Chap 24: Cuộc sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mẹ Lâm vừa nói chuyện xong với Lâm Vỹ Dạ liền đến phiên ba Lâm, ông không nhạy cảm như mẹ, im lặng hút thuốc một lúc lâu, cuối cùng chỉ nói: "Đừng lo lắng, nếu ở bên ngoài không chịu được nữa thì về nhà, ba mẹ vẫn nuôi nổi con."



Cuối cùng ông cũng không dám nhắc tới chuyện con gái thật sự có bị cưỡng bức hay không, lại nghĩ rằng may mà xã hội bây giờ đã văn minh hơn, chờ thêm một đoạn thời gian nữa, mọi người tự nhiên sẽ quên đi chuyện này, vì vậy ông rất tán thành việc Lâm Vỹ Dạ trở lại thành phố Hải, thành phố lớn tình người lạnh nhạt, chút chuyện nhỏ kia của nàng thì tính là gì.



Chỉ ở đây mới bị người bàn luận.



Lâm Vỹ Dạ thật sự không thích bị họ hàng vây xem an ủi, vì vậy quyết định đặt ngay vé tàu ngày mai, chuẩn bị trở về Thành phố Hải.



Ba mẹ Lâm tiễn nàng đến nhà ga mới quay về. Nơi này cách Thành phố Hải không xa, chỉ đi không quá 2 giờ xe lửa, vừa xuống xe, thứ Lâm Vỹ Dạ nhìn thấy chính là trạm xe lửa rộng rãi sạch sẽ, người đến người đi, cảnh tượng vội vã, không ai quản chuyện thị phi của ai.



Đây chính là thành phố, bình thường nàng ghét thành phố Hải lạnh lùng vô tình, giờ lại cảm thấy rất yên tĩnh, có thể thấy rõ được mọi chuyện xung quanh, không có sự chán ghét tuyệt đối, cũng không có sự yêu thích tuyệt đối.



Bởi vì lúc trước đã làm mất di động, chuyện đầu tiên Lâm Vỹ Dạ phải làm chính là vào cửa hàng mua một chiếc mới, sau đó vào siêu thị mua thêm ít đồ, lúc này mới trở về nhà.



Còn chưa vào nhà, nàng liền nhìn thấy Cẩm Thơ đang ngồi xổm trước cửa khóc liên tục,Lâm Vỹ Dạ  thuận miệng hỏi một câu: "Cô lại đói bụng sao?"



Cẩm Thơ nâng lên một đôi mắt thỏ, nhỏ giọng 'ừm', Vỹ Dạ nói với Lan Ngọc: "Trong nhà còn nhang không, đốt cho cô ấy một nén đi. Sao cô còn chưa đi đầu thai?"



"Đã qua 49 ngày rồi."



Lâm Vỹ Dạ nghe được liền thở dài, thế nhưng đây là con đường mà cô ấy chọn, nàng cũng không có ý định xen vào, có thể tiện tay giúp được thì giúp, dù sao nhang sợi cũng rất rẻ.



Lan Ngọc dựa theo lời Vỹ Dạ đốt cho Cẩm Thơ một nén nhang, sau đó vội vàng quét dọn nhà cửa, chỉ mấy ngày không người ở thôi mà cứ như đã mấy năm. Cô lau bàn, lau sàn nhà, phơi ga trải giường, gấp quần áo, bận bịu đến xoay mòng mòng.



Đã thế cô còn chết sống không cho nàng giúp, chỉ bảo nàng ngồi trước máy tính xem phim ăn đồ ăn vặt, trong nhà có một "nàngTấm" như vậy thật sự quá hạnh phúc!



Vỹ Dạ thấy bóng dáng bận rộn của Lan Ngọc, nghĩ thầm phải mua thêm cho cô vài bộ quần áo, nếu không cứ mặc đi mặc lại một bộ mãi thì sẽ rất khó coi, có điều ma có thể mặc quần áo sao? Vậy sau này sẽ là cảnh tượng nàng đi kiếm tiền nuôi gia đình, cô ở nhà làm nội trợ à?



Có người yêu đẹp như vậy, đúng là cảnh đẹp ý vui.



Lần về nhà này, lòng Lâm Vỹ Dạ cũng đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, vì vậy mỗi khi nhìn Lan Ngọc nàng cảm thấy rất vui vẻ, bèn ngoắc ngoắc tay: "Lại đây."



Lan Ngọc vừa phơi xong chăn, vội vàng chạy tới làm nũng: "Vợ!"



"Ngoan." - Nàng hôn một cái lên trán cô, càng nhìn càng thấy thích, sao cô lại xinh như vậy nhỉ, môi hồng răng trắng, chỉ nhìn thôi cũng đủ làm người ta cảm thấy vui vẻ.



"Oa, vợ à em hôn Ngọc!" - Được Lâm Vỹ Dạ lần đầu tiên cho một cái hôn, Lan Ngọc vô cùng vui sướng, quấn quít lấy nàng không buông, "Bồi thường bồi thường."



Lâm Vỹ Dạ giả vờ kinh ngạc: "Không phải đã bồi thường cho Ngọc rồi sao?"



"Cái gì?" - Mặt Lan Ngọc lộ rõ vẻ thất vọng, "Không còn gì khác sao?"



Nàng rất thích trêu chọc cô, cảm thấy vô cùng thú vị: "Người ta hẹn hò, đều chỉ đi xem phim, đi dạo phố, vì sao Ngọc cứ muốn chạy lên giường chơi thế nhỉ?"



Lan Ngọc ôm Vỹ Dạ, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào được gần gũi với nàng "Bọn họ không muốn lên giường với em sao? Tên cảnh sát kia cùng bạn học gì đó của em đấy."



Lâm Vỹ Dạ hơi suy nghĩ, lúc nàng và Trường Giang hẹn hò vẫn còn rất trong sáng, chỉ là nắm tay nhau đi dạo phố, hay đôi lúc anh sẽ mua đồ ăn vặt cho nàng, khi ấy cũng rất vui vẻ, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện xông lên giường: "Ngọc cho rằng ai cũng như Ngọc sao?"



"Hừ." - Lan Ngọc không phản đối, "Bọn họ chỉ không nói mà thôi, Ngọc rất thành thật."



Lâm Vỹ Dạ buồn cười: "Nói lung tung."



"Hẹn em ra ngoài chơi chỉ là thủ đoạn, mục đích cuối cùng nhất định là lên giường." - Lan Ngọc chắc như đinh đóng cột, "Bọn họ đều nghĩ như vậy cả."



Đương nhiên Lâm Vỹ Dạ biết điểm này, nhưng nàng vẫn thích trêu cô: "Thì ra Ngọc cũng có mục đích này à?"



"Là một phần thôi," - Lan Ngọc không phủ nhận, chỉ nhấn mạnh thêm, "Có thể a a á á với em, tất nhiên là Ngọc sẽ cực kì vui vẻ, nhưng như này cũng đã rất vui rồi." - Cô hôn nàng một cái, "Dù sao Ngọc cũng đồng ý với em, chỉ cần em không muốn, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì."




Lúc này, ánh mắt trời chiếu qua cửa sổ vào phòng, dát một lớp viền vàng lên khuôn mặt dịu dàng của nàng, càng trở nên không giống người cõi trần. hơi hoảng hốt, nhẹ nhàng vỗ về hai gò má cô hỏi: "Ngọc... có thể phơi nắng không?"



"Ngọc không phải ma, đương nhiên có thể phơi nắng." - Lan Ngọc biếng nhác duỗi tứ chi như một chú mèo ngủ gật, "Thật ấm áp, mùa hè sắp qua rồi đúng không?"



Lâm Vỹ Dạ nghĩ, trong lúc vô tình không để ý, tên này thế nhưng đã đi theo nàng 2-3 tháng rồi, khoảng thời gian gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, thời gian thấm thoát trôi đi rất nhanh.



"Đúng vậy," - Nàng nói theo cô, "Mùa hè sắp qua rồi."



Xuân đi thu đến, 4 mùa luân phiên thay đổi, người và vật không ngừng biến hóa, bao gồm cả nàng



"Vợ, em thích mùa thu không?"



"Thích chứ, em sinh vào mùa thu mà."



"Tháng chín thu vàng, hoa quế tỏa hương, đúng không?"



"Ngọc có thể đừng nói như đang ở buổi giới thiệu lễ khai mạc đại hội thể dục thể thao được không?"

——————————

Trương Thế Vinh cho nàng thời gian nghỉ nửa tháng, không thể không nói hắn rất hào phóng, Lâm Vỹ Dạ cũng mượn cơ hội này nghỉ ngơi một chút, khoảng một năm trước, trừ nghỉ đông ra nàng cũng không có thời gian nghỉ ngơi nào khác, vì vậy lúc này vừa hay có thể điều chỉnh lại tâm trạng một chút.



Đổi điện thoại mới, lại đi mua quần áo, giày, túi xách, dạo phố, tiêu tiền thật sự là một phương thức thư giãn rất hiệu quà, hơn nữa nhìn như nàng đi dạo phố một mình, thế nhưng thực tế sau lưng còn có một tên sắc lang đang liên tục bày mưu tính kế.



Ví dụ như trong cửa hàng quần áo, nội y nàng chọn mua đều theo xu hướng thiếu nữ, màu sắc thiên về mềm mại lịch sự, cuối cùng Lan Ngọc không ngừng lải nhải: "Vợ ơi bộ màu tím này rất đẹp!"



Đó là nội y dùng để gia tăng tình thú được không hả? Lâm Vỹ Dạ nhìn vài lần, nhân viên bán hàng lập tức phát hiện, thân thiết dễ gần nói: "Bộ nội y này chúng tôi bán rất chạy, cô có muốn thử một chút hay không?"



Nàng không hề muốn mặc loại nội y trong suốt vừa nhìn liền sẽ tùy thời tùy chỗ câu dẫn kia đâu! Vỹ Dạ  từ chối, Lan Ngọc lại cố gắng thôi thúc: "Bộ màu đen này cũng rất đẹp mắt, đừng mua màu trắng, quá đơn giản."



Nếu không vì đang ở trước mặt người khác, nàng thật muốn mắng lớn một câu "Là Ngọc mặc hay em mặc?" - Cuối cùng, nàng mua một bộ màu hồng, một bộ tím sẫm, một bộ màu đen.



Do nàng quá mềm lòng thôi, Lâm Vỹ Dạ tự an ủi, chứ không phải vì Lan Ngọc mới mua.



Nàng mua một đôi tất chân, còn mua thêm son môi, phấn hồng, chì kẻ mắt. Lâm Vỹ Dạ đã trải qua khó khăn một lần, khi ấy ngoại trừ cảm giác tiếc nuối, nàng còn cảm thấy nên tốt với bản thân một chút.



Không người nào biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, nếu bản thân không yêu bản thân, còn muốn ai đến yêu đây?



Sau đó khi đi ngang qua khu vực trang phục, nàng chọn mua cho cô một bộ quần áo thể thao, tuy nàng thích người yêu mặc sơ mi trắng nhất, nhưng khi nằm trên giường thật sự rất kỳ quặc, còn đồ lót nàng không thể không biết xấu hổ mà vào mua, chỉ đành phải che mặt đi lướt qua.



Nàng đã tiêu hết một số tiền lớn, sau đó nghĩ thầm, hai ngày nữa mau quay lại công ty, nếu không tháng sau nàng sẽ phải ăn mì mà sống.



Người yêu tuy làm người ta cảm thấy an toàn, nhưng công việc quan trọng hơn, bởi vì chỉ cần cố gắng, nhất định sẽ có thành quả.



Khi về nhà nàng nhìn thấy có chó hoang mèo hoang đang lục thùng rác trong khu nhà, da lông chúng dơ bẩn hỗn độn, gầy trơ cả xương, thực sự rất đáng thương. Lâm Vỹ Dạ dừng chân nhìn một lúc lâu, sau đó đến siêu thị mua mấy cái mâm, buổi tối trộn cơm thừa với canh thừa, bưng xuống lầu, nàng đặt mâm ở nơi ít ai chú ý, rồi lập tức quay người rời đi.



Đi được nửa đường nàng bèn quay lại nhìn, liền thấy vài chú chó hoang cẩn thận đến gần, ngửi một lúc không thấy có gì khác thường mới bắt đầu ăn.



Không biết vì sao, so với trước đây nàng càng thêm trắc ẩn, có lẽ vì cảm thấy mạng sống rất khó giữ, rất yếu ớt, mỏng manh.



"Em còn tưởng mình đã trở lại như trước." - Vỹ Dạ kinh ngạc nói với Lan Ngọc, "Bây giờ mới biết thì ra là không, không phải cứ là màn đêm thì sẽ cho ta ác mộng, đôi khi nó sẽ vô tình làm cho ta thay đổi."



Lan Ngọc dịu dàng nói: "Nạn lớn không chết thì sau này sẽ gặp nhiều may mắn, chắc chắn những ngày tháng sau sẽ thuận buồm xuôi gió, không có buồn phiền."



"Dẻo miệng thật đấy." - Lâm Vỹ Dạ không nhịn được cười, nàng nghĩ, mình có thể nhanh chóng trở lại bình thường như vậy chủ yếu nhờ vào Lan Ngọc, là cô đã làm bạn chăm sóc nàng, cho nàng cảm giác an toàn, không đến mức bị ác mộng dọa tỉnh.



Thật kỳ lạ, một người thích giở trò làm nũng như cô, sao có thể cho nàng cảm giác an toàn được nhỉ? Lâm Vỹ Dạ hoàn toàn không nghĩ ra.



"Ngọt sao, vậy hôn cái được không?"



Nụ hôn dài kết thúc, cô ôm nàng ngã vào trên giường, cắn vành tai nàng "Quần áo mới mua, em mặc thử cho Ngọc xem một chút nhé?"



"Phải giặt sạch mới mặc được." - Lâm Vỹ Dạ không chịu, cảm thấy hơi hối hận, "Một thời lẫy lừng, lại bị hủy hoại chỉ trong một ngày." - Quần áo nàng mặc luôn rất bảo thủ, nội y màu trắng cùng màu da mãi mãi chiếm đa số, nàng cảm thấy mỗi khi bên trong chiếc áo sơ mi trắng mặc nội y màu sắc màu mè, cả người liền khó chịu.



Lan Ngọc không nhịn được cười: "Ngoài Ngọc ra không ai nhìn thấy đâu, da em trắng, mặc nội y màu nhạt thì sẽ quá đơn điệu." - Cô nói rất có lý, những cô gái màu da hơi vàng, khi mặc nội y màu trắng mới có thể xinh đẹp như những cô nàng trong tạp chí playboy.



Vỹ Dạ cùng Lan Ngọc mặt đối mặt, thỉnh thoảng cô sẽ vuốt ve cánh tay và bắp đùi nàng, nếu là người khác, nàng nhất định sẽ tức giận hất ra, nhưng cô không phải, ban đầu nàng không chấp nhận, thế nhưng bây giờ lại cảm thấy dáng vẻ kia của cô thật sự rất đáng yêu, vô cùng trẻ con.


Nàng suy nghĩ một chút, hỏi: "Ngọc sẽ không cảm thấy em quá vô vị chứ?" - Vỹ Dạ luôn thấy rằng khi hẹn hò với Trường Giang mình quá bị động, anh sắp xếp bất kỳ cuộc hẹn nào, nàng cũng đều nói được, nếu anh có việc không thể tới, nàng từ trước đến giờ cũng không oán trách, không nổi nóng, không ghen tuông, lúc đó nàng cảm thấy mình rất ngoan ngoãn, không hiểu vì sao mình biểu hiện tốt như vậy, anh vẫn sẽ lựa chọn chia tay.



Nhưng bây giờ suy nghĩ lại, cũng không phải không có lý do, có lẽ do nàng quá mức vô vị, thời đại học mỗi khi rảnh rỗi, nàng thà rằng đến viện bảo tàng xem khủng long hóa thạch, cũng không thích đi ra ngoài hát Karaoke với bạn bè.



Không thú vị, khó trách đám nam sinh sẽ cảm thấy phiền chán.



Lan Ngọc nằm nhoài trên gối đầu Vỹ Dạ, nghiêng người qua cười: "Vậy chúng ta làm vài chuyện thú vị đi?"



"Ví dụ như?"



"Em không chịu thay cho Ngọc xem, vậy Ngọc mặc quần áo mới cho em xem là được." - Cô oai phong lẫm liệt ngồi dậy cởi quần áo, còn nhớ tối hôm đó vẫn chưa nhìn được rõ ràng, lại chưa qua được điểm mấu chốt trong lòng, hôm nay vẫn là lần đầu tiên nàng tỉ mỉ quan sát vóc người cô



Hình dung một cách đơn giản rằng, tốt đến mức không còn lời nào để nói. Nhắc đến cũng thật kỳ lạ, thời đại học nhìn mấy nam sinh chơi bóng lộ nửa người trên, lúc đó nàng chỉ cảm thấy toàn thân bọn họ đầy mồ hôi, vóc người cho dù tốt cũng chẳng đáng nhìn.



Hôm nay sao lại cảm thấy tim đập nhanh như vậy nhỉ? Chỉ mới xuất thần một chút, Lan Ngọc đã cởi xong quần, lăn một vòng liền đem Vỹ Dạ ôm vào lòng, để nàng gối đầu lên ngực cô



Nàng nghe thấy tiếng tim đập 'thình thịch', cười: "Không mặc quần áo mới sao?"



"Không thể thoải mái được như thế này." - Cô ôm nàng chặt chẽ, dán vào tai nàng hỏi nhỏ, "Thích không?"



Lâm Vỹ Dạ khẽ cười: "Ôm chặt thêm chút nữa đi."



Chỉ cần thật lòng yêu nhau, chỉ cần ôm nhau chặt sát như vậy, cũng đã đủ lãng mạn hạnh phúc, cần gì ngày lành cảnh đẹp, trăng tròn hoa thắm chứ?









Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro