Chap 25: Đi Công Tác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Lâm Vỹ Dạ đi làm, Trương Thế Vinh hơi bất ngờ: "Không phải đã cho cô nghỉ ngơi thêm mấy ngày sao?"



"Tôi đã ổn rồi." - Lâm Vỹ Dạ khẽ khom người, cười nhàn nhạt, "Cảm ơn Trương tổng quan tâm." - Nàng không biết chuyện Trương Thế Vinh cũng đã từng sai người đi tìm nàng, hắn cũng không có ý định nói nhiều về chuyện này, nhìn nàng thật sự không có gì đáng ngại liền yên lòng, dặn dò công việc cho nàng



Khi đã tập trung làm việc, những chuyện ngổn ngang kia cũng sẽ không còn quanh quẩn trong đầu, nàng phát hiện một tin tốt, Nam Thư thăng chức, vì vậy buổi trưa lúc ăn cơm bèn vội vàng đi chúc mừng chị ấy.



Nam Thư không hề biết nguyên nhân Vỹ Dạ xin nghỉ, cười khanh khách mời nàng ăn cơm, hiển nhiên gần đây tình cảm với Trương Thế Vinh không tệ, chị ấy cũng không nắng mưa thất thường, Lâm Vỹ Dạ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.



Sau đó nàng nghe Nam Thư nói: "Trước đây em đã từng đi công tác chưa, nhưng dù thế nào cũng tuyệt đối đừng quên mang theo vài bộ nội y, đến lúc đó không có thời gian để giặt đâu."



Đúng rồi, Lâm Vỹ Dạ vừa nhớ ra, trong lịch trình của nàng còn viết thứ sáu tuần này phải đi công tác với Trương Thế Vinh, buổi sáng vừa đặt vé máy bay và khách sạn, nàng đã quên không tính mình vào.



Chẳng lẽ phải để Lan Ngọc ở nhà một mình? Vỹ Dạ rất lo lắng, sau khi về nhà liền liên tục dặn dò: "Nếu thấy tên đạo sĩ thối kia quay lại, Ngọc tuyệt đối đừng làm anh hùng cứu mỹ nhân mà để lộ bản thân đấy."



Nàng hơi không yên lòng với Cẩm Thơ, không vì lý do gì cả, chỉ là giác quan thứ sáu của phụ nữ mà thôi.



Lan Ngọc gối đầu lên đùi Vỹ Dạ, tùy ý để nàng vuốt ve mình như đang âu yếm thú cưng, hoàn toàn không nghe lọt bất cứ lời nào của nàng, chỉ tiếc nuối nói: "Nếu Ngọc là yêu quái thì tốt rồi, nằm xuống liền hiện nguyên hình để em vuốt lông cho Ngọc"



"Thì ra không chỉ mình em có ảo giác là mình đang nuôi một chú chó sao?" - Lâm Vỹ Dạ còn tưởng rằng chỉ mình nàng mới có loại ảo giác như đang nuôi thú cưng này thôi chứ.



Lan Ngọc thẹn thùng nói: "Đừng như vậy, nhân thú khẩu vị quá nặng."



"..." - Nàng im lặng, sờ lưng cô, cô thoải mái ngâm khẽ, "Thật sự thoải mái đến thế sao? Ngọc thuộc giống chó à?"



Lan Ngọc trở mình, chứng minh cho Vỹ Dạ xem rốt cuộc thoải mái bao nhiêu: "Vuốt sang chỗ khác được không?"



Lâm Vỹ Dạ cười híp mắt không chịu thả ra: "Nói chuyện chút đã, ban ngày ở nhà Ngọc làm những gì?"



Lan Ngọc hơi dịch người, bắt đầu nghiêm túc nhớ lại: "Quét nhà một chút, xuống dưới lầu học trộm thêm một món canh, cùng Cẩm Thơ.. ạch.... nói chuyện một lúc." - Làm quỷ vậy rất cô đơn, mọi ngày Lan Ngọc không có ai để tán gẫu nói chuyện, Cẩm Thơ lại càng thảm hơn, vì vậy trong khi chờ Vỹ Dạ về, Lan Ngọc đôi lúc sẽ đi bộ cùng Cẩm Thơ, từ lầu trên xuống lầu dưới, xuyên qua cửa nhà người ta hóng chuyện.



"Hai người thân thiết quá nhỉ?" - Vỹ Dạ dựa lưng trên sofa , cười mỉm nhìn Lan Ngọc



Lan Ngọc vui sướng: "Vợ, em lại ghen rồi sao?" - Cô ngắm nghía ngón tay nàng "Nếu em không vui, sau này Ngọc không ra khỏi cửa nữa."



"Ngọc xem mình là tiểu thư khuê các sao, cửa lớn không ra cửa sau không bước à?" - Lâm Vỹ Dạ chọc nhẹ vào lồng ngực Lan Ngọc, "Sao em lại dễ giận như vậy chứ, chỉ là em phải đi công tác mấy ngày, không muốn sau khi trở về lại nhìn thấy Ngọc có chuyện gì đâu."



Lan Ngọc nói: "Đừng lo lắng, từ khi tên đạo sĩ kia đến, Ngọc đã bảo Cẩm Thơ chớ đi chọc bà mẹ chồng tầng dưới, đúng rồi, người phụ nữ đó hình như muốn ly hôn, đang giành quyền nuôi con, bà mẹ chồng kia lại không chịu, từ sáng đến tối cứ cãi lộn không ngừng."



Mấy chuyện ngồi lê đôi mách này, Lan Ngọc thật sự rất giống mấy bác gái trong công viên, xem ra bình thường hóng trò vui không ít đây. Nàng đau lòng cô ngày thường ở nhà một mình cô đơn, cũng chẳng muốn quan tâm đến chuyện Cẩm Thơ nữa: "Không cho phép vượt rào đấy."



"Vợ!" - Lan Ngọc giả vờ tức giận, "Em cho rằng ai Ngọc cũng trêu vào sao?"



Nàng hoàn toàn phục cô, sao cô có thể nghĩ ra được từ 'trêu vào' này nhỉ: "Ngọc đã học qua môn Ngữ Văn chưa, sao suốt ngày dùng từ linh tinh thế?"



Lan Ngọc kéo tay Vỹ Dạ cởi dây lưng, nàng không tránh né: "Sao Ngọc có thể không biết xấu hổ như thế hả?" - Nàng vừa nói, trong tay đã có thêm thứ gì đó, nàng hơi luống cuống: "Em không biết."



"Cứ xem như đang chơi đồ chơi là được rồi." - Lan Ngọc làm nũng, Vỹ Dạ dùng đầu ngón tay ấn nhẹ, sau đó nhìn cô. Lan Ngọc xấu hổ nhắc nhở nàng "Vợ, còn cách hai lớp vải đó."



Lâm Vỹ Dạ vô cùng ngượng ngùng: "Em không biết thật mà." - Nàng chỉ mới nghe nói qua, chưa thật sự quan sát kỹ càng, chuyện này nàng không làm được.



Lan Ngọc hôn ngón tay Vỹ Dạ "Không sao cả." - Sau đó nghiêm túc nói, "Dù vợ không biết, Ngọc cũng vẫn thích em."



Hôm sau tỉnh dậy, nàng ăn bữa sáng cô đã làm xong, chuẩn bị ra sân bay. Lan Ngọc luyến tiếc nhìn Vỹ Dạ, ôm eo nàng, lòng nàng mềm xuống: "Hay là Ngọc đi cùng em luôn đi."



"Không sao." - Lan Ngọc rầu rĩ, "Ngọc sẽ ở lại trông nhà." - Cô hôn nàng thêm hai lần, "Vợ, em phải nghĩ đến Ngọc, không được lại đi hẹn hò với người khác."



"Em còn có khí tiết hơn Ngọc đấy." - Nhớ đến chuyện tối qua cô không biết xấu hổ bảo nàng làm, Lâm Vỹ Dạ liền giận không có chỗ phát tiết, 'ầm' một tiếng đóng cửa lại.



Lan Ngọc nhìn Vỹ Dạ rời khỏi, cảm thấy trong nhà ngay lập tức trở nên lạnh lẽo, cô quét dọn một lúc, giặt những thứ cần giặt, phơi những thứ cần phơi, ngay lúc cô chuẩn bị dọn dẹp giường đệm, phát hiện trên gối có một cái hộp, phía trên dán một tờ giấy ghi chú



'Em muốn giám thị tất cả những việc Ngọc làm!'



Lan Ngọc mở ra xem, trong nháy mắt trở nên vui vẻ, đó là một chiếc di động cùng loại với chiếc của Vỹ Dạ, của nàng là màu trắng, chiếc này màu đen. Cô mở lên xem, trong di động đã lưu số của nàng, bên trong nhét thêm tờ giấy, viết một tài khoản và mật mã QQ mới, cùng với mật mã wifi trong nhà.



Chỉ có điều sau khi nàng rời đi, cô không thể giống người bình thường như khi ở cạnh nàng. Phạm vi Lan Ngọc có thể hoạt động chỉ gói gọn trong căn nhà này, vừa ra khỏi cửa, trừ phi có Vỹ Dạ bên cạnh, nếu không cô sẽ không khác gì những hồn ma bình thường, vì vậy cô không thể mang di động ra khỏi nhà- Lâm Vỹ Dạ không biết điều này, nhưng vì lá bùa của thím Hương, Cẩm Thơ cũng không thể bước vào đây. Lan Ngọc muốn dùng di động thì chỉ có thể về nhà, vì vậy nàng vô tình đã đạt được mục đích của mình.



Nhưng nàng đã tính sai một điểm, đó chính là trước đây Lan Ngọc chưa từng dùng điện thoại, từ khi ở bên cạnh nàng nhìn mới biết đôi chút, vì vậy khi cô gửi tin nhắn đến, thời gian muộn hơn không ít so với nàng dự đoán.



Lan Ngọc: ~\(≧▽≦)/~ Vợ!



Lúc nhận được tin nhắn này,Lâm Vỹ Dạ đang ngồi ở khoang chờ sân bay, chuyến bay khởi hành buổi tối, bọn họ đang uống cà phê tán gẫu trong khi chờ, nàng đang làm một bản ghi chép theo như Trương Thế Vinh dặn dò, đột nhiên nhận được tin nhắn này, không nhịn được mỉm cười. Trương Thế Vinh thấy nụ cười tươi tắn của Vỹ Dạ, không khỏi ngẩn ra: "Sao vậy, sao vui vẻ thế?"



"Không có chuyện gì." - Lâm Vỹ Dạ vội vàng thu lại di động, Nam Thư cười duyên nói một câu: "Tin nhắn của người yêu à?"



Vỹ Dạ không phủ nhận, lại nhắn về cho Lan Ngọc một tin:



Lâm Vỹ Dạ: Ngoan~



Lan Ngọc trả lời rất nhanh, dường như bất kỳ lúc nào cũng đang chờ đợi: "*Lăn lăn*, Vợ à vợ à, Ngọc rất nhớ em."



"......" - Lâm Vỹ Dạ nhắn lại sáu dấu chấm, nếu nàng nhớ không lầm, bọn họ vừa tách nhau chỉ mới mấy giờ đúng không nhỉ? Thật sự là một tên dính người.



Lòng nàng oán trách như vậy, rồi lại không tự chủ được cảm thấy ngọt ngào.



Kết quả của cuộc trò chuyện này là, trên đường đi nàng liên tục bật cười, Nam Thư ngồi bên cạnh, không nhịn được hỏi: "Có chuyện gì buồn cười thế?"



Lâm Vỹ Dạ nhịn cười, nhẹ nhàng nói với Nam Thư: "Nhà em nuôi một giống chó chỉ biết nhắn tin."



Nam Thư nhớ tới hôm đó trong điện thoại,Lâm Vỹ Dạ cũng nói như vậy, cuối cùng đối phương trả về một câu "Chủ nhân, mau tới sờ Ngọc.", ký ức ấy cho tới bây giờ vẫn chưa thể phai, vì vậy cười nói: "Người yêu em thật đáng yêu."



"Rất dính người." - Lâm Vỹ Dạ thừa nhận, lại không nhịn được hé miệng cười, "Cứ như nuôi thú cưng ấy."



"Em thích loại hình này à?" - Nam Thư vẫn nghĩ rằng Trương Thế Vinh mới là đối tượng mà các cô gái nhỏ yêu thích, không ngờ Lâm Vỹ Dạ không thích tổng giám đốc tà mị quyến rũ, mà là trung khuyển đáng yêu, "Có hình không?"



Nàng lắc đầu: "Không chụp, em muốn giấu trong nhà."



"Quý báu đến vậy à?" - Nam Thư kinh ngạc, cười nàng "Xem ra thật sự rất thích nhỉ?"



Lâm Vỹ Dạ mỉm cười, sâu xa nói: "Kẹo ngọt của người, thuốc độc của tôi." - Tuy rằng Trương Thế Vinh trong mắt Nam Thư chỗ nào cũng tốt, nhưng trong mắt Vỹ Dạ hắn chỉ là trung tâm của scandal. Nàng xem như thấy rõ, đi theo Trương Thế Vinh, mãi mãi sẽ không thiếu mấy scandal tin đồn, không biết bây giờ hai chị em họ Trần ra sao, nhìn dáng vẻ này của Nam Thư, hẳn tám phần mười là không biết Trương Thế Vinh đã sơ ý ngủ với một thiếu nữ trong sáng rồi.



Nàng cũng cảm thấy rất khó hiểu, một người sao có thể đồng thời ôm nhiều 'người bầu bạn' đến vậy, trái tim chỉ nhỏ như thế, khi đã đặt một người vào, sao có thể còn những vị trí dành cho người khác?



Vì Trương Thế Vinh giàu nứt đố đổ vách, khách sạn đương nhiên cũng là hạng nhất, căn phòng tốt nhất đương nhiên là dành cho hắn, lại còn xếp quản lý riêng và đầu bếp, phòng của trợ lý ngay bên cạnh hắn, mà Vỹ Dạ cùng Nam Thư chỉ có thể ở phòng đơn dưới lầu, thế nhưng đương nhiên nó cũng đã vô cùng xa hoa.



Lâm Vỹ Dạ sắp xếp lịch trình ngày mai, mấy giờ đến mấy giờ dự họp, mấy giờ đến mấy giờ đi thị sát, ăn uống ngủ nghỉ trên đường đều do nàng sắp xếp, chức vị thư ký, thực tế không khác gì một đại nha hoàn, lúc nào cũng phải nhớ thói quen ăn uống của mọi người, ví dụ như người nào dị ứng với hải sản, lại ví dụ như Trương Thế Vinh không ăn cay, Nam Thư chỉ uống rượu đỏ.



Đặc sắc nhất là, Trương Thế Vinh chỉ ưa chuộng Porsche, một dãy xe của hắn đều theo thương hiệu này, làm Lâm Vỹ Dạ hoài nghi sâu sắc rằng hắn phải chăng là một bộ phận trong tổ chức xã hội đen nào đó.



Sự cố gắng của nàng được đoàn người đi cùng lần công tác này khích lệ, liên tục tán thưởng: "Thư ký của Trương tổng làm việc thật sự không tệ."


Vỹ Dạ thấy Trương Thế Vinh cười khẽ: "Tuy trẻ tuổi, nhưng làm việc rất chu đáo."



"Mọi người quá khen." - Lâm Vỹ Dạ vội vàng khiêm tốn, "Là Trương tổng chỉ dạy tốt." - Nàng ngồi ở vị trí cuối bàn, cố gắng làm một người trong suốt, nhìn Nam Thư nói chuyện vui vẻ, khuấy động bầu không khí của cả bàn tiệc.



Làm mỹ nữ, Nam Thư đương nhiên được mời rượu không ít, dù tửu lượng của chị ấy hơn người, mặt cũng vẫn hơi ửng đỏ, vẻ say rượu lộ rõ, càng thêm quyến rũ động lòng người, làm những người đàn ông ở đây đều thầm nhìn trộm.



"Lâm tiểu thư uống một chén." [ Bên cạnh có một quản lý mời rượu nàng, Lâm Vỹ Dạ vội nói: "Chút nữa tôi còn việc phải làm, không thể uống rượu."



Người quản lý kia cười ha ha: "Đã muộn thế này rồi, Trương tổng còn có thể dặn dò cô làm gì?" - Trong lời nói có rất nhiều ám chỉ, mọi người ngầm hiểu, đều cười ám muội, còn nói: "Chuyện đó nói không chừng uống rượu sẽ càng tốt hơn, mọi người thấy đúng không?"



Trương Thế Vinh nhìn bọn họ một chút, giải quyết dứt khoát: "Cô ấy còn phải làm báo cáo cho cuộc họp hôm nay."



Nàng cảm kích nhìn hắn, làm báo cáo hội nghị cái gì, cũng không phải ngày mai phải nộp ngay, thế nhưng nàng vẫn cảm kích hắn vì đã giải vây cho mình.



Nam Thư uống say như chết, Vỹ Dạ đỡ chị ta về khách sạn, Trương Thế Vinh thấy nàng bận trước bận sau giúp Nam Thư đắp chăn rót nước, hơi nhíu mày: "Cô là thư ký của tôi."



"Chị Thư là bạn tôi." - Lâm Vỹ Dạ nhận ra Trương Thế Vinh không trở về phòng, hơi bất ngờ, chẳng lẽ hắn muốn qua đêm ở phòng Nam Thư, nhưng Nam Thư đã say thành như vậy, nếu làm thế thật sự là quân tử sao?



Trương Thế Vinh lại nhíu mày: "Cô đúng là quá tốt bụng." - Lúc trước khi thăng chức cho nàng, Nam Thư không ít lần thăm dò đầu đuôi sự việc trước mặt hắn, may mà hắn không nhiều lời nửa chữ, nếu không bằng thủ đoạn của Nam Thư, nàng làm sao có thể ở lại công ty?



Nhớ lúc đầu hắn điều Nam Thư đi, một là vì thấy cô ấy có tiềm lực, làm trợ lý rất lãng phí, hai là vì thấy cô ấy quá khôn khéo giỏi giang, nếu để bên người mà không thể khống chế tốt, quá nguy hiểm.



Tuy Khả Như cũng tranh cường háo thắng, nhưng dù sao cũng không đi theo bên cạnh hắn mỗi ngày, chuyện rõ chuyện không, nhưng Nam Thư không như vậy, nếu cô ấy muốn bày trò gì, e rằng sẽ khó lòng phòng bị, dục vọng khống chế của hắn rất mạnh, không thích có chuyện thoát khỏi sự khống chế của mình, dù chỉ là một khả năng nhỏ.



Chỉ có Lâm Vỹ Dạ khá ngoan ngoãn, hắn càng thêm thỏa mãn với nàng "Xong việc thì tới chỗ tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô."



Trễ như vậy rồi mà vẫn còn việc gì nữa sao? Lâm Vỹ Dạ nói thầm trong lòng một tiếng, vẫn đồng ý: "Được rồi."













Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro