Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Di Hân phi thường buồn bực.

Phụ trách chỉ dẫn nàng là Triệu tỷ, ngày hôm nay trong tay cũng không có gì để cho nàng làm, chỉ hướng dẫn nàng học làm đơn sản xuất cùng đơn đóng gói sau đó liền đem nàng đuổi đi, bản thân dính lên máy tính cùng bạn bè tranh thủ thời gian xử lý công việc.

Chu Di Hân luyện tập hơn nửa giờ, vừa nhấc mắt tìm Triệu tỷ lại không biết cô ấy đã đi đâu.

Nàng thở dài, chỉ có thể đem những đơn sản xuất đơn điệu trong máy tính ra nhìn theo thứ tự, suy nghĩ cũng dần dần trôi xa.

Sau đó, lại một lần nữa nhớ tới khuôn mặt của Bách Hân Dư.

Trong nhà ăn chen chúc, Bách Hân Dư dần dần dựa lại gần, hơi thở như bổ nhào lên trên người nàng, mùi hương thoang thoảng dễ ngửi, thanh âm dễ nghe, không khỏi làm người ta động tâm.

Nhưng lời nói lại là tôi căn bản chưa từng thấy qua cô.

Chu Di Hân nghe xong liền sửng sốt, ngay sau đó chiếc đũa trong tay rớt bẹp một cái ở trên bàn.

Như thế nào sẽ không quen biết a, chị ở trước cửa siêu thị còn cùng tôi chào hỏi qua mà!

Nàng buồn bực cực kỳ, duỗi tay từ bên cạnh bàn lấy ra một tờ giấy A4 trắng, cầm bút vẽ vẽ ở mặt trên tờ giấy, liệt kê ra vài lần bản thân cùng Bách Hân Dư chạm mặt.

Trên xe bus, nhu hòa, cười.

Trong văn phòng, làm lơ, lạnh nhạt.

Cửa siêu thị, có tươi cười, còn có ôn nhu.

Sau đó, nhà ăn...... Hung dữ nói nàng bảng tên bị lệch, còn nói không thể ăn đồ vật của người xa lạ.

Chu Di Hân liệt kê xong, nâng tờ giấy lên nhìn hết sức chuyên chú, tỉ mỉ cân nhắc nửa ngày, đến cuối cùng vẫn như cũ không có thể đưa ra được một kết luận đáng tin cậy nào.

Như thế nào trong chốc lát nhận thức, trong chốc lát lại không quen biết!

Bách Hân Dư chị có phải bị đa nhân cách hay không!

Nàng trầm mặc một lát, lấy di động ra lên nhóm tán gẫu, rất nghi hoặc muốn tìm Hồ Hiểu Tuệ hỏi một chút.

Đột nhiên có điện thoại gọi tới, kêu nàng đi xuống lấy đồ chuyển phát nhanh, thật là làm nàng sợ rớt nửa cái mạng.

"Được, tôi đi liền." Chu Di Hân lễ phép trả lời, tắt điện thoại đứng lên.

"Hẳn là hoá đơn nhận hàng của tôi tới rồi." Cũng không biết Triệu tỷ từ lúc nào đột nhiên xuất hiện ở chỗ ngồi nói một câu, "Chúng ta cùng đi."

"Không có việc gì, em đi là được." Chu Di Hân cười cười, thần sắc nhu hòa, "Chị chờ chút, em rất nhanh sẽ trở lại."

Nói chưa hết lời, người đã đi tới cửa rồi, động tác rất lưu loát.

Triệu tỷ nhìn chằm chằm hướng nàng rời đi vài giây, cuối cùng buông thẻ quẹt cửa trong tay xuống, mông trước sau vẫn không nhúc nhích.

Kỳ thật căn bản cô ấy không có ý tứ muốn đi xuống.

Chu Di Hân sao lại không biết.

Nàng tuy rằng mới đến mấy ngày, nhưng đối với tính cách của nhiều người trong văn phòng đã sớm nắm rõ trong tay, đối mặt với người nào nên nói cái gì, nàng rất rõ ràng.

Thời gian Triệu tỷ ở đây rất dài, từ lúc công ty vừa mới sáng lập không bao lâu liền bắt đầu đi theo, mới đầu ở trong bộ nội thương, mấy năm nay lại bị điều đến bộ kinh doanh ngoại thương bên này phát triển, năng lực rất mạnh, tính tình lại cũng không nhỏ.

Người như vậy, Chu Di Hân là một người vừa mới tới căn bản chọc không được.

Dù sao nàng hiện tại xác thực cũng rất nhàn, đi ra ngoài làm chân chạy cũng không có gì, coi như là hít thở không khí mới mẻ.

Chu Di Hân nghĩ như vậy, quẹt thẻ tiến vào thang máy, sau khi xuống lầu nhanh chân chạy tới ký chuyển phát nhanh.

Lại loay hoay một hồi, thang máy vừa lúc ngừng ở lầu một, không đợi nàng quẹt thẻ cửa thang máy đã chậm rãi mở ra.

Sau đó...... khuôn mặt tinh xảo lạnh nhạt của Bách Hân Dư xuất hiện ở trước mặt Chu Di Hân.

Lại là chị!

Chu Di Hân lập tức cúi đầu.

Lúc này nàng thật sự không biết nên dùng tư thái gì để đối mặt với Bách Hân Dư, sợ lại bị cô một câu người xa lạ dỗi trở về, chỉ có thể thấp đầu giả vờ làm đà điểu.

Cũng may Bách Hân Dư muốn xuống dưới, nàng muốn đi lên, hai người chẳng qua lại là một cái duyên phận đối mặt mà thôi, không cần đứng chung một chỗ trong thang máy.

Nàng thở phào một hơi, đợi Bách Hân Dư đi ra lập tức chui vào thang máy, còn chưa kịp ấn phím, liền nghe thấy Bách Hân Dư nói.

"Bảng tên lại lệch." Cô nói.

"Cô đem cái kẹp trái gài lại một chút." Cô còn nói, "Chú ý một chút, Chu Di Hân."

Chu Di Hân thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.

"Dạ được Bách tổng......" Nàng sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại, vội vàng gật gật đầu đáp ứng, ngay sau đó lại đứng nghiêm thẳng tắp nhìn theo hướng cô rời đi.

Trong lòng quả thực tựa như vạn mã giẫm đạp.

"Ô ô ô cũng quá đáng giận." Nàng ôm chuyển phát nhanh trong tay, đóng lại cửa thang máy đứng ở bên trong rầm rì, "Chị lúc này sao lại nhớ rõ tôi! Còn biết tôi tên là gì!"

"Lại thêm vài lần tôi có thể muốn trầm cảm!"

Buổi chiều hôm nay quả thực có chút đần độn.

Thật vất vả đến giờ tan tầm, Chu Di Hân thu thập đồ dùng, đứng lên chuẩn bị đi thang máy.

"Cùng nhau đi." Bùi Thanh ở phía sau đuổi theo, duỗi tay vỗ vỗ bả vai nàng, "Sau khi tan làm có dự định gì không? Tôi biết gần đây có một quán bar đặc biệt nổi danh, muốn cùng đi hay không?"

"Lần này không đi được." Chu Di Hân cười cười, "Tôi có hẹn."

"Vậy thật đúng là đáng tiếc." Bùi Thanh nghe vậy lên tiếng, từ trong túi xách móc ra kính râm đeo lên, nhẹ giọng lẩm bẩm nói, "Bất quá cô nương thanh thuần giống như cô, hẳn là sẽ không đi quán bar ~"

Thanh âm có chút nhỏ, âm cuối lại cố tình hướng lên trên lên giọng, nghe tới làm người có chút không thoải mái.

Nhưng cô ta mang kính râm, đôi mắt đều bị che khuất, làm người khác không thể thấy rõ biểu tình của cô ta, Chu Di Hân trong lúc nhất thời không thể phân biệt được cô ta nói câu kia rốt cuộc là có ý tứ gì.

Vì thế nàng liền chỉ cười cười, không đáp lại.

Bất quá đáy lòng lại theo bản năng trả lời một câu, ai nói tôi không đi a.

Chỉ là loại hình không giống nhau thôi.

Ngồi xe bus trở về nhà, Chu Di Hân đem áo khoác trên người cởi ra, cũng tùy tay cởi nút áo sơ mi.

Ngay sau đó nàng ngồi vào trước bàn trang điểm, dọc theo đuôi mắt vè ra eyes line, mắt ảnh nhàn nhạt sắc châu quang làm điểm xuyết, kết thúc hoàn mỹ bằng son môi màu anh đào.

Lúc sau lại cầm lấy máy uốn tóc tới cuốn rất thành thục lại không mất đi độ cong linh động.

Một loạt động tác qua đi, bảo bảo ngoan yên tĩnh biến thành tiểu yêu tinh nghịch ngợm.

Lần này sẽ không có người lại nói nàng là vị thành niên đi.

Chu Di Hân thở dài, đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên đi Lời Nói Bóng Đêm tìm chị họ chơi, bị rất nhiều người coi là vị thành niên, trường hợp rất xấu hổ a, không khỏi bất đắc dĩ cười.

Còn may lúc ấy gặp được mấy người Vương Dịch, được bọn họ lấy đồ trang điểm mân mê một hồi, lúc này bên tai cuối cùng mới thanh tịnh lại.

Đang nghĩ ngợi, điện thoại đột nhiên vang lên, Chu Di Hân vội vàng tiếp nhận, thanh âm của Hồ Hiểu Tuệ từ đầu bên kia truyền đến.

"Chuẩn bị xong chưa?" Cô hỏi, "Nhất Nhất cùng Châu Châu đã tới rồi, mình tới đón cậu cùng nhau đi qua."

"Được." Chu Di Hân gật gật đầu, trên lưng đeo túi nhỏ bước nhanh xuống lầu, giống như chim nhỏ chui vào trong xe Hồ Hiểu Tuệ.

"Hai ngày này trải qua thế nào a, có phát sinh chuyện gì không, nói cho mình nghe đi." Hồ Hiểu Tuệ một bên khỏi động xe một bên hỏi.

Tiếng nói vừa dứt, Chu Di Hân liền bày ra khuôn mặt nhỏ tức khắc khóc ròng.

"Cậu cũng không biết!"

Quán bar ầm ĩ ồn ào, Chu Di Hân cầm ly rượu, cái miệng nhỏ một bên uống, một bên cùng mấy người Châu Thi Vũ oán giận, "Chị ấy mỗi lần thấy mình thái độ đều không giống nhau, lúc thì cười thật ngọt, lúc lại hung dữ lạnh nhạt."

"Chiều nay còn nói mình." Nàng nhỏ giọng oán giận, gương mặt đỏ bừng, môi theo bản năng chu lên, "Nói mình mang bảng tên không ngay ngắn."

"Um, chị ấy thật quá đáng!" Vương Dịch đáp lời một câu, ngay sau đó liền cười, "Này lại quá không thích hợp đi."

"Bất quá Chu Di Hân trạng thái này của chị nhìn giống như cũng rất không đúng a."

Tiếng nói vừa dứt, Chu Di Hân tức khắc giương mắt đảo qua: "Chỗ nào không đúng a?"

"Có điểm giống," Vương Dịch ho nhẹ một tiếng, "Oán giận đối tượng không hiểu bạn gái của chính mình?"

"......"

Chu Di Hân thiếu chút nữa nhảy dựng lên đánh Vương Dịch.

Mấy người ríu rít trong chốc lát, ánh đèn trong quán bar đột nhiên bắt đầu biến ảo, biểu diễn sắp bắt đầu.

"Đi a!"

Châu Thi Vũ đi phía trước liếc mắt nhìn một cái, "Hôm nay có một vị ca sĩ đặc biệt lợi hại tới, đi xem biểu diễn!"

"Mọi người đi đi." Chu Di Hân lắc đầu cự tuyệt, "Mình ngồi ở đây trông đồ cho mọi người."

Nàng lúc này thật sự là không có tinh thần.

Thấy nàng nói như vậy, các chị em cũng không tiếp tục kiên trì nữa, để lại vài câu dặn dò sau đó cùng nhau rời đi.

Chu Di Hân nhìn chằm chằm bóng dáng bọn họ rời đi trong chốc lát, lúc sau thu hồi ánh mắt tiếp tục nhấp cái ly uống rượu.

Chưa tới một lát sau, phía sau đột nhiên có người vỗ nhẹ nhẹ nàng hai cái: "Muốn cùng nhau uống một chén không?"

Vừa nghe chính là tới tán tỉnh.

Chu Di Hân trước kia cũng gặp qua rất nhiều lần.

Bất quá nàng từ trước đến nay đối với những việc này không có hứng thú, tới một người cự tuyệt một người, tới hai người cự tuyệt một đôi.

Hơn nữa lúc này tâm tình không tốt, thậm chí ngay cả ý tứ phản ứng người nọ cũng không có.

Nữ nhân phía sau phỏng chừng là phát giác nàng không muốn, tuy rằng có chút xấu hổ, nhưng vẫn muốn tiếp tục kiên trì vài câu.

"Tôi rất lợi hại." Cô ấy nói, kéo ghế dựa ngồi xuống ở bên cạnh Chu Di Hân, thanh âm có chút thanh lãnh, lúc này lại mang theo vũ mị: "Muốn cùng tôi thử xem không?"

"1 hoặc là 0, ta đều có thể."

"Không được." Chu Di Hân thở dài, chuyển ánh mắt qua muốn cự tuyệt cô ấy: "Tôi không......"

Lời nói còn chưa nói xong, hai người cùng nhau khiếp sợ tại chỗ.

"Chu Di Hân?!"

"Trợ lý Lưu?!"

Hôm nay thật quá náo nhiệt......

Chu Di Hân cơ hồ muốn rơi lệ đầy mặt.

Không khí xấu hổ mấy giây, cuối cùng là trợ lý Hàn mở miệng trước, trong giọng nói mang theo hoảng loạn: "Chuyện vừa rồi...... Em ngàn vạn lần đừng nói cho người khác."

"Chuyện gì nha?" Chu Di Hân thật nhanh hỏi lại, ngồi tại chỗ chớp chớp mắt giả ngu.

"Chúng ta có phát sinh qua cái gì sao?"

"......"

Trợ lý Lưu gật gật đầu, duỗi tay vỗ vỗ bả vai nàng.

Cái ly rượu còn chưa uống xong, hai người ai cũng không có mặt mũi đi trước, trầm mặc một lúc lâu cuối cùng đột nhiên bắt đầu nói chuyện phiếm.

"Công việc đã làm quen được chưa?" Cô ấy hỏi, ngữ khí rốt cuộc khôi phục lại bộ dạng của ngày thường, "Gặp phải vấn đề gì có thể tới tìm tôi."

"Được, cảm ơn chị." Chu Di Hân vội vàng gật gật đầu.

Kỳ thật nàng hiện tại liền có rất nhiều vấn đề.

Chu Di Hân thở dài, do dự một hồi cuối cùng vẫn là quyết định tìm trợ lý Lưu dò hỏi một câu.

Ví dụ như ——

"Em có một chuyện kỳ thật đã nghi hoặc từ lâu." Nàng mở miệng, tìm từ ngữ thích hợp, "Em muốn biết, Bách tổng...... Có phải có chị em song sinh hay không?"

Trợ lý Lưu nghe vậy sửng sốt, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có nha, như thế nào đột nhiên hỏi như vậy?"

Chu Di Hân thở dài, liền đem mọi chuyện nói.

Trợ lý Lưu nghe xong quả thực buồn cười muốn chết.

"Ồ!" Cô ấy duỗi tay vỗ vỗ bả vai Chu Di Hân nói nàng bình tĩnh, kêu nàng đưa lỗ tai lại đây, mở miệng nhẹ giọng nói ra một bí mật, "Em ngàn vạn lần đừng nghĩ quá nhiều ha, cô ấy không phải đang nhằm vào em."

Cô ấy nói, nhẹ nhàng nhướng mày.

"Bách tổng a, kỳ thật chỉ là khó nhớ được mặt người khác."
- ------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro