Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người đi thẳng về phía trước, khi sắp đến quảng trường thì thấy bên cạnh có gian hàng bán bóng bay hình nhân vật hoạt hình và nhiều loại kẹp tóc.

Món nào cũng sáng đẹp, có đồ chơi khi nhấn nút thì ánh sáng thay đổi.

Ánh sáng lấp lánh trong đêm tối trông thật đẹp mắt.

Khiến người ta nhìn theo một cách tự nhiên.

Chu Di Hân ngước mắt nhìn, đột nhiên thấy Tiểu Dương, đồng nghiệp của mình, đang ở đó.

Ngày thường nghiêm túc là thế, giờ trên đầu lại đội băng đô tai gấu, trên lưng có đôi cánh nhỏ phát sáng, đứng chụp hình liên tục.

Còn vui hơn cả bạn gái của anh ta.

Chu Di Hân cảm thấy thú vị, quay đầu nhìn Bách Hân Dư bên cạnh.

Cô đang cúi đầu mân mê điện thoại, có lẽ lại đang viết cảm nghĩ lên Weibo như trước đây.

"..."

Đã viết cả ngày rồi.

Bách tổng của chúng ta thấy hoa đẹp cũng phải đăng lên Weibo.

Đôi khi tâm trạng tốt, cô chụp vài bức ảnh, nhưng góc chụp luôn mờ ảo, mãi chẳng khá hơn.

Chu Di Hân nhìn thấy mà cười mãi.

Khi đang suy nghĩ, Bách Hân Dư đã đăng xong Weibo.

Rời mắt nhìn khoảng không trước mặt, thấy còn hơn hai mươi phút nữa mới bắt đầu biểu diễn, cô nhẹ giọng cảm thán, sao mà thời gian trôi qua chậm vậy...

Cô thở dài, rồi ngẩng đầu lên, định rủ Chu Di Hân đi quanh quảng trường thêm một vòng.

Nhưng vừa quay đầu lại, cô thấy Chu Di Hân đang nhìn mình, miệng cười không rõ ý tứ.

Bách Hân Dư ngạc nhiên hỏi: "Em làm cái gì đấy?"

"Bách tổng, chúng ta đi mua cái gì đó chơi đi." Chu Di Hân nói, chỉ tay về phía gian hàng, "Nhìn những cái kẹp tóc kia đẹp quá."

Nàng biết Bách Hân Dư sẽ thích.

Dù sao cô cũng là người chọn ngựa sáng nhất để cưỡi, tìm chén trà dễ thương nhất để uống, còn thích cún con Samoyed.

Quả nhiên, vừa dứt lời, mắt Bách Hân Dư sáng lên.

Môi khẽ nhúc nhích, như muốn nói gì đó.

Chu Di Hân biết cô sẽ tsundere một chút, nói những lời không thật lòng, liền nhanh chóng nắm lấy tay áo của cô và kéo đi.

Cảm giác hiện tại khác với lần hai người nắm tay ở công viên trò chơi, ngón tay Chu Di Hân lạnh ngắt.

Dù Bách Hân Dư đã mặc áo khoác, cảm giác lạnh vẫn xuyên qua lớp vải, rõ ràng không thể bỏ qua.

Cô ấy lạnh.

Bách Hân Dư ngẩn người, trầm mặc một lúc rồi lấy ly nước ấm trong túi ra, đưa cho Chu Di Hân.

Sau đó nhướng mày, ngượng ngùng nói: "Em giúp tôi cầm bớt đồ, nếu không nặng quá tôi không đi nổi."

"Được ạ." Chu Di Hân đáp, cầm ly nước, ôm vào lòng.

Ly nước ấm áp như túi chườm, khiến lòng nàng ấm lên.

Cuối cùng họ mua hai cái băng đô.

Sợ Bách Hân Dư từ chối, Chu Di Hân mua với danh nghĩa của mình, rồi khi Bách Hân Dư không chú ý, nàng liền đội lên đầu cho cô.

Băng đô là tai cún con.

Tròn tròn, dễ thương, khi đội lên trông ngốc nghếch.

Rõ ràng không hợp với diện mạo Bách Hân Dư, nhưng Chu Di Hân lại thấy rất hợp.

Nàng cười rộ lên, rồi đội tai hồ ly nhọn của mình, lấy điện thoại ra định chụp ảnh chung.

"Bách tổng." Nàng cười, tựa sát vào Bách Hân Dư, nghiêng đầu, "Chị lại đây một chút."

Lời này rất đúng ý Bách Hân Dư.

Cô đang lo không có gương soi, liền nhẹ giọng đáp, bước tới gần, nghiêng đầu vào khung hình.

Ngay sau đó, cô phát hiện mình trông lùn hơn chút.

Vì đi du lịch phải đi bộ nhiều, hôm nay cô chỉ mang giày đế bằng, không lót tăng chiều cao, nên trông thấp đi vài phân.

Thấy Chu Di Hân đã sẵn sàng chụp, cô vội nhón chân lên.

Rắc một tiếng, vẫn thấp hơn một xíu.

Cô cười tươi, quay đầu nhìn Chu Di Hân, nghiêm túc nói: "Lát nữa gửi ảnh chụp cho tôi."

Chu Di Hân cười, gật đầu.

Khi Bách Hân Dư đã thả lỏng, nàng liền trộm chụp vài tấm.

Bách tổng của chúng ta lộ nguyên hình rồi.

Cuối cùng cũng đến giờ biểu diễn.

Khu vực biểu diễn rộng lớn, đầu tiên là các diễn viên mặc trang phục lộng lẫy lên sân khấu, nhảy múa dưới ánh đèn và âm nhạc.

Nhảy một lúc lâu, ánh đèn đổi màu, vài người mặc trang phục binh lính lên sân khấu.

Màn hình lớn hai bên bắt đầu chạy chữ, giới thiệu lịch sử thảo nguyên.

Bị cuốn vào tiết mục ngoạn mục, thời gian trôi qua rất nhanh.

Một lúc sau, những người bắn pháo hoa bắt đầu màn biểu diễn xuất sắc, lễ bắn pháo hoa...

Chu Di Hân ngước nhìn lên trời, đột nhiên nhớ đến câu nói trên Weibo trước đây.

"Điều lãng mạn nhất, không gì bằng cùng người mình thích ngắm pháo hoa."

Nàng xoay đầu, thấy Bách Hân Dư bên cạnh đang sờ tai cún trên đầu, mắt còn mang theo ý cười.

Thích chứ, chắc là thích, một người vừa đẹp vừa giỏi như Bách Hân Dư, ai mà không thích.

Còn theo hướng lãng mạn thì...

Thôi bỏ đi.

Nàng thở dài, rồi đưa viên kẹo sữa cho Bách Hân Dư.

Môi nở một nụ cười.

Dù sao thì cùng đồ mít ướt vẫn rất vui.

Sau khi biểu diễn kết thúc đã gần 10 giờ.

Hành trình ngày mai vẫn đầy ắp hoạt động, bọn nhỏ chơi đến mệt mỏi, nên mọi người gọi điện hẹn nhau về khách sạn nghỉ ngơi.

Hiện đang mùa du lịch cao điểm, khách sạn gần đó đều kín chỗ, trợ lý Lưu phải đặt ở nơi xa hơn, lái xe mất hơn nửa giờ.

Thời gian không dài cũng không ngắn, nhưng đủ để nghỉ ngơi một chút.

Trong xe rất yên tĩnh, mọi người gần như đều nhắm mắt dưỡng thần.

Chỉ có Bách Hân Dư bên cạnh...

Chu Di Hân nhìn sườn mặt của cô, phát hiện người này còn rất vui vẻ lật xem ảnh chụp trong điện thoại, trên mặt không có một chút buồn ngủ.

Có lẽ do thường xuyên làm việc cả ngày, buổi tối còn tăng ca nên mới thành ra như vậy.

Chu Di Hân thở dài, không bận tâm đến cô nữa, tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi một lát.

Khi mở mắt ra lần nữa, đã đến khách sạn rồi.

Bên ngoài có chút tối, ngoài trợ lý Lưu đã xuống trước để lấy thẻ phòng, còn lại mọi người đều lần lượt xuống xe.

Chu Di Hân và Bách Hân Dư ngồi gần cuối, xuống xe muộn, đi vào trong thì phát hiện trợ lý Lưu còn đang nói chuyện với lễ tân.

Nghe loáng thoáng, Chu Di Hân hiểu rằng lễ tân đã đặt sai số lượng phòng, quên để lại hai phòng đơn cho họ, hiện tại không còn phòng đơn nào.

Lúc này đã trễ, các khách sạn gần đây đều kín phòng, hỏi thêm thì chỉ còn một phòng đôi.

Chu Di Hân nhìn Bách Hân Dư đang đứng bên cạnh.

Trong đội chỉ có hai người họ, nguyên bản mỗi người một phòng đơn. Hiện tại phòng đơn không còn, nghĩa là họ phải ở chung một phòng.

Trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt khóc nhè của Bách Hân Dư đêm đó, Chu Di Hân sững sờ, phản ứng chậm nửa nhịp.

Chưa kịp nói gì, Bách Hân Dư đã gật đầu.

"Tôi không vấn đề gì," cô nói, "Trễ thế này, đừng lăn lộn nữa, ở vậy đi."

"Vậy cũng được." Trợ lý Lưu đáp, nhìn Chu Di Hân, "Vậy Tiểu Chu, em thì sao?"

Cấp trên đã đồng ý rồi, Chu Di Hân chỉ có thể đồng ý theo.

Vì thế, nàng chỉ có thể gật đầu, tỏ vẻ mình cũng không sao.

Thế là sự việc được giải quyết.

Thẻ phòng được chia nhanh chóng, mọi người vui vẻ kéo hành lý về phòng, tắm rửa và nghỉ ngơi.

Chỉ còn lại Chu Di Hân đứng tại chỗ, biểu cảm có phần ngơ ngác.

Nàng thật không biết làm sao!

Lần đó Bách Hân Dư đã say đến mức khóc lóc như vậy, nàng chỉ xem người này như trẻ con mới chịu ở lại.

Nhưng hôm nay...

Chu Di Hân lặng lẽ nhìn thoáng qua, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Bách Hân Dư đang nói chuyện với trợ lý Lưu, ánh mắt tỉnh táo, không có dấu hiệu say hay buồn ngủ.

Chu Di Hân chỉ có thể thở dài.

Thật là số khổ.

Nàng ngượng ngùng kéo hành lý vào phòng, sắp xếp xong mới nhận ra Bách Hân Dư đang nghiêm túc ngồi trên giường.

Không biết cô muốn làm gì.

Chu Di Hân tò mò, định hỏi thì thấy cô đột nhiên động đậy.

Bách Hân Dư mở hành lý, lấy ra vài bộ quần áo và khăn lau, tất cả đều ném lên giường.

Sau đó, cô ngồi trên giường, bắt đầu xếp chồng quần áo, cuối cùng đẩy ra một đường ngăn cách.

Giống như vĩ tuyến 38!

Lúc này Chu Di Hân mới hiểu ra.

Hóa ra cô đang phân chia lãnh thổ.

Chu Di Hân thở dài, không nghĩ cô lại làm quá như vậy, chuẩn bị nói gì đó thì nhận thấy đôi tai của Bách Hân Dư hơi đỏ.

Thì ra cô cũng biết xấu hổ.

Chu Di Hân thực sự không biết nên khóc hay cười, cảm giác khẩn trương bị cô đánh bay đi một nửa.

Một bên tự nhủ người này chỉ là trẻ con ba tuổi, cùng cô ấy ngủ chung cũng không sao, một bên mở hành lý lấy áo ngủ.

Sau đó hỏi Bách Hân Dư ai tắm trước.

"Em trước đi," Bách Hân Dư nói, vẫy tay thể hiện phong độ.

"Được rồi." Chu Di Hân gật đầu, mang theo áo ngủ và đồ rửa mặt vào phòng tắm.

Khi nàng bước ra, phát hiện "vĩ tuyến 38" lại cao thêm, còn có hai cái gối đầu mới.

Nàng thực sự phục rồi.

Cảm xúc căng thẳng hoàn toàn bay mất.

"..."

Nửa giờ sau, cả hai cuối cùng cũng xong xuôi, tắt đèn nằm trên giường.

Bách Hân Dư thật có tài xây thành lũy, quần áo và gối đầu xếp chồng, không nhìn thấy gì bên kia, trừ cảm giác được động tác xoay người.

Giống như đang ở phòng một mình.

Chu Di Hân không khỏi cười, thầm nghĩ Bách Hân Dư thật giỏi, sau đó ôm gấu bông của mình, chuẩn bị ngủ.

Nhưng vừa nhắm mắt, Bách Hân Dư đột nhiên gọi nàng.

Giọng rất nhỏ, nghe như thần bí, không biết muốn làm gì.

"Sao vậy Bách tổng?" Chu Di Hân tưởng cô ấy không thoải mái, vội hỏi.

Giọng vừa phát ra, Bách Hân Dư đột nhiên hỏi: "Em ngủ được không?"

Lại muốn làm gì đây.

Chu Di Hân bất đắc dĩ, hỏi lại: "Chắc được, sao vậy ạ?"

"Không có gì," Bách Hân Dư nói, "Chỉ là muốn nhắc em đặt báo thức, không sáng mai khởi hành chậm."

"Tôi biết rồi." Chu Di Hân gật đầu, hỏi thêm, "Chị còn gì không?"

Bách Hân Dư: "Nước của tôi ở bàn bên em sao? Tối có thể tôi muốn uống nước, sợ tìm không thấy."

Chu Di Hân bật màn hình điện thoại kiểm tra, gật đầu: "Chị yên tâm, có ở đó."

Cảm thấy ý đồ của cô không phải ở đây, Chu Di Hân hỏi thêm: "Còn gì nữa không ạ? Không có gì thì tôi ngủ đây."

Lần này Bách Hân Dư im lặng, một lúc lâu mới đáp: "Thực ra không có gì, chỉ là trợ lý Lưu vừa gửi cho tôi một câu chuyện, nghe rất hay."

Cô hỏi: "Em muốn nghe không?"

À ha, thì ra là ý này.

Xem ra tính trẻ con tái phát, kích động không ngủ được muốn tìm người chơi cùng.

"Được thôi ạ." Chu Di Hân nhẹ nhàng gật đầu.

Ngày thường nàng cũng khó ngủ, có người trò chuyện cũng tốt, nên đồng ý đề nghị của Bách Hânn Dư.

Chỉnh sửa lại gối đầu, Chu Di Hân lại gần "thành lũy", nhẹ giọng nói: "Chị nói đi."

Bách Hân Dư mở điện thoại bắt đầu đọc: "Lại một đêm không trăng không sao, WC nữ sinh cuối cùng ở lầu ba đột nhiên phát ra âm thanh kỳ quái......"

Chu Di Hân: "???"
--------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro