỡ lớn.🐶



Lan Ngọc ngẩng mặt lên, vô cùng đáng thương nói: "Nhưng ngày nào Ngọc cũng một mình chờ em về, không ai nói chuyện với Ngọc cả."



Lâm Vỹ Dạ bỗng dưng nhớ đến một câu nói, "Em có rất nhiều bạn bè, nhưng tôi chỉ có em" - Được rồi, cô quả nhiên ngày càng giống một chú chó ngoan hiền, phải biết rằng nàng thích nhất là chó, nàng không kìm được, liền sờ đầu cô, chất tóc rất tốt, vô cùng mềm mại, nhưng nàng lại thấy khó hiểu: "Cô cho tôi sờ đầu sao?"



Không phải có câu nói, 'Đầu và mông phụ nữ là không thể sờ loạn' sao?



Lan Ngọc cười híp mắt, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ: "Ngọc thích em sờ Ngọc mà, sờ chỗ nào cũng thích."



"Đầu lại toàn mấy chuyện lưu manh." - Lâm Vỹ Dạ căm hận, "Cô có thể nghĩ sang những chuyện khác không hả?"



Lan Ngọc thành khẩn nói: "Không thể, Ngọc nghĩ tới nghĩ lui chỉ toàn là em, nghĩ đến em, Ngọc sẽ..." - Cuối cùng thì cô cũng thông minh hơn, không nói hết suy nghĩ của mình ra.



Nàng gãi cằm cô, càng sờ càng thích, làn da này đúng là không phải chỉ tốt bình thường: "Vậy cô nghĩ thì nghĩ đi, nói ra là muốn chọc giận tôi sao?"



Lan Ngọc rất ngoan ngoãn: "Vậy sau này Ngọc sẽ không nói."



Thật nghe lời, lại đáng yêu như thế, lòng Lâm Vỹ Dạ liền bị điểm huyệt, không nỡ buông tay. Lan Ngọc đương nhiên vô cùng vui vẻ được gần gũi nàng, dốc sức lợi dụng vẻ ngoài của mình, tỏ vẻ đáng yêu: "Vợ à, em ngồi lâu sẽ rất mỏi, Ngọc xoa bóp vai cho em được không?"



Ngồi văn phòng một thời gian dài khó tránh khỏi sẽ nhức eo đau lưng, tay nghề của Lan Ngọc lại không tệ, ra sức xoa bóp cho nàng, vô cùng thoải mái.



Sau đó Lâm Vỹ Dạ liền từ ngồi chuyển sang nằm nhoài trên sofa, Lan Ngọc thừa cơ lấn tới: "Vợ à, em mặc quần áo Ngọc không tiện..."



"Đừng có mơ."



Nhưng có lúc Lâm Vỹ Dạ sẽ nghĩ, bọn họ cùng ở trong một gian phòng, hôn đã hôn rồi, cũng cùng giường cùng gối luôn rồi, Lan Ngọc lại còn nấu cơm, rửa bát, giặt đồ cho nàng, có thể nói chỉ thiếu việc 'lăn' trên giường nữa thôi là thành cuộc sống của một đôi vợ chồng bình thường.



Nhưng sự bài xích sâu trong nội tâm nàng là thế nào? Lâm Vỹ Dạ cũng tự phỉ nhổ chính mình vừa già mồm lại vô liêm sỉ, trắng trợn chiếm tiện nghi của người ta, trong đầu lại muốn cùng người khác yêu đương kết hôn.



Nàng không phải người thích bắt cá hai tay mà, sao bây giờ lại trở thành như vậy?



Cứ tiếp tục như thế... Lâm Vỹ Dạ thầm thở dài, cứ giả làm đà điểu đi, trốn được ngày nào thì tốt ngày nấy, tình cảm này quá mức phức tạp, nàng không xử lý được.



Chạng vạng, cuối cùng khí trời cũng xem như mát mẻ hơn một chút, Lâm Vỹ Dạ cầm túi xách ra ngoài mua sắm, đồ trong nhà đã không còn nhiều, Lan Ngọc từng bước từng bước đi theo sau nàng



Lúc này là chiều hạ gió mát hiu hiu, sắc trời đã dần tối lại, có những cụ già dắt chó đi dạo, cũng có những đôi tình nhân nhỏ tay trong tay bước chậm, Lâm Vỹ Dạ đi được một lúc, thuận tiện mua một cây kem ốc quế ở quầy bán đồ ăn vặt, cắn mấy miếng lại nghĩ thầm, ấy chết, nàng đau bụng kinh, đang trong những ngày không nên ăn đồ ăn lạnh như vậy, dù là mùa hè cũng không được.



Thế nhưng lúc này mới chỉ ăn được mấy miếng, nàng vừa do dự, liền thấy cô thừa dịp người đi đường xung quanh không chú ý, ngoạm một cái cắn hết nửa cây kem, nếu không vì sợ bỗng dưng bật cười giữa đường sẽ bị cho là thần kinh, Lâm Vỹ Dạ thật sự rất muốn cười lớn.



Đáng yêu chết mất. Lòng nàng mềm mại, giơ cây kem lên, nàng ăn một miếng, cô ăn ba, bốn miếng, rất nhanh đã giải quyết hết.



Cuối tuần, trong siêu thị rất đông, có trẻ con nghịch ngợm chạy tới chạy lui, Lâm Vỹ Dạ đẩy xe lựa đồ, mua một gói mứt quả lớn cùng sô cô la, ăn những thứ có hàm lượng đường cao này rất dễ béo phì, nhưng nàng lại rất thích ăn ngọt vào những lúc mệt mỏi, mùi vị ngọt ngào dễ dàng khiến người ta quên mọi buồn phiền, cố gắng vui vẻ trở lại.



"Lại béo thêm ba ký rồi." - Sắp xếp đồ vật vào đẩy, Vỹ Dạ thở dài, Lan Ngọc mỉm cười: "Em không béo, sờ vào rất thoải mái."



"..." - Lâm Vỹ Dạ vờ như không nghe thấy, mua thêm bánh mì, yến mạch, nghe nói buổi sáng ăn cháo yến mạch có thể giảm béo, không biết có thật hay không.



Đến chỗ bán lương thực mua chút thức ăn phụ cùng vài loại đậu, bổ sung dưỡng chất cho tóc, trước áp lực công việc to lớn, tóc nàng rụng rất nhiều, thưa đến mức không đủ để đầy một cây lược.



Sữa bò là không thể thiếu, lại mua chút hoa quả, Lan Ngọc nhắc nàng "Sữa tắm của em hết rồi."



Lại mua thêm sữa tắm, kem dưỡng da,... . Đến lúc thanh toán, Lâm Vỹ Dạ nhìn ví tiền của mình mà thở dài thườn thượt, may mà gần đây được tăng lương, nếu không tháng này chắc sẽ vô cùng túng thiếu.



Thế này cũng xem như xong, hôm nay mua nhiều đồ linh tinh, không ít thứ rất nặng. Lâm Vỹ Dạ ôm không được bao lâu liền cảm thấy cánh tay đau nhức, Lan Ngọc đi đến, đỡ lấy túi cho nàng, tuy nàng cảm thấy đồ vật vẫn còn trên tay mình nhưng chúng đã nhẹ hơn rất nhiều.



Lâm Vỹ Dạ nhớ đến một bộ truyện tranh đã từng đọc trước đây, trong đó nói, "vì sao tôi có thể xách những món đồ vô cùng nặng được nhỉ, bởi vì tôi có một người yêu vô hình"



Một cô gái sống độc thân nhất định sẽ gặp đủ loại vấn đề, ví dụ như bóng đèn hỏng không có ai thay, bồn cầu hỏng không có ai sửa, cho dù trời nóng hay lạnh, chuyện gì cũng phải tự làm, bởi vì khi sống một mình bên ngoài, không ai có thể giúp bạn, chỉ có tự mình chăm sóc bản thân.



Những lúc tan tầm trở về rất mệt cũng không có nước ấm để uống, phải tự gắng gượng đi nấu, như lần trước dì cả đến nàng đau đến chết đi sống lại, cuộn mình trên giường ròng rã một ngày, không có sức lực đun nước nấu cơm, đành chịu đói chịu khát như thế cả một ngày.



Đủ loại khó khăn, không thể nói thành lời.



Thế nhưng lần đó, Lan Ngọc nấu nước đường đỏ cho Vỹ Dạ, thay nàng xoa bụng, tuy sau đó nàng vẫn ném chuyện này ra sau đầu, nhưng nửa đêm khi ngủ mơ, vẫn sẽ nhớ tới lần cảm động ấy.



Lan Ngọc nói đúng, đây là nước ấm luộc ếch xanh, ngoài việc không còn e ngại gì nữa, Lâm Vỹ Dạ chỉ cảm thấy, nếu ai có thể mang trái tim nàng từ bên cạnh cô đi, người đó chắc chắn là người ngoài hành tinh... Một chiêu này thật sự rất chuẩn xác!



"Ơ." - Đột nhiên Lan Ngọc lên tiếng, "Người phụ nữ kia muốn nhảy lầu sao?"



Lâm Vỹ Dạ theo bản năng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một cô gái đứng trên sân thượng, cô hơi híp mắt, bỗng phát hiện trong lòng cô ta còn ôm một đứa bé.



"Là người hôm nay cãi nhau ở lầu dưới." - Lan Ngọc nhỏ giọng nói cho Vỹ Dạ



Lâm Vỹ Dạ cắn môi nhìn một chút, thấy dưới lầu đã có mấy người tụ tập, hùng hùng hổ hổ, than trời trách đất



"Con gái của tôi, làm sao khổ như vậy chứ!" - Đó là mẹ của người phụ nữ kia, nước mắt nước mũi đầy mặt ngồi dưới đất gào khóc.



Một người phụ nữ trung niên khác chỉ thẳng vào mũi bà ấy cố sức chửi mắng: "Con gái của bà muốn chết thì thôi, sao còn ôm theo cháu tôi chứ!"



Hai câu đủ để giải thích tất cả, Lâm Vỹ Dạ ngửa đầu nhìn người phụ nữ đang trong tình trạng không ổn định ở trên, lại nhìn xung quanh một chút, mọi người đều đang xem trò vui, nàng liền thở dài, gọi điện thoại: "A lô, 119, nơi này có người nhảy lầu, phiền các anh tới đây một chút."



Mấy phút sau, đội phòng cháy chữa cháy hò hét mà tới, Lâm Vỹ Dạ không muốn tiếp tục nhìn, liền quay người trở về nhà, lúc đi đến nửa bậc thang bỗng cảm thấy túi đồ đột nhiên trở nên nặng trịch, nàng suýt chút té nhào, sau khi ổn định lại mới phát hiện, hình như không thấy Lan Ngọc đâu nữa.


Lâm Vỹ Dạ chưa kịp tức giận, Lan Ngọc lại xuất quỷ nhập thần hiện ra, một lần nữa đỡ túi đồ cho nàng "Sao vậy?" - Nàng hỏi, côhơi chột dạ, ấp a ấp úng nói: "Không, không có gì."


Nhìn dáng vẻ giấu giấu giếm giếm của Lan Ngọc, Vỹ Dạ giận mà không có chỗ phát tiết, nhưng nàng lại cảm thấy mình không có quyền gì để tức giận, vì vậy hừ lạnh, thẳng thắn không quay đầu lại mà đi.



Không nói đúng không, vậy cô vĩnh viễn không cần phải nói nữa!



Nàng thở hổn hển trở về phòng đóng cửa lại, cho dù cô dây dưa thế nào, nàng cũng làm như không thấy! Lan Ngọc hoàn toàn há hốc mồm.



Vừa nãy vẫn còn tốt mà, sao đột nhiên lại trở mặt thế này: "Vợ à sao em không để ý đến Ngọc?" - Lan Ngọc ngồi xổm cào cửa ngoài phòng ngủ, "Vợ ơi vợ ơi, cho Ngọc vào đi."



Lâm Vỹ Dạ mặt không biểu cảm ngồi trong phòng đeo tai nghe, vui vẻ xem phim thần tượng.



Hừ, ai cho cô dám gạt tôi




Hai ngày liên tiếp Lâm Vỹ Dạ đều không phản ứng lại Lan Ngọc, nàng cảm thấy hình như cô tiều tụy đi không ít, gầy hơn lúc trước, nàng vô cùng đau lòng, cũng cảm thấy băn khoăn, đang yên đang lành lại phát hỏa với người ta, nàng cũng không phải bạn gái cô, sao có thể cố tình gây sự chứ... Nàng thật sự bị cô chiều chuộng đến mức hơi được voi đòi tiên rồi.



Vì vậy Lâm Vỹ Dạ quyết định làm hòa, trên đường về nhà nàng đặc biệt mua một ổ bánh gatô dâu tây, nhớ ngày đó lúc bọn họ đi siêu thị, Lan Ngọc nói một câu bánh ga-tô thơm quá, nhưng cô lại không thể ăn, vẻ tiếc nuối lộ rõ trên mặt.



Đây xem như lời xin lỗi đi. Lâm Vỹ Dạ đang nghĩ, lại phát hiện một đám người tụ tập dưới lầu, nàng khó hiểu: "Có chuyện gì vậy?"



Trong khu nhà vẫn luôn không thiếu mấy bác gái chuyên đi tám chuyện, một người trong đó chẳng cần biết nàng là ai liền bắt đầu buôn dưa: "Hôm đó không phải có một người phụ nữ muốn nhảy lầu sao, có người nói lúc cô ta muốn nhảy, ai đó kéo cô ta lại, chớp mắt sau đã không thấy tăm hơi, mọi người đều nói là do con ma nữ chết oan lầu hai không chịu đi, vì vậy liền mời cao nhân tới bắt!"



Cái gì?!!! Lâm Vỹ Dạ hơi nghĩ một chút liền biết chuyện gì xảy ra, ngày đó Lan Ngọc đột nhiên biến mất là để đi cứu người phụ nữ nhảy lầu kia sao? Còn bị người ta nhìn thấy?


"Cho tôi đi!" - Nàng chỉ cảm thấy một dòng máu nóng xông lên đầu, đẩy ra đoàn người chen vào, bên trong có một ông lão mặc trang phục đạo sĩ đang vuốt râu, đứng lầm bầm trước cửa nhà nàng "Cô ta có oán hận, vì vậy không muốn rời đi."



"Ô kìa!" - Ông ta vừa thấy Lâm Vỹ Dạ liền mở miệng nói, "Cô gái, cô... cô gần đây có gặp phải chuyện gì không hay không?"



Lâm Vỹ Dạ mặt không cảm xúc trả lời: "Liên quan gì đến ông?"



"Hình như có thứ không tốt đang quấn lấy cô." - Người đạo sĩ này khá mập mạp, thật ra nhìn qua có vẻ rất hòa ái, không hề làm cho người ta thấy chán ghét, nhưng bây giờ Lâm Vỹ Dạ lại vô cùng phản cảm với ông ta: "Xin lỗi, tôi không tin những thứ này."



Nàng thật hi vọng vị đạo sĩ này chỉ là một tên lừa gạt, bởi vì nàng chột dạ, Lan Ngọc còn ở trong nhà nàng, chỉ cách ông ta một bức tường... Chẳng may, chẳng may cô bị phát hiện thì làm sao?



Lòng Lâm Vỹ Dạ vô cùng hoảng loạn, nàng lập tức nghiêm mặt: "Tôi nói cho các người biết, các người đây là đang quấy nhiễu nhà dân, nếu tiếp tục bày trò trước cửa nhà tôi, cẩn thận tôi báo cảnh sát!"



"Cô gái à, sao cô nói chuyện khó nghe như vậy?" - Có một bác gái không thể nhìn nổi nữa, "Vị đạo trưởng này có lòng mới nhắc nhở cô, đạo trưởng, ngài đừng quan tâm đến cô gái không hiểu chuyện này! Mau đến xem cháu của tôi, gần đây tối nào nó cũng khóc."



Bà dì này hình như là mẹ chồng của cô gái nhảy lầu ngày đó, con dâu muốn nhảy lầu, bà ta lại chỉ quan tâm đến cháu trai của mình.



Bình thường Lâm Vỹ Dạ chẳng muốn tính toán với những người như thế, nhưng bây giờ trước cửa nhà nàng đang có mối nguy vô cùng to lớn, vì vậy nàng liền lập tức trở nên ác liệt: "Khóc? Đương nhiên là phải khóc, con trai bà quá trớn, khiến con dâu nhảy lầu, nếu bà tin nhân quả báo ứng, sao không thử suy nghĩ xem đây có phải báo ứng của con trai bà không!"



"Con nhóc chết tiệt này!" - Bác gái kia ra vẻ muốn vọt qua đánh nàng, loại phụ nữ trung niên như vậy khi không còn gì hay để nói, liền chỉ muốn đánh muốn tát.



Lâm Vỹ Dạ không sợ: "Làm gì, muốn đánh nhau sao, bị tôi nói trúng rồi nhỉ? Tôi không làm chuyện trái với lương tâm, vì vậy không sợ bị ma gõ cửa, còn bà thì sao, cũng thật khó nói đấy, thứ như báo ứng này, không phải chỉ mời đạo sĩ đến là có thể giải trừ được đâu!"



"Bác gái à, cẩn thận đó, tôi thấy ma nữ kia bám rất dai, hình như là muốn đi theo bác đấy!" - Nàng ác ý nở nụ cười.



Bà ta tức giận đến mức muốn chạy sang nắm tóc nàng. Lâm Vỹ Dạ nhanh tay nhanh mắt mở cửa nhà đi vào, sau đó 'ầm' một tiếng khóa lại, tiện thể cảnh cáo đám người ồn ào không ngớt bên ngoài: "Nếu còn dám làm phiền tôi, tôi sẽ báo cảnh sát nói các người tự tiện xông vào nhà dân!"



Giọng điệu của nàng rất mạnh mẽ, nhưng lòng đã sớm hoảng loạn, nhỏ giọng gọi: "Lan Ngọc! Ninh Dương Lan Ngọc!"



Cô không ở đây.



Lòng Lâm Vỹ Dạ liền nhấc lên đến cổ họng, chỉ cảm thấy lồng ngực trống rỗng vô lực, không biết vì sao đôi mắt hơi cay, dường như bất cứ lúc nào nước mắt cũng sẽ chảy ra.








Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro