Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bách Hân Dư là bị mù mặt.

Chu Di Hân dám thề, đây là chuyện khó có thể tưởng tượng nhất trong năm nay mà nàng nghe được.

Phỏng chừng là nhìn ra sự kinh ngạc của nàng, trợ lý Lưu ngay sau đó liền vẫy vẫy tay: "Bất quá cũng không có gì đặc biệt nghiêm trọng, chỉ là so với người bình thường kém một ít mà thôi, huống hồ cô ấy còn có một phương pháp riêng để nhớ người."

"Hơn nữa ở trong ấn tượng của chị, cô ấy trên cơ bản chưa từng mắc sai lầm này."

Cho nên, Bách Tổng chưa bao giờ sai phạm, đối với nàng lại có hả?

Chu Di Hân không biết nên nói cái gì, chỉ có thể tươi cười để giảm bớt xấu hổ.

"Theo như em nói, khả năng là cô ấy còn chưa có phát hiện em ở trên xe bus cùng em ở trong công ty là cùng một người."

Trợ lý Lưu trầm mặc một lát, sau đó lại mở miệng nói: "Em cố nhớ lại một chút, vài lần đó em có điểm gì khác nhau không?"

"Thả tóc cùng cột tóc khác nhau." Chu Di Hân nghĩ nghĩ, liền nói như thế.

"Vậy không đúng."

Trợ lý Lưu lắc đầu, "Bách tổng sẽ không bởi vì điểm khác nhau này mà nhận sai."

"Trừ phi ban đầu cô ấy căn bản cố tình không muốn nhớ mặt em, chỉ là nhớ kỹ vật gì đó trên người của em mà thôi."

Tiếng nói vừa dứt, Chu Di Hân tức khắc trầm mặc.

Lại một lúc sau, cũng không biết trải qua bao lâu, nàng chậm rãi kéo tiểu cẩu đang treo ở trên túi xách qua.

Gương mặt xấu hổ đỏ bừng, trong giọng nói mang theo xấu hổ: "Em cảm thấy, Bách tổng khả năng là chỉ nhớ kỹ em đeo bảng tên lệch cùng tiểu cẩu của em."

Đúng...

Không khí dần dần có chút hòa hoãn.

Trợ lý Lưu ngồi cùng một chỗ với Chu Di Hân hàn huyên thêm một lát, rốt cuộc cũng đứng lên chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn dặn dò nàng, ngàn vạn lần không cần đem chuyện đêm nay nói cho người khác.

"Dạ."

Chu Di Hân nhất nhất đáp ứng, thái độ chân thành vô cùng, "Chị yên tâm, em cái gì cũng sẽ không nói."

Trợ lý Lưu rốt cuộc yên tâm, cùng Chu Di Hân xua xua tay, xách túi lên nhanh chóng rời đi.

Vòng eo vừa vặn một độ cong đẹp, hương khí mê người trên người cô ấy dần dần bay xa.

Cùng bộ dạng nghiêm túc ban ngày hoàn toàn không giống nhau a.

Chu Di Hân nhìn bóng lưng cô ấy rời đi, sau một lúc lâu quay người về.

Mỗi người đều có bí mật không muốn người khác biết, giống như trợ lý Lưu, cũng giống như Bách Hân Dư.

Chuyện này vốn là không có gì đáng trách, không có gì kỳ quái, nàng hẳn là nên vì người khác giữ bí mật.

Chu Di Hân nghĩ như vậy, nâng ly rượu lên đem rượu bên trong một hơi cạn sạch, lúc sau lại từ trong túi lấy cái gương nhỏ ra soi soi gương mặt của mình.

Mắt hạnh tròn xoe, mũi cao thẳng cùng đôi môi hồng nhuận, làn da trắng sáng, trên má còn điểm thêm hai viên má lúm đồng tiền đáng yêu.

Cũng không phải là bộ dạng hoàn toàn không có đặc điểm gì nha.

Nhưng vị Bách Hân Dư - Bách tổng kia, lại cố tình chỉ nhớ rõ tiểu cẩu cùng bảng tên của nàng.

Nàng thở dài, duỗi tay lấy tiểu cẩu qua sờ sờ, giống như đang cùng nó nói chuyện, nhưng trong đầu lại hiện ra khuôn mặt của Bách Hân Dư.

"Chị cũng quá đáng ghét." Nàng lẩm bẩm, trầm mặc một lúc lâu, khóe miệng nâng lên cười nhẹ, "Nhưng không sao, không có chuyện gì là tốt."

"Còn tưởng rằng chị nhắm vào tôi, làm tôi sợ hết hồn......"

----------------------------------------------------------------

Lại một buổi sáng bận rộn.

Chu Di Hân thu thập xong tất cả, một lần nữa ngồi trên xe bus chuẩn bị đến công ty.

Trước khi lên xe nàng còn có chút khẩn trương, sợ mình sẽ lại một lần nữa gặp phải Bách Hân Dư, do dự lần này nên dùng tư thái gì đi đối mặt với cô.

Cũng may chỉ là nàng lo lắng nhiều, trên xe không có người nào quen thuộc cả.

Nàng thở dài, đi đến vị trí xếp sau cùng ngồi xuống, một bên nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, một bên nhớ lại chuyện tối hôm qua.

Lúc ấy sau khi vừa biết Bách Hân Dư là bị mù mặt, phản ứng đầu tiên của nàng là cả kinh, sau đó lại chuyển sang vui vẻ, nghĩ nếu như vậy những chuyện xấu hổ nàng làm phía trước kia có phải Bách Hân Dư sẽ không nhớ rõ hay không.

"Nghĩ cái gì vậy?" Trợ lý Lưu vừa nghe liền cười, "Cô ấy bị mù mặt, cũng không phải mất trí nhớ."

"Mà cô ấy đều thấy nhiều thứ của em như vậy, lúc này khẳng định là nhớ kỹ, gặp mặt ở cửa thang máy lần đó không phải cô ấy còn gọi tên của em sao?"

Chu Di Hân bất đắc dĩ gật đầu: "Phải."

"Vậy không được a." Trợ lý Lưu vỗ vỗ Chu Di Hân, sau đó lại uống lên một ngụm rượu, "Em làm việc phải cẩn thận."

"Bách tổng của chúng ta thực hung dữ."

----------------------------------------------------------------

Chu Di Hân lắc đầu, tựa lưng vào ghế ngồi nho nhỏ ai oán một tiếng.

Tháng ngày về sau chỉ sợ trải qua không tốt lắm a.

Hôm nay nàng đi sớm, trên đường xe cùng người đi đường không nhiều như ngày thường nhiều, xe buýt lung lay khởi hành, rất mau đến trạm.

Chu Di Hân lên lầu, quẹt thẻ sau đó đi vào trong văn phòng, vẫn như cũ không có người.

Nàng bưng ly sứ ly đi phòng trà lấy cà phê, thời điểm trở lại chỗ ngồi, một cuộc điện thoại gọi tới.

Là dãy số của Triệu tỷ người hướng dẫn nàng, thông tin liên lạc mấy ngày hôm trước nàng vừa mới lưu lại.

Chu Di Hân vội vàng tiếp máy.

"Em đến công ty chưa?" Thanh âm của Triệu tỷ từ đầu bên kia truyền tới, cùng với tiếng gầm rú của tàu siêu tốc cùng tiếng thét chói tai của tiểu hài tử, "Hôm nay họ hàng kết hôn, tôi không tới được, có ít việc phiền toái em giúp tôi làm một chút."

"......"

Đi chơi thì nói đi chơi, chị tìm lý do có thể chuyên nghiệp một chút hay không!

Chu Di Hân ở trong lòng thở dài, ngoài miệng lại cười đáp ứng: "Chị nói đi."

"Có mấy đơn sản xuất ở trong máy tính của tôi, em kiểm tra đối chiếu xong chia cho nhà xưởng đi, ngày đổi thành sáng ngày 7 tháng 5."

Triệu tỷ theo tiếng gật đầu, bắt đầu ở trong điện thoại cùng nàng bàn chuyện công việc, "Còn có chứng từ phát sinh của khách hàng Hàn Quốc, lát nữa em nói cho bộ phận đơn chứng một tiếng, nói bọn họ hỗ trợ một cái."

"Được." Chu Di Hân đáp lời, kéo một tờ giấy tới viết lung tung một trận ở trên mặt, đem toàn bộ công việc Triệu tỷ giao nhớ kỹ.

Lúc sau lại hỏi: "Còn gì nữa không?"

"Còn có cái bảng biểu, ở ngay trên mặt bàn máy tính của tôi."

Triệu tỷ nói, "Lát nữa, em đưa cho Bách tổng đi, tôi gửi WeChat của cô ấy qua cho em."

Bách tổng.

Vừa nghe đến tên của Bách Hân Dư, Chu Di Hân theo bản năng run lên.

Nhưng dù sao cũng là trên phương diện công việc, nàng vô pháp cự tuyệt, chỉ có thể đáp ứng mà thôi, vừa mới cắt đứt điện thoại đi thêm WeChat.

Avatar của bách Hân Dư chính là nhãn hiệu của Khoa Thụy, ID là pinyin tên của Bách Hân Dư, nhìn qua giản dị tự nhiên.

Nhưng Chu Di Hân lại cảm thấy rất dọa người.

"Baixinyu!" Nàng dưới đáy lòng đọc tên Bách Hân Dư, click mở xin yêu cầu kết bạn, ở trên ghi chú khách khí viết xuống: Bách tổng, tôi là Chu Di Hân của bộ phận kinh doanh ngoại thương, có văn kiện muốn gửi cho chị xem, chúng ta có thể thêm bạn hay không?

Ngắn ngủn mấy chữ, hợp lại lại như qua một thế kỷ.

Chu Di Hân thở sâu, ấn xuống gửi đi yêu cầu sau đó vội vàng đem điện thoại để qua một bên, vùi đầu xử lý công việc khác.

Nhấc mắt lên lần nữa, Bách Hân Dư ở bên kia đã đồng ý.

Chu Di Hân click mở, thấy cô nói chính là: 【 Gửi tới cho tôi xem đi. 】

Ngữ khí còn rất bình thường, bộ dạng giống như không phải là làm khó nàng.

Chu Di Hân thở phào một hơi, nhanh chân lẹ tay đem bảng biểu gửi qua, lúc sau lại ý thức được lúc này đã gần giữa trưa, vì thế liền theo bản năng quan tâm cô một câu: 【 Bách tổng nhớ ăn cơm đúng giờ. 】

Hơn nửa ngày cũng chưa thấy trả lời lại.

Thẩm Ninh Hinh cũng không để ý lắm, tiếp tục xử lý công việc trên đầu, cứ như vậy vội vội vàng vàng tới giữa trưa.

12 giờ, chuông tan tầm vang lên, Chu Di Hân đứng lên đi nhà ăn.

Hôm nay nhà ăn giống như có món ăn mới, Chu Di Hân ngửi được mùi thơm liền đi lấy, lúc sau lại vội vàng tìm một vị trí trống ngồi xuống, lòng tràn đầy vui mừng vừa chuẩn bị nếm thử, di động liền vang lên.

Bách Hân Dư: 【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】

Đoán chừng là kết quả xét duyệt bảng biểu đi.

Chu Di Hân nghĩ như vậy, tạm thời buông chiếc đũa trong tay xuống, tùy tay điểm vào giao diện WeChat.

Ngay sau đó liền mở to hai mắt mà nhìn, thiếu chút nữa nghẹn khí không thông.

Nơi nào là kết quả xét duyệt a, Bách Hân Dư thế mà gửi cho nàng vài tấm ảnh chụp đồ ăn.

Trên bàn ăn tinh xảo, thịt nướng, rượu vang đỏ hương thuần cao cấp.

Triệt để thuyết minh cái gì gọi là hưởng lạc.

【 Đang ăn. 】

Bách Hân Dư bên kia gửi qua một câu nói.

【 Tùy tiện ăn một chút. 】

Hảo một cái tùy tiện.

Chu Di Hân cạn lời cứng họng, một bên thống hận chính mình vì cái gì lại quan tâm cô rốt cuộc ăn hay không ăn cơm, một bên trả lời một câu

【 Chị từ từ ăn đi. 】

Sau đó đem điện thoại ném qua một cái bàn khác, không bao giờ muốn nhìn tin nhắn của Bách Hân Dư nữa.

Cùng lúc đó, cơm trước mặt đột nhiên không còn thấy ngon nữa.

-------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro