Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong văn phòng không khí so với trước càng muốn khẩn trương hơn.

Bách Hân Dư giáo huấn Tiểu Dương xong, lại mở miệng cùng Vương Hi ở một bên nhẹ giọng nói vài câu, lúc này rốt cuộc mới xoay người hướng về văn phòng của mình đi, tóc đen bày ra một độ cong đẹp đẽ, thân hình lưu loát, khí tràng bức người.

Thẳng đến khi đi đến chỗ làm việc của Chu Di Hân, bước chân đột nhiên dừng lại một lát, tầm mắt nhìn lại. Cặp con ngươi ôn nhu trong trí nhớ, lúc này lại rất lạnh nhạt, mang theo xem kỹ.

Chu Di Hân bị cô nhìn đến sửng sốt, theo bản năng cúi đầu hướng máy tính của mình vội vàng nhìn lướt qua, thấy trên màn hình là bảng biểu chính mình đã kiểm tra qua ba lần không có bất luận sai sót gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa nâng đầu nhỏ lên. Biểu tình thực vi diệu, cười cũng không được không cười cũng không xong.

Thậm chí ngay cả mở miệng đều có điểm chần chờ. Cũng may giây tiếp theo, Bách Hân Dư đi tới trước một bước mở miệng. Nhưng không phải gọi nàng, mà là Bùi Thanh ở phía sau nàng: "Lát nữa tới văn phòng của tôi."

"Vâng." Bùi Thanh vội vàng đáp lại.

Bách Hân Dư vừa lòng, gật gật đầu xoay người đi rồi, từ đầu đến cuối cũng không liếc mắt nhìn Chu Di Hân lấy một cái.

Cho nên...... Không nhận ra nàng.

Chu Di Hân có điểm ngốc, bình tĩnh suy nghĩ lại một chút, xác định Bách Hân Dư tuyệt đối chính là nữ nhân buổi sáng kia, nhưng khí tràng vừa rồi lại không giống nhau, quả thực là một trời một vực.

Bất quá nàng không nhận ra mình cũng rất bình thường, rốt cuộc hai người cũng chỉ là cái duyên phận gặp mặt qua một lần, buổi sáng nàng thả tóc, lúc này lại chải lên hết, vẫn có khác biệt a.

Chu Di Hân gật gật đầu, không tiếp tục cân nhắc nữa, tiếp tục đi làm công việc trên tay mình, liền như vậy bận rộn cả một buổi chiều. Cũng nghe Bách Hân Dư mắng người cả một buổi trưa.

Bộ phận kinh doanh ngoại thương rất lớn, bên trong còn phân rất nhiều bộ phận nhỏ, trong đó một cái là bộ đơn chứng, chủ yếu phụ trách xử lý thư tín dụng từ nước ngoài gửi tới cùng với liên lạc với ngân hàng.

Đối số theo yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, chính xác đến hai đơn vị sau của số lẻ, tuyệt đối một chữ cái cũng không thể sai.

Nhưng bộ đơn chứng bên kia gần đây có một cô gái vội vàng yêu đương nhất thời phân tâm, kiểm tra đối chiếu sự thật khi có điều công bố, chưa thẩm tra đối chiếu xong những điều hạng trong tay liền vội vã cùng nước ngoài bên kia xác nhận, thời điểm phát hiện ra thời gian đã muộn, nhiều điểm không hợp đạt hạng ba.

Thư tín dụng thiếu chút nữa đều bị từ chối.

Cũng may Bách Hân Dư khi đi công tác vẫn thường xuyên xem xét bưu kiện tới lui bên trong công ty, sau khi phát hiện ra vấn đề đã kịp thời cùng ngân hàng cùng nhập khẩu thương phối hợp, bổ giao đối ứng tiền phạt, khơi thông quan hệ ba bên, lúc này mới không chậm trễ tiến trình giao dịch.

Nhưng tổn thất như cũ vẫn có, độ tín nhiệm của khách hàng với Khoa Thụy rơi xuống, ngày sau nếu lại hợp tác lần nữa, có lẽ Khoa Thụy sẽ không còn là lựa chọn đầu tiên nữa.

Khách hàng quay lưng, đối với một bộ phận đang ở giai đoạn phát triển có thể nói là tai nạn.

Cô gái kia bị cô trầm mặc lạnh lùng nói một hồi lâu, khi trở ra hốc mắt đều có điểm hồng, trong văn phòng không ít người đưa đến ánh mắt đồng tình, nhưng không một người nào dám lên trước an ủi. Lực uy hiếp của Bách tổng không phải dạng vừa.

Khủng bố như vậy.

Chu Di Hân lặng lẽ hướng ánh mắt đến văn phòng của Bách Hân Dư, lúc sau thực nhanh thu hồi, Bách Hân Dư trong ấn tượng của mình lại bỏ thêm mấy chữ.

Bách - Phi thường nghiêm khắc, chủ nghĩa hoàn mỹ, có điểm hung lại thực đẹp - Hân Dư

Buổi chiều thực mau qua đi, vừa qua giờ tan tầm được một lúc, Chu Di Hân liền nhận được điện thoại của Châu Thi Vũ gọi tới, hỏi nàng muốn cùng đi ăn một bữa cơm hay không.

"Không đi." Chu Di Hân theo tiếng ngáp một cái, nhẹ nhàng xoa mắt, "Mình hôm nay có chút mệt, muốn về nhà ngủ một giấc."

"Có gái đẹp cậu cũng không đi sao?" Châu Thi Vũ tiếp tục hỏi.

"Không đi." Chu Di Hân lắc đầu.

Dù sao...... Có đẹp cũng không đẹp bằng tổng tài của nàng.

Xe bus ngừng ở trạm chờ, Chu Di Hân cùng Châu Thi Vũ tạm biệt, ngắt điện thoại lên xe.

Mới vừa đến nhà, ngay sau đó liền bổ nhào lên trên giường ngủ đến trời đất u ám. Mở mắt lần nữa, thời gian đã gần 7 giờ. Bụng lại bất mãn kêu rên, Chu Di Hân chạy tới toilet rửa mặt, kéo tủ lạnh ra chuẩn bị tìm chút nguyên liệu nấu cơm.

Cửa tủ lạnh vừa mở ra, chỉ còn nửa củ cà rốt nằm ở bên trong.

"......"

Lúc này, nàng mới nhớ tới, tối hôm qua vì làm một món ăn tiện lợi, đã đem toàn bộ mấy nguyên liệu nấu ăn còn thừa lại một ít, ăn hết rồi. Chu Di Hân bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể mặc áo khoác trên lưng đeo túi nhỏ chuẩn bị xuống lầu mua cơm.

Lúc này vừa lúc là thời gian tan tầm tan học, người ở siêu thị rất nhiều, khu vực tính tiền càng vì chen chúc mà tắc nghẽn, Chu Di Hân cơ hồ sắp bị đẩy rớt nửa cái mạng.

Nàng có điểm hối hận, lúc ấy nên đi theo Châu Thi Vũ cùng nhau đi ăn cơm......

Chính là đang hối hận, thì đối diện đột nhiên đi tới một bóng người quen thuộc, vừa lúc lại cùng nàng đối mặt.

Chu Di Hân tức khắc nhận ra, là Bách Hân Dư!

Tim đập có chút nhanh, nàng đứng ở cửa siêu thị, còn chưa kịp tới mở miệng chào hỏi liền thấy tầm mắt của Bách Hân Dư nhìn lại đây.

Đầu tiên là xẹt qua mặt nàng, lúc sau di chuyển xuống phía dưới, dừng lại trên tiểu cẩu mà Chu Di Hân treo trên túi nhỏ. Sau đó, cô liền cười.

Mặt mày của cô trời sinh vốn là ôn nhu, buổi chiều cố tình thay đổi mới có vẻ lãnh đạm, lúc này đột nhiên cười, lãnh đạm xóa bỏ, chỉ còn lại ấm áp. Môi hồng răng trắng, đáy mắt bộ dáng sáng lấp lánh, đẹp động lòng người.

Chu Di Hân ngay cả hô hấp đều chậm lại một chút.

"Tới mua đồ sao?" Bách Hân Dư mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp, "Còn chưa ăn cơm?"

Giống như nhận ra nàng vậy.

Chu Di Hân vội gật đầu, "Phải nha."

"Ăn ít mì gói thôi." Bách Hân Dư rũ mắt hướng trên tay nàng nhìn lướt qua, "Đối với thân thể không tốt."

Đã vậy còn quan tâm nàng.

"Dạ." Chu Di Hân cảm ơn cô, đứng tại chỗ nhìn theo bóng người Bách Hân Dư rời đi, bản thân cũng không ý thức được khóe miệng đang nhẹ nhàng nhếch lên.

Bách tổng nghiêm khắc như vậy, cũng có một mặt ôn nhu.

Một buổi sáng bận rộn thời gian qua thật mau. Giữa trưa, vừa đến thời gian tan tầm, các đồng sự liền lần lượt khoác tay nhau đi nhà ăn ăn cơm.

Chu Di Hân nhớ lại lời khuyên tối hôm qua của Bách Hân Dư, liếc mắt một cái nhìn sandwich mình đặt ở trong túi, một lát sau liền đứng lên cũng chuẩn bị đi nhà ăn.

Một bên vừa đi, một bên vừa tùy ý cùng hội chị em trong nhóm hàn huyên vài câu, vừa ngẩng đầu liền phát hiện chỗ ngồi ở nhà ăn cơ hồ đều đã ngồi đầy.

Chu Di Hân cả kinh, vội vàng cất di động lại bước nhanh chạy qua đi múc cơm.

Công ty phúc lợi đãi ngộ tốt, hương vị cơm ở nhà ăn cũng thực không tồi, đồ ăn đa dạng, thịt từng miếng lớn, số lượng cung cấp vừa đủ.

Nàng nhớ ngày đó Vương Hi còn chuyên môn cùng nàng nói qua, nói bản thân vừa tới công ty cân nặng bất quá chưa tới năm mươi cân, mấy năm qua đi lúc này đã tăng lên tới hơn năm mươi cân rồi.

Cơm ngon dưỡng người a.

Chu Di Hân cười rộ lên, bưng khay cơm của mình một bên đi về phía trước, một bên tìm kiếm vị trí trống.

Người của nội thương bên kia so với kinh doanh ngoại thương nhiều hơn, khi ăn cơm đều ở chung một cái nhà ăn, vị trí cơ hồ sắp chiếm hết rồi.

Chu Di Hân không tìm được chỗ ngồi, chỉ có thể nhón mũi chân hướng nơi xa nhìn, ngay sau đó liền phát hiện một vị trí được trời ưu ái. Bàn ghép nối với nhau có thể chứa được tám người mà lúc này lại chỉ ngồi một người, vị trí chung quanh tất cả đều trống không.

Chẳng qua người ngồi ở chỗ đó...... Là tổng tài Bách Hân Dư của nàng.

"......"

Dựa theo cách nói của Vương Hi, loại người có cấp bậc giống như Bách Hân Dư đều có phòng ăn riêng, căn bản sẽ không chạy đến nơi này cùng mọi người ăn ở căn tin.

Cũng không biết hôm nay là cái ngày gì.

Chu Di Hân có điểm do dự, nhưng tưởng tượng đến tối hôm qua ánh đèn hạ xuống gương mặt tươi cười ôn nhu của tổng tài, bước chân lại không tự giác di chuyển đến.

Bách Hân Dư giữa trưa mới từ nhà xưởng bên kia trở về, trên người mặc chế phục xanh trắng đan xen ấn pha lê châu của Khoa Thụy, kiểu dáng bình thường cùng với đường cắt may không tinh xảo lắm, nhưng nàng mặc lại thấy rất đẹp.

Cánh tay trắng nõn, vòng eo rất nhỏ.

Đi đến gần, mới phát hiện Bách Hân Dư ăn rất ít, chỉ một phần rau xanh xào đơn giản, nửa phần rau trộn đậu da, cộng thêm một miếng cơm nhỏ lớn bằng nắm tay.

Chu Di Hân cúi đầu nhìn khay cơm của mình, gương mặt hơi hơi có chút phiếm hồng.

Nàng đi về phía trước vài bước, động tác thật cẩn thận đứng đối diện với Bách Hân Dư, lễ phép cùng cô chào hỏi, trên mặt tươi cười thanh thuần, mắt hạnh cười cong: "Bách tổng."

Động tác ăn cơm của Bách Hân Dư dừng lại một lát, chậm rãi giương mắt, con ngươi đảo qua mặt nàng, không có cảm xúc.

Chỉ nhẹ giọng ứng: "Ừm."

Ngay sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

"......."

"......?"

Chu Di Hân có điểm ngốc.

Như thế nào lúc này, thái độ của Bách Hân Dư đối với nàng cùng tối hôm qua lại không giống nhau, ánh mắt lạnh nhạt giống như đang nhìn một người xa lạ.

Tâm tình không tốt sao?

Chu Di Hân đột nhiên nhớ tới bộ dạng hung ác mắng chửi người của cô buổi chiều ngày hôm qua, dưới chân trượt muốn đi, nhưng mà cái mông không biết cố gắng đã ngồi xuống rồi.

Tâm tình của Chu Di Hân đều trầm trầm đi xuống.

Một trận chua xót nảy lên trong lòng, Chu Di Hân không dám động đũa, vẫn luôn do dự mãi cuối cùng đem khay cơm của mình đẩy đẩy lên phía trước, nhịn đau bỏ những thứ yêu thích hỏi câu: "Bách tổng, ngài muốn hay không...... Nếm thử đùi gà của tôi?"

Giây tiếp theo, Bách Hân Dư ngẩng đầu lên, không nói chuyện.

Không khí trầm mặc mấy giây, Chu Di Hân xấu hổ muốn đào một cái lỗ để chui xuống.

Ước chừng nửa phút sau, Bách Hân Dư rốt cuộc mở miệng, tầm mắt dừng lại ở trên mặt nàng, ánh mắt dần dần thâm thúy.

"Bảng tên của cô, lệch."

Chu Di Hân sửng sốt, vội vàng xin lỗi cúi đầu điều chỉnh bảng tên, lại vừa nhấc mắt Bách Hân Dư đã đứng dậy.

Cô đi về phía trước vài bước, tới gần bên người Chu Di Hân rồi lại hơi tạm dừng, trên người mùi hương thoang thoảng như cũ quen thuộc.

"Khi đi học lão sư đã dạy những gì cô quên mất rồi sao?" Cô nói, nhìn chằm chằm Chu Di Hân đang xấu hổ lỗ tai đỏ bừng, "Không được tùy tiện ăn đồ của người lạ đưa cho."

Tiếng nói vừa dứt, người cũng dần dần đi xa, chỉ còn Chu Di Hân một người sững sờ tại chỗ hoài nghi nhân sinh.

Cho nên......Liền là người lạ??

- ------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro