Chap 23: Về Nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quê Lâm Vỹ Dạ là một thị trấn cách thành phố Hải không xa, vì là một khu vực nhỏ, nên mọi người không thể giấu được bất kỳ bí mật gì, người đàn ông nhà nào đánh vợ, ai đã ly hôn với ai, bà nội trợ nhà nào tháo vát, tất cả mọi người đều rõ tường tận, không như Hải Thành, hàng xóm là người cùng quê có khi cũng chẳng hay.



Khi thấy Thuận Nguyễn đưa Vỹ Dạ về, ba mẹ nàng vô cùng bất ngờ, mà Lâm Vỹ Dạ không muốn nói gì, cũng không muốn giải thích, vì vậy vừa về nhà nàng liền nhốt mình trong phòng.



Tất cả mọi việc đều do Thuận Nguyễn nói rõ cho họ, còn không quên uyển chuyển nhắc khéo rằng Lâm Vỹ Dạ có thể đã gặp phải chút bất hạnh, mong họ có thể quan tâm chăm sóc cho nàng, làm nghề cảnh sát đã lâu, mỗi ngày đều được rèn luyện chuyên nghiệp, những lời trên anh ta căn cứ vào thân phận cảnh sát để nói, khá khách quan ngay thẳng.



Suy nghĩ một chút, Thuận Nguyễn nói thêm: "Cháu và Vỹ Dạ là bạn bè, nếu có chuyện gì thì cô chú cứ gọi lại cho cháu." - Sau đó lưu lại số điện thoại của mình.



Mẹ Lâm sợ ngây người, hoàn toàn không phản ứng lại được, ba Lâm thì liên tục nói cảm ơn, vừa đóng cửa liền nghe mẹ Lâm khóc: "Vỹ Dạ của tôi, sao lại có chuyện như vậy xảy ra chứ?"



Bà đau lòng một hồi lâu, nhớ đến con gái đang nhốt mình trong phòng, bèn vô cùng lo lắng: "Dạ, Dạ, cho mẹ vào."



Nàng không chịu mở cửa: "Con muốn ngủ một lúc."



Ba Lâm kéo bà lại: "Bà cho con ở một mình đi, chắc chắn bây giờ trong lòng nó rất khó chịu." - Ba Lâm là con thứ tư trong số 5 chị em họ Lâm, tính tình chất phác thật thà, khi nghĩ đến con gái mình gặp phải loại chuyện này, sao ông có thể không đau lòng được chứ.



"Ông nói xem, Vỹ Dạ nhà mình có nghĩ quẩn gì trong lòng không?" - Mẹ Lâm có bệnh chung của tất cả phụ nữ, thích suy nghĩ miên man, vì vậy ba Lâm liền trách cứ: "Bà nói lung tung gì vậy, Vỹ Dạ của chúng ta..."



Ông không nói gì được nữa, bèn đi tới trước cửa phòng Lâm Vỹ Dạ: "Dạ, là ba..."



"Ba, con muốn ngủ một chút." - Giọng nói của nàng mang theo chút mệt mỏi, ba Lâm không tiện nói thêm gì, vì vậy kéo mẹ Lâm đi.



Lâm Vỹ Dạ nằm trên chiếc giường thời thiếu nữ của mình, mẹ vẫn luôn lau dọn bàn học và giường đệm ngăn nắp sạch sẽ cho nàng, đèn học trên chiếc bàn màu xanh nhạt, tiểu thuyết ngôn tình sắp xếp trong vách tủ sát tường, đôi búp bê ở góc phòng, còn có ga trải giường in hoạt hình, tất cả đều tạo cho nàng cảm giác thoải mái.



Đây là nhà nàng, nàng đã sống hơn 20 năm trong căn phòng nhỏ này, tất cả mọi thứ ở đây đều làm nàng cảm thấy thân thương , yên lòng, chỉ vài phút sau, nàng liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.



Giấc ngủ này của nàng vô cùng an ổn, nàng ngủ một mạch hơn 12 tiếng đồng hồ, lâu đến mức ba mẹ Lâm nghĩ con gái đã xảy ra chuyện gì, may mà nàng vừa tỉnh dậy liền thấy đói bụng, bèn đi xuống lầu tìm thức ăn.



Mẹ Lâm cả đêm không ngủ, vừa nghe thấy tiếng động liền ra xem, thấy con gái đang nấu mì ăn liền, bà vội vã nói: "Mẹ nấu cho con chút cháo, đừng ăn mì ăn liền."



Nàng vừa nghe thấy tiếng bà, liền nức nở hô to 'mẹ', sau đó nhào vào lòng bà gào khóc, mẹ Lâm ôm nàng, không ngừng nói "con gái của mẹ, con gái của mẹ" ba Lâm cũng đi ra, thấy hai mẹ con họ như vậy, lại nặng nề thở dài một tiếng.



Một lúc lâu sau Lâm Vỹ Dạ mới bình tĩnh ngồi xuống ăn cháo, ba mẹ Lâm không dám hỏi rõ chuyện đã xảy ra, chỉ có thể dời đề tài tránh đi: "Ăn từ từ, ngày mai muốn ăn gì, mẹ đi mua cho con."



"Cái gì cũng được." - Nàng ăn cháo, cảm thấy đã tốt hơn, nhưng vẫn không muốn nhiều lời, "Con lại ngủ thêm một chút."



Có thể ăn có thể ngủ là chuyện tốt, ông Lâm kéo bà Lâm vốn đang muốn nói thêm gì đó về phòng.



Lâm Vỹ Dạ vào nhà tắm chuẩn bị nước nóng, chân nàng có vết thương, không thể đụng nước, may mà trong phòng tắm có bồn tắm lớn để nàng chậm rãi ngâm mình thư giãn.



Vỹ Dạ vừa đóng cửa liền thấy Lan Ngọc đang đứng sau lưng hết nhìn Đông lại nhìn Tây. Vỹ Dạ không dám lên tiếng, làm ra một động tác bảo Lan Ngọc đỡ mình, "Nhắm mắt lại."



Lúc này Lan Ngọc cũng không dám làm nũng giở trò, ngoan ngoãn nhắm mắt, Vỹ Dạ được Lan Ngọc đỡ vào bồn tắm, cô vừa nghe tiếng nước liền mở mắt ra, chỉ thấy nàng nằm trong bồn tắm, toàn thân trắng muốt. Lâm Vỹ Dạ trừng Lan Ngọc, dùng khăn mặt che lại, cô gảy gảy nước, nhỏ giọng nói: "Để Ngọc giúp em tắm."



Trong mắt Lan Ngọc lộ vẻ thương yêu cùng bảo vệ, không có tình cảm quá bỏng cháy. Lâm Vỹ Dạ cũng đành thở dài, cho phép Lan Ngọc cẩn thận vuốt ve cánh tay mịn màng của nàng, dùng lòng bàn tay xoa nhẹ, dường như nàng là một miếng đậu phụ, chỉ chạm vào là sẽ nát.



Vỹ Dạ cảm thấy dáng vẻ căng thẳng của Lan Ngọc rất buồn cười, nhưng cô không hề dám qua loa chút nào, tắm rửa cho nàng rất nghiêm túc, nàng lại hơi thẹn thùng, đẩy cô ra: "Được rồi."



"Đừng nhúc nhích." - Lan Ngọc lấy sữa tắm từ trên thành bồn, xoa cho Vỹ Dạ từ cổ đi xuống, mắt thấy sắp đến bụng dưới, nàng liền khép hai chân lại, cô cúi đầu cười, cũng không vạch trần nàng, giúp nàng tắm sạch rồi mặc đồ.




Sau lần này thì hay rồi, Lan Ngọc một phen xem sạch cơ thể nàng, còn như ý nguyện sờ soạng khắp nơi, nhưng bây giờ trong lòng Lâm Vỹ Dạ không còn mâu thuẫn gì nữa, để Lan Ngọc đỡ mình về phòng ngủ.




Nhưng một lúc lâu cũng không ngủ được, Vỹ Dạ xoay người kéo cánh tay Lan Ngọc, dựa vào đầu vai cô không nói lời nào. Lan Ngọc sợ tâm trạng Vỹ Dạ không tốt, thỉnh thoảng lén nhìn sắc mặt nàng, vắt hết óc nghĩ cách dỗ nàng "Vợ à, em gầy đi rồi."



"... Có sao?" - Hễ là phụ nữ, không ai không chú ý đến vóc dáng của mình, Lâm Vỹ Dạ cũng không ngoại lệ, mỗi ngày ngồi trong phòng làm việc, nàng nghĩ eo mình phải thô đi không ít mới đúng.



Lan Ngọc rất khẳng định: "Ừ, ngực lớn hơn!" - Lời này vừa nói ra cô liền cảm thấy không ổn, lập tức im miệng, sợ nàng lại nổi cáu, ai ngờ lúc này Lâm Vỹ Dạ lại hé miệng cười: "Thật sao?"



"Dĩ nhiên." - Cô thèm nhỏ dãi nhìn xuống ngực nàng, váy ngủ mùa hè vừa mỏng vừa mát mẻ, chiếc váy hai dây này của Lâm Vỹ Dạ cũng không ngoại lệ, lộ ra một khe rãnh trước ngực, Lan Ngọc nhìn trộm vào đó thật lâu.



Nàng thấy bộ dạng đó của cô như mèo con thấy cá tươi, chó con thấy khúc xương, chỉ thiếu lộ ra chiếc đuôi phía sau để vẫy vẫy, nàng cố ý hỏi: "Ngọc nhìn đi đâu thế?"



Lan Ngọc như một chú chó ghé sát vào ngực Vỹ Dạ cọ cọ: "Thơm quá." - Cô liếm phần da thịt lộ ra ngoài của nàng, mê mệt đến mức không thoát ra được.



Nàng gãi nhẹ tai cô: "Đừng nghịch." - Lúc trước nếu Lan Ngọc dám làm như vậy, Vỹ Dạ chắc chắc sẽ cảm thấy, nào là không được, nào là không tốt, trong lòng rất không tự nhiên.



Nhưng bây giờ lại nghĩ... sao người yêu của mình có thể đáng yêu như vậy! Nàng hiện tại rất thích dáng vẻ ngốc nghếch ngây thơ này của cô được không, quá quá đáng yêu!!!



Lan Ngọc dùng sức đặt Vỹ Dạ lên giường, nàng không dám lớn tiếng: "Đừng ồn ào, ở đây cách âm không tốt, sẽ bị nghe đấy."



Lan Ngọc lầm bầm hai tiếng, không chịu đứng lên, móng vuốt rục rịch ở eo Vỹ Dạ, nàng kéo chăn qua che hai người: "Đàng hoàng chút."



Lan Ngọc hơi động, dùng phản ứng nào đó nói cho Vỹ Dạ rằng không thể 'đàng hoàng' được. Nàng lại càng hoảng sợ, xoay người ngồi dậy: "Em nói cho Ngọc, ở đây Ngọc đừng nghĩ làm gì cả, cứ đàng hoàng đi, sau này chị đây sẽ bồi thường cho."



Hai mắt Lan Ngọc sáng lên: "Bồi thường gì?"



"Còn xem thái độ của Ngọc thế nào."



Có 'lời hứa' của Vỹ Dạ, Lan Ngọc quả nhiên ngay ngắn lại. Nàng đọc sách cô đọc cùng nàng, nàng ngẩn ra cô cũng ngẩn cùng nàng, mãi cho đến rạng sáng, mặt trời dần mọc lên từ phía đông, bên ngoài vang lên tiếng người rao bán buổi sớm, không khí vui tươi tràn lan khắp phố.



Một ngày mới lại bắt đầu.



Tám giờ Lâm Vỹ Dạ lại ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy phát hiện Lan Ngọc đang thò tay vào quần áo nàng, thấy nàng mở mắt liền luống cuống rút tay về: "Em dậy rồi à?"



"Sắc quỷ." - Vỹ Dạ thân thiết kéo nhẹ tai Lan Ngọc. Lan Ngọc cảm thấy khi Vỹ Dạ đã quyết định ở cùng mình, thái độ quả là khác xa so với lúc trước.



Nhưng nàng không vui vẻ được lâu, vì trong bữa trưa, họ hàng nàng lần lượt biết tin, đều kéo sang đây.



Ông nội nàng sinh 5 người con, bác cả Lâm Hỉ, bác hai Lâm Phúc, bác ba Lâm Lộc, người thứ tư là ba nàng Lâm Thọ, còn có cô nhỏ Lâm Nhạc, phúc lộc thọ hỉ nhạc (phúc lộc thọ vui vẻ), thật sự là những cái tên tuy tầm thường lại rất phong nhã, Lâm Vỹ Dạ cảm thấy người đặt những cái tên này phải có trình độ rất cao.



Người đến đầu tiên là bác cả, còn đưa theo cả chị họ của Lâm Vỹ Dạ, vừa vào cửa liền nói: "Dạ à, sao lại gặp chuyện như thế chứ, ai, vậy bây giờ phải làm sao đây?"



Lâm Vỹ Dạ không lên tiếng, gảy gảy cơm trong bát, một câu cũng không muốn nói, nhưng bác cả của nàng lại không dự định buông tha chuyện này: "Tôi vừa định sang năm giới thiệu một người cho nó, nhưng người ta vừa nghe nói nó bị gì gì đó, liền lập tức từ chối rồi."



What? Lâm Vỹ Dạ nghi ngờ, tai mình có vấn đề rồi à, nàng ngẩng đầu lên nhìn bác cả, chỉ thấy bà còn đang nói với ba nàng "Cậu trai đó tôi đã gặp rồi, không tệ đâu, điều kiện cũng rất phù hợp, đang muốn tìm một cô gái, tôi đã nói với bọn họ, Vỹ Dạ chưa từng yêu ai, tuyệt đối có khiếu làm mẹ hiền dâu thảo, ôi, sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ."



Mẹ Lâm liền không vui, Lâm Vỹ Dạ là con gái bà, tự bà có thể thương nó: "Chị cả, sao chị có thể không biết xấu hổ nói những lời này?" - Bây giờ là thời đại gì rồi, sao lại chú ý những vấn đề như vậy.



"Em dâu à, chị là vì tốt cho em thôi." - Lâm Hỉ bĩu môi, "Bây giờ mọi người truyền tai nhau khắp nơi rồi."



Sắc mặt ba Lâm trầm xuống: "Chị cả!"



Lâm Hỉ cũng không sợ ông: "Lão tứ à, không phải tôi đang lo lắng cho Vỹ Dạ sao, cậu nhìn Midu đi, còn nhỏ hơn Vỹ Dạ một tuổi, sang năm cũng đã kết hôn, bây giờ nó lại gặp chuyện như vậy, có ai đồng ý cưới nó đây chứ?"



Đặng Midu là con gái của Lâm Hỉ, sau khi tốt nghiệp trung học kỹ thuật liền làm y tá cho một bệnh viện nhỏ trong thị trấn, bắt đầu quen bạn trai từ khi còn học trung học cơ sở, bây giờ đã dự định kết hôn, nghe nói phòng tân hôn cũng đã chuẩn bị tốt, nhà trai làm kinh doanh, xem như có chút tiền, Lâm Hỉ suốt ngày khoe khoang chuyện này khắp nơi, tiện thể hạ thấp Lâm Vỹ Dạ



Lâm Vỹ Dạ buông đũa, lạnh nhạt lướt mắt qua bà: "Không làm phiền bác cả lo lắng, cho dù cháu không gả đi được, cháu vẫn sẽ ở đây báo hiếu ba mẹ."



"Vỹ Dạ à, sao cháu nói thế với bác chứ." - Lâm Hỉ không vừa lòng, do tuổi tác của Midu và Vỹ Dạ xấp xỉ nhau, khó tránh khỏi việc bị người so sánh qua lại. So với Midu thi rớt cấp ba phải học trung học kỹ thuật, Lâm Vỹ Dạ một đường tiến thẳng vào cấp ba, lên đại học, bây giờ còn có công việc trong một công ty tốt như vậy, thật vất vả mới tìm được chuyện nàng không có người yêu để hạ thấp, "Bác là vì nghĩ tốt cho cháu."



Tâm trạng Lâm Vỹ Dạ khá tệ, không thể tiếp tục nói chuyện cùng Lâm Hỉ, cho dù là trưởng bối, bà cũng quá đáng ghét: "Con no rồi."



Lâm Hỉ là người dẫn đầu, sau đó mấy người bác và cô nhỏ, bao gồm cả cậu mợ, ông bà ngoại của nàng, tất cả đều gọi đến nói muốn tới thăm.



Ai cũng không thích vết sẹo của mình bị vạch ra hết lần này tới lần khác, ngay cả khi Lâm Vỹ Dạ biết không xảy ra bất kỳ chuyện gì, nhưng khi bị ánh mắt đồng tình thương hại của bọn họ nhìn, nàng cũng cảm thấy trong lòng rất buồn bực, dứt khoát trốn trong phòng không ra.



Cô nhỏ của Lâm Vỹ Dạ vừa lo lắng vừa hỏi: "Nó sẽ không nghĩ quẩn gì trong lòng chứ?"



Đương nhiên không, Lan Ngọc cả ngày một tấc không rời Vỹ Dạ, thỉnh thoảng nằm sấp xuống làm cô vợ nhỏ chọc nàng vui vẻ. Nàng thật sự không có bất kỳ suy nghĩ xem thường mạng sống của mình, huống chi vốn không có chuyện gì xảy ra cả chứ.



Nàng cũng rất buồn bực vì sao tất cả mọi người đều cho rằng mình bị cưỡng gian, nhưng nếu nàng mở miệng giải thích sẽ chỉ phí công, lời đồn thứ này vốn không thể ngừng lại được.



Trước đây trên bàn cơm nàng nghe không ít lời kể của mẹ, ai nuôi tình nhân bên ngoài, ai có con riêng, ...v...v, phỏng chừng tin tức này của nàng cũng sẽ trở thành đề tài cho buổi trà chiều của mọi người thôi, cô con gái làm việc ở Hải Thành của Lâm gia bị người ta bắt cóc, nghe nói còn bị gì đó, khó khăn lắm mới cứu ra được, lại nghe nói, bụng đã lớn mấy tháng rồi!



Đầu Lâm Vỹ Dạ tự động nghĩ ra thêm mấy lời đồn có thể bị truyền đi, càng cảm thấy buồn bực.



Sớm biết như vậy đã không về đây. Nàng hơi di chuyển chân, vẫn còn đau muốn chết, mấy ngày nay nàng vẫn tránh đi lại, cơm nước đều do mẹ mang vào, hôm nay cũng không ngoại lệ, bà khẽ gõ cửa, bưng mâm cơm còn nóng hổi bước vào: "Ba con giết gà nấu canh, con ăn thử đi."



"Cảm ơn mẹ." - Trên giường Lâm Vỹ Dạ bày một bàn ăn nhỏ, mẹ Lâm ngồi bên cạnh muốn nói lại thôi: "Dạ à." Bà cân nhắc mãi, cẩn thận an ủi con gái, "Con đừng nghe bác cả nói lung tung, mẹ không vội ép con kết hôn, còn muốn giữ con lại thêm vài năm nữa."



Lâm Vỹ Dạ im lặng, một lát sau mới nói: "Mẹ, con sẽ không luẩn quẩn trong lòng, nhưng bây giờ con không muốn kết hôn."



Mẹ Lâm cũng cảm nhận được, tuy tâm trạng con gái sa sút, nhưng đích xác không có suy nghĩ tìm chết, hôm nay nghe nàng nói vậy, bà cũng yên tâm hơn: "Không sao, chuyện này không vội."



Lâm Vỹ Dạ ăn một ngụm canh, vừa nếm thử liền biết là tay nghề của ba, hầm vừa thơm vừa ngon, bên trong còn có bì lợn, mộc nhĩ, nấm hương, măng, là mùi vị nàng không thể tìm thấy ở bất kỳ đâu bên ngoài, nghĩ đến ba mẹ đã lớn tuổi vẫn phải lo lắng cho mình, nàng cảm thấy rất hổ thẹn, vì vậy hơi suy nghĩ, nói: "Công ty chỉ cho con nghỉ 5 ngày, con cũng cần phải trở về thôi, nếu không sẽ bị đuổi mất"



Mẹ Lâm cả kinh, do dự nói: "Sức khỏe con vẫn chưa tốt lắm... nghỉ ngơi thêm vài ngày đi."



Nàng dựa lên vai mẹ, nén nước mắt lại, cố gắng ra vẻ thoải mái nói: "Mẹ, con thật sự không có chuyện gì đâu, so với những người khác con đã rất may mắn rồi, con đã trốn được, không như bọn họ... đời này chưa chắc có thể trở về."



Mẹ Lâm đương nhiên đã từng xem tin tức trên báo đài về những cô gái bị lừa bán như vậy, có người được tìm thấy, nhưng hơn phân nửa đã bị hủy cả đời. Lâm Vỹ Dạ có thể bỏ chạy ngay từ đầu như vậy quả thực đã là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.



"Ôi, làm sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ." - Mẹ Lâm không thể biểu đạt cảm xúc trong lòng mình, chỉ có thể nói đi nói lại nhiều lần câu này, như đang hỏi người khác, lại như đang hỏi ông trời.



Nhưng vận mệnh vốn luôn đổi thay, nếu không, sao có thể là cuộc đời được chứ?








Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro