Chap 43: Mimi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ba bốn giờ, trên đường không một bóng người, tài xế taxi buồn ngủ không kiên nhẫn, lúc thu tiền chuẩn bị đi, nhìn sang kính chiếu hậu, đột nhiên thấy bên cạnh xe xuất hiện một người phụ nữ, nghĩ nhất định là ma hiện hồn, sợ đến mức nhấn ga chạy như bay đi, không dám liếc mắt nhìn lại một cái.



Nếu bụng không co rút đau đớn từng cơn như vậy, Lâm Vỹ Dạ thật sự rất muốn cười, tiếp nối lời đồn gặp ma ở cửa hàng tiện lợi, chắc chắn sẽ là câu chuyện kinh dị trên phố rồi... Lan Ngọc uất ức bĩu môi, thẳng thắn ôm Vỹ Dạ lên lầu.



Lúc mở cửa Lâm Vỹ Dạ thấy con mèo của cụ bà sát vách đứng trước nhà nàng đang kêu to. Nàng cảm thấy hơi kỳ lạ, con mèo này ở cùng với cụ bà góa chồng đó, tính cách cũng bướng bỉnh như bà ấy, bình thường không cho người khác đến gần, hôm nay chắc đã rất đói, vì vậy mới đến xin nàng cho ăn.



"Có phải làm bà chủ tức giận rồi không." - Lâm Vỹ Dạ một khi thấy những sinh mệnh nhỏ đáng yêu như vậy, cho dù có khó chịu hơn, nàng cũng sẽ ôn hòa lại một chút, "Ngọc, trong nhà còn cơm thừa không, khẩu vị của con mèo này hình như rất yếu, sẽ không uống sữa bò đâu."



"Ngọc đi chuẩn bị." - Con mèo này không sợ Lan Ngọc, không biết có phải nó cho rằng cô là người hay không. Lan Ngọc ôm Vỹ Dạ về giường, vội vàng lấy túi chườm nóng, đun nước đường đỏ cho nàng. Lại sợ nàng đói bụng nên làm thêm một đĩa pudding.



Đến khi nàng ăn xong, cô mới có thời gian làm một bát cơm cho chú mèo đang đói meo kia, nó nhìn qua rất gầy, tuổi cũng đã lớn, da lông bắt đầu tróc ra, động tác cũng không quá cảnh giác, nhưng cả người rất sạch sẽ, có thể thấy nó được chủ nhân bảo vệ rất kỹ càng.



Có lẽ là thật sự đói, nó ăn từng miếng lớn, Lan Ngọc vuốt vuốt đầu nó: "Nếu đói bụng cứ tới tìm tao, tao sẽ cho mày ăn no căng."



Dường như bất kỳ động vật có linh tính nào cũng đều nghe hiểu lời con người, con mèo nghe cô nói vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên, con ngươi màu lục bích nhìn chằm chằm Lan Ngọc, cô thân thiết nói: "Sao vậy, không ngon à?"



Nó cắn ống quần cô kéo về hướng ra cửa phòng, Lan Ngọc cảm thấy kỳ lạ hỏi: "Mày muốn mang tao đi đâu?"



Con mèo vẫn cắn ống quần cô nức nở meo meo, ý bảo cô vào nhà nó, nhưng đó là nhà người khác, cửa còn khóa, Lan Ngọc khó xử: "Mày muốn tao vào sao?"



Lan Ngọc sờ sờ mặt, nhìn trái nhìn phải, xác định không có ai mới biến lại thành linh hồn xuyên tường đi vào. Lúc này phía chân trời lấp ló vài tia sáng, nhè nhẹ xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng, cô nhìn quanh bốn phía, liền cảm thấy âm u tối tăm.



Căn nhà này có bố cục tương tự nhà Lâm Vỹ Dạ, nhưng u ám đơn giản hơn rất nhiều, một bà lão lớn tuổi đang nằm trên giường, miệng phát ra những âm thanh kỳ lạ, đôi mắt mờ đục chuyển động xung quanh, dường như đang tìm kiếm cái gì.



Con mèo từ cửa sổ nhảy vào, nhảy đến bên giường cọ cọ mặt bà, Lan Ngọc nghe bà mơ hồ gọi "Mimi", đó có lẽ là tên con mèo, nó nức nở "meo meo", dùng ánh mắt cầu xin nhìn cô



Lan Ngọc đi tới, bà lão kia đã hấp hối, nhưng vẫn cố gắng giữ lại một hơi thở, lúc thấy trong nhà xuất hiện một người phụ nữ trẻ tuổi, bà lại không hề sợ hãi, chỉ dùng hết khí lực toàn thân của mình, khàn khàn nói ra mấy chữ cuối cùng: "Chăm, chăm sóc...Mi..."



Chăm sóc Mimi. Lan Ngọc hiểu ý của bà, vội vàng gật đầu: "Được được, cháu biết rồi." - Cô cẩn thận nhìn bà, "Cháu gọi cấp cứu cho bà nhé."



Nhưng bà lão kia đã hoàn toàn không nghe thấy cô nói gì nữa, hai mắt bà đã hoa, cơ thể nặng nề, biết ngày ra đi của mình đã tới, con cái đều đã lập gia đình bên ngoài, bà không hề lưu luyến chút nào, cuối cùng, việc không yên lòng duy nhất lúc đi chính là con mèo già đã làm bạn với mình mười mấy năm qua.




Mimi đã già, nó bầu bạn với bà vượt qua 10 năm cô đơn cuối cùng, tình cảm một người một mèo gắn bó hơn tất cả, có nó bên cạnh làm bà cảm thấy những năm tháng cuối cùng không còn quá trống vắng lạnh lẽo.



Nhớ lại, chuyện thường ngày bà hay làm là ngồi trên ghế bập bênh nghe radio, tuy tai đã không còn rõ, không nghe được gì nhiều, nhưng trong nhà có một vài tiếng vang cũng tốt hơn, mà lúc đó, Mimi sẽ luôn nằm trên gối bà, ngoan ngoãn làm bạn với bà.



Phải chết, bà không cảm thấy có gì tiếc nuối, cũng không đau lòng gì với mấy đứa con bất hiếu đã đi, bà chỉ lo lắng Mimi, tuy không biết người phụ nữ trước mặt này là ai, nhưng bà có thể cảm nhận được ý tốt từ cô



Đúng như bà dự liệu, lúc cô đồng ý, bà đã không còn gì để hối hận, bà muốn vươn bàn tay gầy gò vuốt ve Mimi lần cuối, nhưng đã không còn hơi sức nữa, ngón tay vừa hơi nhấc, liền mãi mãi buông xuống.



Lan Ngọc nhìn liền cảm thấy đau lòng, tuy cô và bà lão này vốn không quen biết, nhưng trước khi chết, bà lại không có ai bên người chăm sóc dưỡng lão, chuyện như vậy làm Lan Ngọc rất khó chịu, trong lòng buồn bã.



Cô kéo góc chăn, đắp kỹ càng cho bà, Mimi vẫn dựa sát vào bà không chịu rời đi, Lan Ngọc suy nghĩ: "Mày muốn ở cùng bà ấy thì cứ ở cùng đi, khi nào đói bụng thì sang bên kia, bà ấy đã giao phó mày cho tao trước khi mất, tao sẽ trông nom mày thật tốt."



Mimi phát ra tiếng kêu nức nở như tiếng trẻ con khóc.



Lan Ngọc thở dài, lướt về nhà kể lại đầu đuôi cho Lâm Vỹ Dạ, nàng nghe xong cũng cảm thấy không dễ chịu: "Cụ già neo đơn như vậy."



Thời buổi này số lượng con một nhiều như thế, sau khi kết hôn một đôi vợ chồng phải gánh vác bốn người già, thêm đứa con sau này nữa, áp lực lớn đến đâu là không cần suy nghĩ, mà trong xã hội đang có xu hướng già hóa dân số này, số lượng người già neo đơn không khỏi tăng thêm, có người bầu bạn thì tốt, nhưng đa số là sống một mình, có thể trong mấy tháng cũng không có người đến thăm, cho dù đã sắp gần đất xa trời.



Nếu không phải hôm nay con mèo kia gặp được Lan Ngọc, cho dù Lâm Vỹ Dạ ở sát vách bà ấy, có thể trong mấy tháng nữa cũng sẽ không phát hiện bà đã xảy ra chuyện, nếu không có lẽ phải qua một năm rưỡi nữa, thi thể của bà mới được phát hiện ra.



Nàng vốn cảm thấy rất đói, thế nhưng lúc này thật sự không nuốt nổi nữa, cầm di động lên báo cảnh sát, đương nhiên Lâm Vỹ Dạ không nhắc tới Lan Ngọc, chỉ nói đã rất lâu mà không thấy bà cụ ra khỏi cửa, hôm nay sang kêu nhưng bà ấy không ra, nàng sợ đã xảy ra chuyện gì nên kêu cảnh sát đến xem.



Vì vậy vừa tờ mờ sáng, cảnh sát nhân dân đã tới, Lâm Vỹ Dạ là người báo nguy đương nhiên cũng ở đây. Bọn họ dùng vật chuyên dụng để mở cửa, lúc đi vào, nàng liền thấy bà cụ kia đang nằm thẳng tắp trên giường, đã sớm qua đời.



Mimi ngồi xổm trên chăn, như thương tiếc như khóc rống.



Lâm Vỹ Dạ ôm lấy Mimi, nó cũng không phản kháng: "Con mèo này bà ấy thường nhờ tôi trông giúp, tôi mang nó đi trước." - Nàng sợ Mimi không chịu đi, bèn nói với nó, "Một lúc nữa sẽ có rất nhiều người đến, mày vẫn nên theo tao đi."



Con mèo già nằm sấp trong lòng nàng, đôi mắt lục bích trong suốt dường như thấy rõ việc đời.



Lâm Vỹ Dạ thở dài, ở đây đã không còn chuyện của nàng nữa, nàng đã làm hết nghĩa vụ của một người hàng xóm tốt, những chuyện khác, nàng không quản được nữa.



Đương nhiên, nếu đã đáp ứng, vẫn là phải dưỡng Mimi



Vừa ôm về nhà, Lan Ngọc liền không vui: "Vợ à, để Ngọc ôm nó."



"Vì sao?" - Lâm Vỹ Dạ vô cùng thích động vật, hiếm khi có được một con mèo không cào người. Nàng rất thích nó, nhưng Lan Ngọc không vui, hơn nữa vô cùng vô cùng không vui: "Em chỉ có thể ôm Ngọc, không thể ôm nó."



"Chua quá." - V6đứa con mèo cho Lan Ngọc, "Em buồn ngủ rồi, lần này cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được đánh thức em."



Hôm nay đã rất mệt, Lâm Vỹ Dạ gần như vừa chạm vào gối liền ngủ say. Lan Ngọc sợ nàng ngủ không ngon, muốn đến xoa bụng cho nàng, suy nghĩ một chút, cô đặt Mimi xuống cái nệm lót, lấy một chén nước đặt trước mặt nó, nhỏ giọng nói: "Trong nhà này, vợ tao là lớn nhất, mày phải nghe lời cô ấy, cô ấy bây giờ rất khó chịu, tao đi chăm sóc, mày ở đây phải ngoan ngoãn đấy."



Mimi ghé vào trên đệm không phát ra tiếng nào, Lan Ngọc vuốt ve lông trên lưng nó, sau đó vào phòng ngủ chăm sóc Lâm Vỹ Dạ. Cho dù đang ngủ nàng vẫn đau đớn mà cuộn người lại. Cô kéo nàng vào lòng, không nặng không nhẹ xoa bụng dưới cho nàng, có lẽ do nhiệt độ từ cô đã khởi lên tác dụng, đôi mày đang nhíu chặt của nàng từ từ giãn ra, nặng nề bước vào giấc ngủ.



Lan Ngọc hôn lên trán Vỹ Dạ một cái, lẩm bẩm: "Vợ, tuy Ngọc rất ngốc, nhưng em phải kiên nhẫn chờ Ngọc. Ngọc sẽ trở thành một người mà em có thể dựa vào, em phải chờ Ngọc nhé, Ngọc rất thông minh."



Nếu Lâm Vỹ Dạ đang thức, nàng nhất định sẽ nói với cô, bây giờ Ngọc đã là người mà em có thể yên tâm dựa vào rồi.

---------------

Lâm Vỹ Dạ ngủ say một giấc, sau khi tỉnh dậy liền cảm thấy đầu nặng nề, Lan Ngọc vẫn đang xoa bụng cho nàng, chỉ là xoa một hồi lại đứng núi này trông núi nọ mà sờ lên ngực nàng vài lần, sau đó lại lén lút rút về, vừa phát hiện nàng đã mở to mắt, cô cọ cọ một chút rồi thu tay lại: "Vợ, vợ à, em dậy rồi sao?"



"Mấy giờ rồi?" - Lâm Vỹ Dạ sờ drap trải giường, phát hiện vẫn chưa bẩn, bọn đàn ông không có dì cả đến thăm sẽ vĩnh viễn không thể hiểu được nỗi thấp thỏm lo âu của phụ nữ.



"Ba giờ hơn chiều." - Lan Ngọc nói, "Vợ à em đói bụng không, Ngọc đi nấu cơm."



"Đói!" - Đói mốc đói meo rồi.

Lan Ngọc vui vẻ đi nấu cơm, Vỹ Dạ vào phòng tắm xả một lần, Mimi đang phơi nắng ngoài ban công, lúc nàng đi ra liền thấy nó buồn bực sầu não nằm ở đó, vô cùng tiêu điều, nàng hơi không đành lòng, nói với nó: "Tao rất tiếc."



Mimi quay đầu nhìn nàng một cái, sau đó nằm úp sấp trở lại.



Lâm Vỹ Dạ trước sau luôn nghĩ, con mèo này chắc chắn rất thông suốt con người, có thể nghe hiểu được ngôn ngữ nhân loại: "Mày cứ yên tâm ở đây đi, đến khi bên kia bận rộn xong, mày muốn về xem cũng có thể mà."



Tính thời gian, bây giờ cảnh sát có lẽ đã báo tin cho người nhà, hai ngày sau chắc chắn sẽ có người đến, đến lúc đó sẽ rất ầm ĩ. Lâm Vỹ Dạ vừa nghĩ đã cảm thấy đau đầu, hơn nữa chuyện của Nam Thư còn chưa xong xuôi, nàng thấy rất khó chịu, càng khỏi bàn đến dì cả, đây là thời gian buồn bực, không ổn định nhất của nàng vào mỗi tháng.



Nàng không muốn làm bất kỳ việc gì, dứt khoát cầm cuốn tiểu thuyết ra sofa ngồi. Lan Ngọc bưng đồ ăn ra: "Vợ à ăn cơm thôi!"



"Không muốn ăn." - Đói quá rồi, cũng không có khẩu vị nữa, Lâm Vỹ Dạ ngồi trên sofa, hoàn toàn không muốn di chuyển.



Lan Ngọc cào cào đầu: "Vợ, không ăn em sẽ đói đó."



"Không đói."


Lan Ngọc ngây ngốc sửng sốt hết nửa phút, sau đó bắt đầu sử dụng kế sách vô địch làm nũng đáng yêu của mình, "Vợ à vợ à, ăn cơm ăn cơm nha, ăn giỏi nào!"



"...Ăn thì ăn, Ngọc bao nhiêu tuổi rồi, còn ăn giỏi." - Lâm Vỹ Dạ bó tay.



Lan Ngọc cầm thìa đút cho Vỹ Dạ "Vợ à há miệng, Ngọc đút cho em, a --" - Cô xúc một thìa thịt xào dứa cho nàng, chua chua ngọt ngọt, khẩu vị của Lâm Vỹ Dạ đã tốt trở lại, nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi ngại: "Để em tự ăn."



Lan Ngọc đặt thức ăn trên bàn trà, để nàng không cần di chuyển vẫn có thể ăn: "Vợ ơi, Ngọc tìm rồi, người ta nói phụ nữ đến kỳ phải bồi bổ cơ thể, Ngọc đun canh bốn vị thuốc cho em được không?"



"Ngọc lại học cái này từ đâu vậy?" - Lâm Vỹ Dạ đã quen với việc Lan Ngọc hay vào nhà người khác học kỹ năng nấu ăn rồi, nàng vô cùng bội phục với khả năng lĩnh hội của cô



Quả nhiên, Lan Ngọc đáp: "Ở trên lầu đó, có một cô gái mới 17 tuổi, có thai rồi, mẹ cô ấy đưa cô ấy đi phá thai, gần đây đang ở đang bồi bổ, nghe nói uống thứ này rất tốt cho phụ nữ."



Mọi người đều nói sức khỏe là vốn quý nhất của cách mạng, Lâm Vỹ Dạ đương nhiên không có ý kiến: "Ngọc mở Taobao đi, lên đó đặt mua nguyên liệu."



Mật mã và tài khoản thẻ ngân hàng của nàng Lan Ngọc đã nhớ cả rồi. Bây giờ cô có thể hiện hình tạm thời, vậy việc nhận hàng sẽ không thành vấn đề.



Người yêu dùng càng ngày càng tốt, Lâm Vỹ Dạ nghĩ vậy, tâm trạng liền vui vẻ lên: "Qua đây cho em dựa."



Lan Ngọc nhẹ nhàng ôm Vỹ Dạ, để nàng ngồi lên đùi mình. Tay cô vòng qua eo nàng, đầu tựa vào vai nàng, hai người thân mật dựa vào nhau: "Bụng còn đau không?"



"Còn." - Nàng nghiêng đầu sang, đặt một nụ hôn lên khóe môi cô. Lâm Vỹ Dạ chỉ đơn giản muốn chạm nhẹ nhàng một cái, Lan Ngọc lại ngậm môi nàng không chịu buông. Nàng đẩy cô, "Vừa ăn cơm xong mà."



Lâm Vỹ Dạ có bệnh sạch sẽ nhẹ, không thích hôn môi khi vừa ăn xong, nhưng Lan Ngọc không chịu thả ra: "Ngọc cũng muốn ăn." - Năng lực học tập của cô vô cùng cao siêu, hôm nay việc hôn môi đã không làm khó được cô, rất thành thạo, lúc tách ra, gương mặt cô đỏ ửng, môi ươn ướt trơn bóng, nhìn qua vô cùng "tiểu thụ".



Người yêu quá đẹp, khó trách nàng không giữ nổi lòng mình.










Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro