Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hẳn là một đêm không thể nào ngon giấc.

Sáng sớm hôm sau, chuông báo còn chưa vang mà Chu Di Hân đã bò dậy.

Tâm trí có chút trầm lắng, nàng chạy tới toilet soi gương, ngay sau đó bị chính mình làm hoảng sợ.

Lần đầu tiên nàng có quầng thâm mắt lớn như vậy.

"..."

Nàng thở dài, đi rửa mặt sau đó đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, vội vàng dùng phấn nền để che đi, lại tiện tay trang điểm nhẹ hòng che dấu khí sắc hiện tại của mình.

Thế này hẳn là nhìn không khác so với bình thường lắm.

Ai có thể nhìn ra được trạng thái hiện tại của nàng thật sự không ổn chút nào.

Sau đó lại bất đắc dĩ thở dài, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, tâm trí cũng thật rối bời, vẩn vơ trong đầu đều là những dòng suy nghĩ không muốn đi làm.

Cứ như vậy ngồi yên sững sờ ở trên ghế vài giây, Chu Di Hân lắc đầu, cuối cùng vẫn đứng lên sửa sang lại quần áo, đeo túi xách đi xuống lầu.

Thế giới của người trưởng thành, trốn tránh thì có ích lợi gì.

Bùi Thanh ghê gớm, Vương tổng cũng đáng gờm, nàng vì không muốn thêm phiền phức cho Bách Hân Dư, nên chưa từng nghĩ tới việc hó hé gì với chị ấy.

Dù sao nàng chỉ là một thực tập sinh, Khoa Thụy không chứa nàng, thì vẫn còn những nơi khác.

Nhưng cũng không phải vì thế mà nàng sẽ dễ dàng thỏa hiệp.

Nàng còn cố tình muốn kiên trì đến một khắc cuối cùng, ghê tởm Bùi Thanh đến một giây cuối cùng.

Hôm nay nàng ra ngoài khá trễ.

Trên đường so với ngày thường đông hơn một tí, xe buýt lung lay đi đi dừng dừng, thật vất vả mới lắc lư đến công ty.

Thiếu chút nữa liền trễ giờ.

Chu Di Hân vội vàng móc di động ra quẹt thẻ, thời điểm đang chuẩn bị trở về vị trí làm việc ngồi xuống, đột nhiên thoáng thấy biểu tình của Bùi Thanh có chút không đúng.

Dáng vẻ ngày thường lúc nào cũng vô cùng đắc ý, cái đuôi cáo của cô ta chắc hận không thể vểnh cao lên tận trời xanh giờ lại đột nhiên không thấy nữa, giờ này khắc này mặt mày của cô ta mờ mịt giống như màu xám tro.

Cũng không biết là đang suy tính chuyện gì.

Nhìn qua có chút kỳ lạ.

Chu Di Hân ngó cô ta liếc mắt một cái, sau đó ngồi xuống đưa tay mở máy tính, lại đứng dậy muốn đi gian đồ uống lấy nước.

Vừa mới đứng lên, chị Triệu ở cách đó không xa không biết lúc nào đã đột nhiên đi tới phía sau lưng nàng, nâng tay lên kéo nàng một chút.

"Cùng nhau đi." Chị ấy nói, trên mặt mang theo một vẻ tươi cười rất xán lạn.

Bộ dạng vui vẻ khác thường, khả năng là lại ký được đơn hàng lớn nào đó.

Chu Di Hân thấy thế cũng nỗ lực cong môi cười, gật gật đầu cùng chị ta đi tới gian nước trà.

Máy lọc nước còn đang đun nóng, tạm thời không thể lấy nước.

Chu Di Hân bưng cái ly đứng tại chỗ, một bên chờ đợi một bên sững sờ, suy nghĩ vẫn rất hỗn loạn, chị Triệu ở một bên đột nhiên hướng về nàng nhích lại gần.

Đây là tư thế quen dùng của chị Triệu mỗi khi nói chuyện bí mật.

Chu Di Hân vội vàng phối hợp ngẩng đầu lên nhìn về phía chị ấy.

Chị ta hỏi: "Tiểu Chu, thời điểm em tới có nghe thấy mọi người nói gì không?"

Tiếng nói vừa dứt, trong lòng Chu Di Hân đột nhiên giật mình một cái, còn tưởng là chuyện của mình cùng Bùi Thanh bị người khác biết được.

Nàng theo bản năng lắc đầu, trả lời: "Không có ạ..."

"Em còn chưa biết à." Chị Triệu nghe vậy thì nhướng mày, sau đó lại nhích lại gần hơn, "Buổi sáng hôm nay, nhà xưởng bên kia truyền đến một tin."

Chị ấy nói, cố gắng đè giọng nói xuống rất thấp: "Nghe nói... Vương tổng hình như bị mất chức rồi."

"Vương tổng á?!" Chu Di Hân đột nhiên giật cả mình, "Người chị nói chính là Vương tổng ở bên phòng nội thương ấy hả?"

"Chứ còn ai nữa?" Chị Triệu vui vẻ, "Trong công ty chúng ta có mấy tên Vương tổng đâu?"

"Sao mà đột nhiên bị mất chức vậy ạ?" Chu Di Hân choáng váng, hoàn toàn không thể tin được sự tình làm sao lại trùng hợp như vậy.

"Hình như là vì lén lút tự tiện cùng công ty khác hợp tác." Chị Triệu đáp một tiếng, "Bán đứng thông tin báo giá của chúng ta, nguồn ra của nguyên liệu, danh sách khách hàng..."

"Hình như cũng không phải ngày một ngày hai. Chỉ là gần đây mới tìm được chứng cứ."

"Bây giờ phỏng chừng là đang vội vàng thưa kiện đấy."

Trên đường bưng cái ly quay về văn phòng, cả người Chu Di Hân đều có chút hoảng hốt.

Nàng vốn tưởng rằng chính mình sẽ bị sa thải, lại không nghĩ đến nghe được tin tức Vương tổng bị mất chức.

Cũng khó trách, trách không được sắc mặt của Bùi Thanh lại khó coi như vậy.

Nàng thở dài, bỗng nhiên nhớ lại lịch sử trò chuyện mà mình nhìn thấy vào tối hôm qua, tuy rằng chỉ là thoáng qua, nhưng nàng vẫn chú ý tới không ít tin tức.

Thứ nhất chính là ngày tháng.

Thứ hai.

Vừa lúc lại là ngày mà Bách Hân Dư đi nhà xưởng mở họp.

Lịch sử trò chuyện của Bùi Thanh và Vương tổng cũng đứt đoạn ở ngày đó.

Xem ra là không rảnh đi, làm sao có thời giờ đi quản nàng.

Đáy lòng đột nhiên chứa một loại cảm xúc khó có thể nói nên lời, Chu Di Hân bưng lên ly nước nắm trong lòng bàn tay, che lại đã lâu, cuối cùng thoáng ổn định lại tinh thần.

Lại nhấc mắt lên, đột nhiên nhìn thấy có một người từ bên ngoài tiến vào.

Một thân âu phục màu đen rất bắt mắt, tóc dài tùy ý thả trên vai, biểu tình lạnh nhạt, vô cùng khí phách, trong tay cầm tệp văn kiện.

Là Bách Hân Dư!

Chị ấy trở lại rồi!

Chu Di Hân nhìn cô, cảm xúc phức tạp vốn có không biết như thế nào đột nhiên liền vơi đi một nửa.

Sau đó, lại vội mở miệng cùng cô chào hỏi: "Chào Bách tổng."

"Ừm." Bách Hân Dư nghe vậy bước chân dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía nàng.

Theo sau, hình như là một nụ cười nhẹ nhàng

Nhưng lại nhanh chóng thu hồi, tốc độ quá nhanh, Chu Di Hân cũng còn không kịp phân biệt rốt cuộc là cô có cười hay không.

Đang suy nghĩ, đột nhiên nghe cô mở miệng, nhưng không phải nói với nàng, mà là với Bùi Thanh ở phía sau Chu Di Hân, mặt không cảm xúc nói: "Tới văn phòng của tôi một chuyến."

Vừa dứt lời, nguyên bản sắc mặt của Bùi Thanh đã khó coi rồi tức khắc lại âm trầm xuống vài phần.

Trong văn phòng cực kỳ yên tĩnh.

Bách Hân Dư tùy tay mở máy tính, bưng cà phê mà trợ lý Lưu đã chuẩn bị lên, vừa uống vừa xử lý công việc đã chậm trễ mấy ngày nay.

Bộ dáng thoạt nhìn rất vô tư nhã nhặn.

Nhưng cô càng như vậy, Bùi Thanh lại càng cảm thấy căng thẳng.

Không khí trầm mặc thật lâu, cuối cùng Bách Hân Dư giống như cuối cùng đã xử lý xong công việc.

Giương mắt lên nhìn, thấy cô ta vẫn như cũ đứng tại chỗ không nói một lời, không khỏi than nhẹ một tiếng, mở miệng nói: "Cô không có gì muốn nói với tôi sao?"

"A?" Bùi Thanh nghe vậy sửng sốt, thân hình theo bản năng run lên, nhưng lại như cũ nỗ lực duy trì bộ dáng lúc trước, "Tôi có gì... Muốn nói với Bách tổng đây sao ạ?"

"Có không ít đâu." Bách Hân Dư thấy cô ta không muốn thừa nhận, dứt khoát không cùng cô ta quanh co nữa, trực tiếp từ trong túi lấy ra một cái USB đặt lên trên bàn, "Nhìn đi, xem có phải của cô hay không?"

Đồ vật vừa mới đặt lên trên bàn, sắc mặt của Bùi Thanh liền trắng bệch.

"Chuyện Vương tổng cô hẳn là cũng có nghe phong thanh rồi nhỉ." Bách Hân Dư khoanh tay nhìn cô ta, "Tiết lộ thông tin nội bộ trong công ty, cùng công ty khác lén hợp tác thu lợi... Việc này tạo thành không ít tổn thất kinh tế cho công ty, hiện tại cảnh sát đã tham gia vào chuyện này."

"Bất quá việc tôi muốn nói không chỉ có việc này." Bách Hân Dư dừng một chút, một lát sau lại nói, "Bên nội thương đến tột cùng đã xảy ra cái gì tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn biết, hắn làm sao mà lấy được danh sách khách hàng của bộ phận buôn bán ngoại thương chúng ta?"

"Cho nên lúc kiểm tra đồ vật của Vương tổng, tôi cố tình để ý, lúc sau liền phát hiện ra cái này."

Cô nói, tiện tay đem cái USB ở trên bàn kia đẩy đẩy về phía trước.

Sắc mặt của Bùi Thanh đã sớm xám xịt như đốm khói tàn.

Cô ta đương nhiên biết cái USB kia, xác thật chính là của cô ta, bên trong còn có không ít văn kiện liên quan.

Mà thứ nhạy cảm nhất... Chính là danh sách của Bách Hân Dư.

Tháng trước, Vương tổng đã từng lén lút nhờ cô ta, kêu cô ta hỗ trợ cung cấp mấy văn kiện, nói là muốn lưu giữ.

Lúc ấy Bùi Thanh chỉ cho là hắn muốn cùng Bách Hân Dư phân cao thấp so công trạng, tuy nói lúc ấy cũng có chút băn khoăn, nhưng sau cùng đã bị những lời trăng hoa của Vương tổng cùng lợi ích trước mắt làm cho hoa mắt, sau đó liền đáp ứng hẵn ta sẽ đi thu thập.

Văn kiện rất nhiều, gần như đều không dùng biên lai, hiện tại nghĩ đến, chỉ sợ hắn là vì muốn mình thả lỏng cảnh giác, thứ duy nhất hữu dụng chỉ có cái danh sách kia mà thôi.

Không nghĩ tới hắn lại đi làm loại sự tình này.

Chân tay Bùi Thanh không vững, suýt nữa không đứng được.

Biểu tình cũng giống như sắp khóc, chật vật đi về phía trước, cầu xin Bách Hân Dư có thể thả cho cô ta một lối thoát.

"Cô hẳn là may mắn." Bách Hân Dư nhìn cô ta, biểu tình vô cùng lạnh nhạt, "Phần danh sách này hắn còn chưa kịp dùng tới, trước mắt đúng là không có tạo thành ảnh hưởng gì nghiệm trọng đối với bên buôn bán ngoại thương này."

"Nhưng điều này cũng không có nghĩa là tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của cô."

"Cho cô hai lựa chọn, hoặc là chủ động từ chức, hoặc là tôi làm giúp cô nhé?"

Bùi Thanh cuối cùng vẫn là lựa chọn chủ động từ chức.

Thật vất vả mới thăng lên tổ trưởng không được mấy ngày liền bay, thậm chí còn trực tiếp ném mất bát cơm, Bùi Thanh cơ hồ là ngậm đắng nuốt vào trong bụng.

Chậm chạp lấy USB về, vừa muốn mở miệng cảm tạ đại ân đại đức không truy cứu của Bách Hân Dư, đang muốn xoay người rời đi thì lại thấy Bách Hân Dư ném cái gì đó lên trên bàn.

Là một phong thư cộm lên, bên trong giống như chứa rất nhiều thứ.

Bùi Thanh ngẩn ra, phản xạ theo điều kiện lui lại mấy bước, sợ hãi bên trong lại là chứng cứ gì bất lợi đối với chính mình.

Nhìn ra cô ta đang sợ hãi, Bách Hân Dư trầm mặc một lúc lâu, rồi lại khẽ cười cười: "Đừng sợ hãi như vậy, thứ này không liên quan gì với chuyện công việc cả."

"Chỉ là lúc công ty đang điều tra Vương tổng thì ngẫu nhiên tìm được, tôi cảm thấy cô hẳn là nên nhìn qua."

Nói xong, giơ tay mở phong thư ra, chậm rãi từ bên trong lấy ra một xấp ảnh chụp.

Dù sao cũng là chụp lén, cho nên góc độ của ảnh chụp trông rất lén lút, có hình ảnh còn rất là mơ hồ không rõ.

Nhưng Bùi Thanh vẫn nhìn ra được, người trong hình là Vương tổng.

Mà những người phụ nữ đi theo bên cạnh hắn lại không giống nhau, loại người cũng không đồng nhất, đều là những người cô ta chưa bao giờ biết, cũng chưa từng gặp qua.

Thì ra...chính mình chỉ là một con cá trong cái ao của hắn.

Thật là mỉa mai.

Bùi Thanh ngây ra một hồi lâu mới hoàn hồn, nước mắt cũng không kiềm được mà rơi xuống

Khi quay mặt đi, Bách Hân Dư vẫn như cũ nhìn chằm chằm cô ta, thậm chí còn đưa qua một tờ giấy khăn: "Làm đồng nghiệp cùng nhau nhiều năm như vậy, có một câu tôi muốn nói với cô."

"Dùng đầu óc nhiều một chút, dùng tâm mà đối đãi, với lại... Đừng bao giờ giao phó hy vọng để mà chờ mong người khác."

Bùi Thanh khóc lóc đi ra.

Thanh âm nức nở rất lớn, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, toàn bộ người trong văn phòng đều có thể nghe được.

Không một người tiến lên an ủi.

Mọi người nhìn cô ta ngồi ở vị trí làm việc, sắc mặt thống khổ khóc lóc, lúc sau đứng lên đi ra ngoài, lúc trở về trong tay cầm thêm một tờ giấy.

Rất nhanh đã có người hiểu được, cô ta phỏng chừng là đi phòng nhân sự.

Cụ thể làm gì thì không cần nói cũng rất rõ ràng.

Người kinh ngạc nhất vẫn là Chu Di Hân.

Bùi Thanh chẳng qua chỉ là tiến vào văn phòng của Bách Hân Dư chưa đến nửa giờ, như thế nào vừa đi ra liền chủ động đi từ chức.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bách Hân Dư đã nói gì cùng với cô ta?

Còn đang nghi hoặc, vừa lúc tới giờ tan tầm giữa trưa.

Trong văn phòng, mọi người quẹt thẻ sau đó đứng lên tốp năm tốp ba đi nhà ăn, bốn phía mau chóng yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại tiếng nức nở của Bùi Thanh vẫn luôn vang lên không ngừng ở bên tai.

Chu Di Hân không muốn cùng cô ta ở chung trong một không gian, liền đơn giản đứng lên gõ mở cửa văn phòng của Bách Hân Dư.

Vừa mới đi vào, liền thấy cô đang lấy quần áo từ trong ngăn kéo ra.

Có lẽ là không nghĩ nàng sẽ tiến vào, Bách Hân Dư đầu tiên hơi bất ngờ, sau đó liền hung dữ phất phất tay về phía nàng kêu: "Đóng cửa!"

Chu Di Hân vội vàng đóng cửa lại.

Ngay sau đó lại có chút nghi hoặc hỏi: "Bách tổng, chị đang làm gì vậy?"

"Thừa dịp thời gian nghỉ trưa đi phòng nghỉ thay quần áo." Bách Hân Dư nói, theo bản năng lẩm bẩm câu, "Mùi nước hoa kia cũng khó ngửi quá."

Tiếng nói vừa dứt, Chu Di Hân mau chóng hiểu được, là đang nói mùi nước hoa trên người Bùi Thanh.

Có lẽ lúc hai người nói chuyện cách nhau khá gần, mùi hương trực tiếp theo không khí tỏa ra bám lên trên người.

Thì ra Bách Hân Dư ghét mùi hương kia đến vậy.

Nàng nghĩ vậy, ngay sau đó đột nhiên sửng sốt, vội nâng tay lên lặng lẽ ngửi ngửi mùi hương trên người mình.

Nàng ngồi gần Bùi Thanh như vậy, trên người có lẽ cũng khó tránh khỏi sẽ dính lên một chút.

Đang ngửi thì Bách Hân Dư ở trước mặt đột nhiên ngẩng đầu lên.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, sau một lúc lâu thì thấy người này nhẹ nhàng nhướng mày, khóe miệng giật giật, giống như muốn cười, lại cố gắng kiềm lại không để mình cười ra tiếng: "Chu Di Hân, cô làm cái gì vậy?"

Bách Hân Dư duỗi tay cầm lấy Samoyed ở trên bàn giơ lên trước mắt nàng lắc lắc.

"Giống như cún con vậy."

Chu Di Hân: "..."

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Chu Di Hân vẫn chưa kịp hỏi thì người này đã cầm quần áo rời đi, rất lâu mà cũng chưa trở lại, thẳng đến khi kết thúc giờ nghỉ trưa mới thấy bóng người.

Có lẽ mấy ngày nay thật sự chậm trễ quá nhiều công việc, cho nên Bách tổng vội cả một buổi chiều cũng chưa bứt ra được.

Thời gian nhanh chóng qua đi, đã đến giờ tan tầm.

Chu Di Hân quẹt thẻ xong, lại cúi đầu thu thập đồ đạc, nhấc mắt lên thì Bách Hân Dư vẫn còn đang bận rộn.

Ngày hôm nay có lẽ không có cơ hội tìm cô rồi, Chu Di Hân thở dài, ngay sau đó đứng dậy xách túi rời đi.

Còn chưa kịp ra khỏi văn phòng, di động ở trong tay đột nhiên vang lên.

Click mở, là tin nhắn Bách Hân Dư phát tới, chỉ một câu, hỏi nàng ——

【Cô đang muốn trốn mời cơm đó sao?】

Trốn mời cơm cái gì chứ!

Chu Di Hân thấy thế tức khắc liền nở nụ cười.

Cũng không biết đồ mít ướt để ý nàng rời đi từ lúc nào.

Nhận thấy rằng bây giờ cứ thế mà đi thì cũng không được, Chu Di Hân đành thành thật lui trở về, đẩy cửa ra đi vào văn phòng của cô.

Liền phát hiện người này đã tắt máy tính, từ trên ghế đứng dậy.

Làm công tác chuẩn bị còn rất nhanh.

Chu Di Hân ngạc nhiên, vội hỏi cô: "Bách tổng, chị muốn ăn gì?"

Bách Hân Dư nghe vậy tức khắc hừ lạnh một tiếng, có chút khó chịu lẩm bẩm: "Rõ ràng là cô mời khách, còn muốn lãnh đạo của cô làm chủ sao?"

"Tùy ý ăn gì cũng được, tìm cái gì mà cô cảm thấy ăn ngon đi."

"Được được được." Chu Di Hân vội vàng đáp ứng, một bên đi theo phía sau cô đi ra ngoài một bên mở điện thoại ra tra xem gần đây có cái gì ăn ngon hay không.

Cuối cùng chọn một quán thịt nướng.

Bách Hân Dư tức khắc từ chối, nói loại đồ ăn như thịt nướng này không tốt một chút nào.

Nhưng vẫn hấp tấp lái chiếc Maserati kia đưa nàng đi

Nhìn biểu cảm thì...quả thật giống như là cũng rất vui.

Chu Di Hân chọn quán thịt nướng mắc nhất ở quanh đó, bày trí và hương vị món ăn đều không tệ.

Trước khi tới Chu Di Hân đã gọi điện thoại đặt chỗ, lúc này hai người vừa mới vào cửa, cô phục vụ liền mỉm cười dẫn hai người vào phòng ăn.

Dù sao cũng là chỗ hai đến bốn người ngồi, không gian phòng cũng không lớn lắm.

Hai người ngồi xuống đối mặt với nhau, lò nướng rất nhanh được đưa lên, mở ra, có nhiệt lượng bập bùng không ngừng thổi tới.

Vô tình khiến tâm người có chút khó chịu.

Các giác quan cũng dần dần bị phóng đại một chút, Bách Hân Dư dù hô hấp hay động tác, cho dù chỉ là một cái phản ứng nhỏ bé cũng rất rõ ràng.

Tim đột nhiên đập nhanh hơn một chút, Chu Di Hân gục đầu xuống, đột nhiên có chút hối hận vì sao mình lại chọn nơi này.

Đang lúc hối hận, Bách Hân Dư ở đối diện đột nhiên mở miệng.

Giọng điệu khó có được đứng đắn gọi tên nàng: "Chu Di Hân."

Chu Di Hân nghe vậy sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu, theo bản năng ứng lại: "Vâng ạ."

Động tác của nàng hơi manh động, không cẩn thận đụng trúng cái bát nhỏ đặt ở bên cạnh làm nó rớt xuống đất.

Tâm trạng Bách Hân Dư có lẽ đang tốt, nhìn thấy như vậy thì không những không lên mặt với nàng, ngược lại còn cong lưng nhặt cái bát lên.

Thậm chí còn rất cần mẫn cầm lấy khăn giấy lau lau, duỗi tay một lần nữa đặt lên bàn.

Cùng lúc đó cũng mở miệng nói, thanh âm nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Bị ai làm khó dễ à?"

Vừa dứt lời, Chu Di Hân tức khắc liền có điểm khiếp sợ.

Làm sao mà cô biết được?

Trong đầu lập tức có chút bối rối, nàng ngẩng đầu nhìn vào mắt Bách Hân Dư, sau một lúc lâu vẫn nhẹ nhàng lắc đầu.

Không muốn nói, một phần là sợ Bách Hân Dư lo lắng.

Một phần khác, nếu Bách Hân Dư biết Bùi Thanh nói bản thân cô như vậy, chỉ sợ sẽ lại khổ sở.

Nàng làm cái gì cũng đã làm rồi, cũng không phải trẻ con, không lý do gì phải cùng người khác khóc lóc kể lể.

Lại nói người này là cái đồ mít ướt, cứ có gì không vui là đột nhiên lại khóc, trường hợp như vậy rất khó kiểm soát.

"..."

Nàng trong lúc nhất thời suy nghĩ rất nhiều, vừa nhấc mắt lên, lại thấy Bách Hân Dư còn đang nhìn chằm chằm vào mình.

Đáy lòng tức khắc dâng lên một nỗi xấu hổ, nàng dừng một chút, vội vàng giơ tay rót chén nước cho mình, khóe miệng cũng cố tươi cười: "Ăn cơm ăn cơm."

"Người kia là Bùi Thanh phải không?" Ai ngờ cô gái này lại rất cố chấp, một hai phải hỏi cho ra nhẽ, "Trên công ty, cô và Bùi Thanh ít khi tiếp xúc, cô lại không phải là người không chịu nổi khổ cực, hẳn là sẽ không phải vì khía cạnh công việc mà nảy sinh mâu thuẫn."

"Cho nên...là Bùi Thanh mắng cô phải không? Hay là âm dương quái khí tổn thương ai? Chị Triệu, Vương Hi, trợ lý Lưu?"

"Tôi?"

Đoán rất chuẩn.

Biểu cảm khiếp sợ của Chu Di Hân lộ ra ngoài.

Nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của nàng, Bách Hân Dư liền biết mình đoán đúng rồi.

Cô tự hào hừ nhẹ một tiếng, sau đó lại nói: "Là tôi thật à?"

Chu Di Hân thở dài, sau một lúc lâu nhẹ nhàng gật đầu.

Nàng có phần sợ Bách Hân Dư sẽ để tâm mấy chuyện vụn vặt này mà tức giận, im lặng một lúc, vội vàng ngẩng đầu lên quan sát biểu cảm của cô.

Nhưng không dò ra được chút cảm xúc nào

Người này vẫn ngồi thẳng lưng trên ghế, chẳng hề để ý nói: "Thật ra tôi nghe trợ lý Lưu nói, cô ấy trông thấy hai người giống như có chút mâu thuẫn, cho nên tôi đoán thử xem."

"Thật ra cô không cần thiết phải làm như vậy." Sau đó cô lại nói, "Dù sao thì...có rất nhiều người đều ở sau lưng nói xấu về tôi."

"Tôi biết hết."

Trong giọng nói nghe có vẻ thoải mái, nhưng lại mang theo một chút khổ sở và cảm khái.

Chu Di Hân nhanh chóng nhận ra điều này, trong đầu cũng hiện ra những dòng Weibo mà mình đã xem qua, ngay sau đó lại nổi lên một cảm giác đau lòng.

Lần này nàng không im lặng nữa.

Mà vội vàng nói: "Không phải như vậy."

Bách Hân Dư nhìn nàng, biểu cảm ngẩn ra: "Không phải cái gì?"

"Cô ta nói không đúng." Chu Di Hân thở dài, nâng mắt lên cùng cô nhìn nhau, giọng điệu cứng cỏi, "Những lời đó rõ ràng là lời đồn bôi nhọ, hài hước vô cùng."

"Cho nên tôi mới theo bản năng phủ định cô ta, bởi vì tôi biết chị là người như thế nào, tôi không có khả năng lừa gạt chính mình."

Cứ thế làm đôi tai của Bách Hân Dư đỏ bừng.

Gương mặt cũng có chút nóng lên, cô tùy tay cầm ly nước giả bộ uống nước, ngoài miệng giả vờ như không có việc gì trêu chọc nói: "Một thực tập sinh vừa tới không bao lâu như cô thì biết cái gì?"

Bộ dạng né tránh thật sự làm người ta muốn cười.

Em đương nhiên là biết.

Chu Di Hân nhìn cô, không nói gì.

Sau một lúc lâu đột nhiên cười một cái, cầm lấy ấm nước ở bên lại rót đầy ly cho cô.

Đang muốn gọi cô ăn cơm, lại nghe thấy cô mở miệng lầm bầm nói gì đó.

Thanh âm rất nhỏ, lẫn trong tiếng nướng thịt, nghe không rõ ràng lắm.

Nhưng Chu Di Hân vẫn có thể phân biệt được, cô nói: "Về sau có chuyện gì thì nói với tôi, cũng không phải là tôi không giúp được cô."

Lẩm bẩm, còn đang thẹn thùng.

"Vậy nếu đối phương là người lợi hại hơn chị thì sao?" Chu Di Hân nghe vậy không khỏi cảm thấy hứng thú, liền hỏi, "Chị sẽ giúp tôi thế nào?"

"Cô đang nói Vương tổng chứ gì." Không nghĩ tới lời nói của mình lại bị cô nghe được, Bách Hân Dư dừng lại một chút, có chút không vui, hạ mắt, "Chuyện của hắn và Bùi Thanh tôi đã sớm biết rồi."

"Cái gì hắn có thể giữ được thì giữ, chỉ trừ Bùi Thanh, mà tôi còn không giữ nổi một người kiên định chịu khó như em sao?"

Cô nói, còn cố ý cầm ly nước uống một miếng, ánh mắt tràn đầy không vui liếc nàng một cái.

Nhẹ giọng nói, sau đó hỏi lại một câu.

"Chu Di Hân, có phải em coi thường tôi quá rồi không?"
----------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro