Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Di Hân vẫn lần đầu tiên thấy Bách Hân Dư lại thẳng thắn như vậy.

Nghe thấy câu trả lời của cô, Chu Di Hân bị đơ một hồi lâu, không nói nên lời. Cảm xúc mà tối qua bỗng dưng nảy sinh, trong chớp mắt đã biến mất không còn dấu vết.

Quả đúng là đại thạch đầu chưa được khai hóa...

Không biết rung động.

Nàng thở dài, rồi cười và bảo đảm với cô: "Bách tổng, chị nghĩ nhiều rồi. Em chỉ là hỏi cho có thôi."

"Em không có ý định yêu đương đâu."

Nàng nói, với ngữ khí có phần nghiêm túc.

"Thật không?" Vừa nghe xong, Bách Hân Dư lập tức nghi ngờ, mắt hạ xuống.

"Thật mà." Chu Di Hân cười cười, "Cho dù một ngày nào đó Bách tổng có yêu dương thì em cũng sẽ không nói gì đâu ạ."

Lời này có phần tuyệt đối.

Bách Hân Dư nghe vậy, ngẩn người một lúc, rồi ho nhẹ, ôm tay nói: "Không phải không cho em nói, chỉ là em đừng..."

Câu nói còn chưa dứt, thang máy đã đến.

Chu Di Hân gật đầu, nhanh chóng bước ra khỏi thang máy, miệng còn lặp lại: "Em biết rồi, em sẽ cố gắng làm việc!"

Vừa nói xong, nàng đã gần như biến mất trong tầm mắt.

Bách Hân Dư nhìn theo bóng dáng của nàng một lúc lâu, không hiểu rõ ràng tình hình hiện tại.

Sao thế nhỉ?

Hôm nay không vui sao?

-------------------------------------------------------------

Chu Di Hân thực ra không phải không vui.

Cô tuy công tác rất xuất sắc, dáng vẻ xinh đẹp, tài sản phong phú đến mức Chu Di Hân không thể tưởng tượng nổi, nhưng thực chất chỉ là một người trẻ con mới hai tuổi rưỡi.

Nàng không thể đòi hỏi quá nhiều từ Bách Hân Dư.

Hơn nữa, tình cảm của nàng với người này chưa đạt đến mức không phải cô thì không cưới.

Có lẽ chỉ là cảm giác rung động nhất thời.

Chu Di Hân nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên thấy từ này rất hợp lý.

Dù sao, phản ứng của Bách Hân Dư thật sự làm nàng rất cảm động.

Sẵn sàng cõng nàng, lo lắng hỏi nàng có cần đến bệnh viện không, nhớ rõ nàng sợ tối.

Còn có bùa hộ mệnh trước đây, rồi còn mang quà từ nước ngoài về cho nàng.

Mỗi hành động đều rất ấm áp.

Là sự dịu dàng mà hơn hai mươi năm qua, nàng chưa từng trải nghiệm...

Chu Di Hân nghĩ một hồi, bỗng cảm thấy mình thật đáng thương.

Nàng lắc đầu, không muốn tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa, bắt tay vào công việc.

Hôm nay công việc không quá nhiều, nàng nhanh chóng hoàn thành những nhiệm vụ mà chị Triệu giao, rồi định vào nhóm xem Châu Thi Vũ và mọi người đang nói gì.

Kết quả, thay vì mở WeChat, nàng lại như bị ma xui quỷ khiến mở trang web ra.

Muốn phát điên mất thôi.

Nàng bất đắc dĩ lại căng thẳng, nhìn xung quanh rồi hơi cúi đầu, nhanh chóng gõ vào thanh tìm kiếm một câu hỏi —

"Muốn theo đuổi người không thể yêu thì phải làm sao?"

Vừa ấn vào tìm kiếm, trang web lập tức hiện ra rất nhiều kết quả.

Chu Di Hân lần lượt xem qua, thấy nhiều người cũng gặp trường hợp giống như nàng, và có nhiều câu trả lời khác nhau.

【 Chắc là do cách tán tỉnh của bạn không đúng, không thì chắc là do người kia không có tí cảm tình nào với bạn. 】

【 Bạn nhàn hạ quá ha, cứ một hai phải tìm khổ mới chịu.】

【 Có thể là do không đáp ứng được điều kiện tiên quyết, khả năng cao là vì bạn không có nhan sắc. 】

Chu Di Hân: "..."

Lại còn bị xúc phạm nữa chứ.

Nàng thở dài, nhìn câu nói kia một lúc lâu, cuối cùng bực bội tắt điện thoại đi, sau đó tâm trí cũng bắt đầu hỗn loạn.

Bắt đầu nghi ngờ bản thân có phải thật sự hơi xấu xí khó coi hay không, rồi đột nhiên lại nhớ lại một tin sốc.

Bách Hân Dư... không phải bị mù mặt sao?

Là một người khó nhớ mặt người khác, rốt cuộc có thể nhìn ra được cái gì đẹp hay không không nhỉ?

Chu Di Hân tự hỏi một hồi lâu mà không có câu trả lời thỏa đáng, cuối cùng lại mở trang web ra và đăng toàn bộ nghi vấn của mình.

Cuối cùng vẫn không hiểu được.

Có rất nhiều loại câu trả lời, có người nói có, có người nói không, và còn nhiều ý kiến khác nữa.

Được rồi...

Bách tổng của chúng ta đúng là khó hiểu đến mức không lường được.

Chu Di Hân không phải làm thêm giờ tối nay.

Công việc đã hoàn tất từ lâu, và tâm trạng không tốt, nên nàng hẹn Hồ Hiểu Tuệ và mọi người đi uống rượu ở quán bar, mong rằng có thể giảm bớt chút tâm trạng.

Khi ngồi xe buýt về nhà để thay đồ, nhận ra thời gian không đủ, nên nàng quyết định gọi taxi đến Lời Nói Bóng Đêm.

Kết quả vừa đến, nàng phát hiện vẫn chưa có ai tới.

Nàng thở dài, đi đến quầy bar gọi một ly rượu cho mình, vừa uống vừa chờ mọi người đến.

Hôm nay là kỷ niệm đầy năm của Lời Nói Bóng Đêm, hoạt động rất lớn, thu hút nhiều người mới.

Phong cách nào cũng có, từ phụ nữ trưởng thành quyến rũ, đến bé gái đáng yêu, hay thiếu nữ thanh thuần... tất cả đều rất đẹp.

Thiên đường cho những người simp gái.

Nếu là ngày thường, Chu Di Hân chắc chắn sẽ nhìn thêm vài lần.

Nhưng bây giờ không hiểu sao, có lẽ vì đã quen nhìn Bách Hân Dư, nàng không còn thấy hứng thú với loại mỹ nhân này nữa, người bình thường gần như không thu hút được sự chú ý của nàng.

Cứ như vậy, vừa uống rượu vừa nhìn quanh, một lúc lâu sau nàng cảm thấy chán nản và ngáp dài.

Nếu không có ai đến, có lẽ nàng đã ngủ mất rồi.

Nàng lắc đầu, cố gắng làm mình tỉnh táo lại, rồi cúi đầu lướt Weibo trên điện thoại. Nàng chưa kịp làm gì nhiều thì đột nhiên cảm thấy có người vỗ vào vai mình từ phía sau.

"Chu Di Hân!" Nàng lập tức cười rạng rỡ, vội vàng quay lại nhìn.

Không ngờ... người đến không phải Hồ Hiểu Tuệ và nhóm bạn, mà là trợ lý Lưu.

"Trợ lý Lưu!" Chu Di Hân giật mình, theo bản năng căng cứng người lại.

Nàng lập tức nhớ ra chuyện buổi sáng, vì vậy liền nhanh chóng tiến gần và nói khẽ: "Chị có cần em phối hợp gì không?"

Nàng nghĩ, lần này không thể làm gì sai được.

Không ngờ vừa nói xong, trợ lý Lưu đã nở nụ cười ngay lập tức.

"Không có gì đâu." Chị ấy vỗ nhẹ vào vai Chu Di Hân rồi ngồi xuống đối diện. "Chị đã chia tay rồi. Hôm nay đến quán bar chỉ để thư giãn thôi."

Chị ấy còn nói thêm: "Cảm ơn em đã quan tâm nhé."

Ánh mắt trợ lý Lưu tràn đầy sự ấm áp và cảm kích.

Nghe vậy, Chu Di Hân cảm thấy hơi ngượng ngùng, vội lắc đầu và nói không có gì. Sau đó, nàng gọi bartender để phục vụ cho trợ lý Lưu một ly rượu.

Hai người uống một chút rượu và trò chuyện với nhau, còn nhóm bạn kia cuối cùng cũng xuất hiện.

Không khác nhiều so với lần trước, Vương Dịch và Châu Thi Vũ đang đi cùng nhau, nói cười vui vẻ, trong khi Hồ Hiểu Tuệ đi bên cạnh với vẻ mặt ủ rũ.

Chu Di Hân nhìn thấy tình trạng đó cảm thấy vừa buồn cười vừa đau lòng. Nàng thở dài và gọi Hồ Hiểu Tuệ tới, định an ủi cậu ấy vài câu.

Nhưng chưa kịp nói gì, nàng đột nhiên thấy ánh mắt của Hồ Hiểu Tuệ sáng lên.

Chuyện gì thế này?

Nàng nhìn theo ánh mắt của Hồ Hiểu Tuệ và phát hiện... cậu ấy đang nhìn chằm chằm vào trợ lý Lưu.

"Không phải chứ?!" Chu Di Hân giật mình, lập tức hạ giọng nói, "Đây là đồng nghiệp của tui đấy!"

Hồ Hiểu Tuệ dường như không nghe thấy: "Chu Di Hân, sao bà lại quen một người đẹp như vậy? Sao lại không giới thiệu cho tui hả?"

Nói xong, cậu ấy không đợi Chu Di Hân phản ứng đã tự nhiên bước tới, nắm tay trợ lý Lưu: "Tôi là Hồ Hiểu Tuệ, bạn của Chu Di Hân. Rất vui được gặp chị, mong chị chỉ giáo nhiều hơn!"

Cậu ấy tràn đầy hưng phấn và vui vẻ.

Trời ơi, không phải tự nhận mình là "chó" sao?

Chuyển biến nhanh gớm vậy?

Chu Di Hân sợ Hồ Hiểu Tuệ sẽ nói lỡ lời, nên nhanh chóng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho cậu ấy, nhắc nhở phải cẩn thận trong lời nói và hành động.

Sau khi gửi một đống tin nhắn, cuối cùng chỉ nhận được vài từ ——

【Gâu gâu gâu!!!】

Chu Di Hân: "..."

Hồ Hiểu Tuệ và trợ lý Lưu mới gặp mà đã như là bạn lâu năm, cuối cùng còn trao đổi phương thức liên lạc với nhau.

Chu Di Hân thấy thế cũng không lo lắng nữa, nên đứng dậy cùng Châu Thi Vũ và nhóm bạn đi xem biểu diễn một lát. Đến khi rời khỏi "Lời Nói Bóng Đêm" thì trời đã tối.

Nàng lễ phép tạm biệt trợ lý Lưu, rồi cả nhóm bắt đầu châm chọc Hồ Hiểu Tuệ, bảo cậu ấy chính là điển hình của "thấy sắc quên bạn", là kiểu người chỉ nói chuyện mà không suy nghĩ nhiều.

Hồ Hiểu Tuệ không thèm thừa nhận, không những vậy, mà còn cười với vẻ mặt sung sướng.

"Những lời đó đều là khi say, không thể là thật đâu." Cậu ấy nói, "Mấy bà phải nhìn về phía trước, sao có thể mãi chìm trong quá khứ được?"

Cậu ấy tiếp tục nói: "Trên thế giới này có rất nhiều người, trong số đó có thể gặp nhau như thế, đó chính là duyên phận. Nếu tui dễ dàng từ bỏ thì mới là 'chó' đó."

Câu này nghe có vẻ cũng hợp lý

Chu Di Hân ngừng lại một chút, cảm thấy vừa buồn cười vừa khó xử.

"Vậy bà định làm gì tiếp theo?" Nàng hỏi, vừa trêu chọc Hồ Hiểu Tuệ vài câu.

"Cái gì làm sao?" Hồ Hiểu Tuệ đáp, "Tấn công, mời chị ấy ăn cơm, xem phim, chơi game, tiếp xúc nhiều hơn thì có thể gần gũi hơn."

"Tui đâu có ngốc." Cậu ấy nhướng mày, "Một người đẹp như vậy, nếu tui không giữ chặt thì chẳng nhẽ để người khác cướp mất sao!"

"Thế à?" Chu Di Hân gật đầu, sau một lúc lâu cảm thấy như mình vừa nhận ra điều gì đó.

Vậy có phải cũng cần áp dụng cách này với Bách Hân Dư không?

Liệu tảng băng lớn này có thể bị lay chuyển không?

----------------------------------------------------------------

Hôm sau, Chu Di Hân dậy đúng giờ.

Nhớ đến lời Hồ Hiểu Tuệ nói, nàng dừng lại một chút, không mặc những bộ đồ nghiêm túc không phù hợp với độ tuổi của mình như thường ngày, mà chọn một chiếc váy rất xinh đẹp.

Đây là bộ cô yêu thích nhất.

Chiếc váy màu vàng nhạt, phần ngực điểm xuyết những bông hoa nhỏ tươi tắn, chân váy hơi bồng, và xung quanh cổ tay áo có vòng hoa nhỏ nhí nhảnh.

Trang phục này làm nàng trông vừa đáng yêu lại linh động.

Nàng soi gương kỹ càng, trang điểm nhẹ nhàng và chọn kiểu tóc phù hợp, rồi khóa cửa phòng, xuống lầu và bắt xe buýt.

Vừa đến công ty, nàng nhận được rất nhiều lời khen từ đồng nghiệp.

Điều này khiến nàng cảm thấy tự tin hơn.

Nàng nghĩ, nếu nhiều người thích như vậy, thì Bách Hân Dư chắc chắn cũng sẽ thích.

Khi đang nghĩ ngợi, nàng vừa ngẩng đầu lên thì Bách Hân Dư đã đến.

Hôm nay, cô trông có vẻ tâm trạng tốt hơn, biểu cảm trên mặt nhẹ nhàng hơn nhiều, ánh mắt cũng có chút tươi cười.

Cô thậm chí còn chào hỏi mọi người trong văn phòng.

Chu Di Hân thấy thế vội vàng đứng trước mặt cô, cố gắng nở một nụ cười tươi: "Bách tổng, chào buổi sáng."

"Ừ, chào buổi sáng." Bách Hân Dư gật đầu, nhanh chóng liếc qua nàng một cái rồi thu ánh mắt lại, bước nhanh về văn phòng.

Cô không nhìn Chu Di Hân thêm lần nào nữa.

Chỉ để lại Chu Di Hân đứng đó cảm thấy lạc lõng.

Vậy là... cô ấy không chú ý đến hay là không thích?

Chu Di Hân đã nhiều lần đưa văn kiện đến văn phòng của Bách Hân Dư, nhưng vẫn không nhận được phản hồi như mong đợi.

Có vẻ như Bách Hân Dư thật sự không chú ý đến nàng.

Thế thì... nàng chỉ có thể từ bỏ thôi. Trong lòng có chút bất đắc dĩ, thở dài, rồi đẩy cửa văn phòng và định ra ngoài.

Nhưng chưa kịp động đậy, Bách Hân Dư đang ngồi làm việc bỗng lên tiếng.

"Hình như kỳ thực tập của em còn ba bốn ngày nữa là kết thúc đúng không?" Cô hỏi.

Chu Di Hân nghe vậy sửng sốt, nhanh chóng kiểm tra, quả thật là như vậy.

Không ngờ Bách Hân Dư lại nhớ rõ.

Nàng cảm thấy trong lòng tràn đầy cảm xúc, rồi gật đầu.

Bách Hân Dư tiếp tục nói: "Ngày mai tôi và chị Triệu sẽ đi gặp một khách hàng quan trọng của chị ấy, thảo luận một số vấn đề hợp tác."

"Nếu em không bận thì, có thể đi cùng chúng tôi. Nghe nhiều một chút, nhìn nhiều một chút sẽ có ích cho em trong tương lai."

Bách Hân Dư còn nghĩ cho nàng chu đáo như vậy.

Chu Di Hân cảm động, vội vã đồng ý, rồi nhanh chóng trở về vị trí làm việc để chuẩn bị cho ngày mai.

Nàng nghiên cứu bối cảnh công ty của khách hàng, số lượng hàng hóa mà họ đã tiêu thụ trong hai năm qua, và xu hướng phát triển trong tương lai của họ.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Rất nhanh chóng đã đến giờ tan làm.

Chu Di Hân đã nắm được gần hết các thông tin cần thiết, thậm chí còn mang một số tài liệu quan trọng về nhà để xem thêm.

Khi vừa đến cửa thang máy và chuẩn bị nhấn nút, nàng chợt nhớ ra rằng mình còn một điểm yếu chưa khắc phục ——

Có vài từ chuyên ngành nàng chưa kịp nắm vững.

Kể từ khi làm việc tại Khoa Thụy gần ba tháng nay, nàng luôn chăm chỉ đọc thêm sách và luyện tập tiếng Anh giao tiếp.

Nhưng hiệu quả không nhiều, nàng vẫn chưa tìm được cơ hội thực hành. Nhiều câu nàng tự nói thì tạm ổn, nhưng nếu phải giao tiếp với người nước ngoài thì nàng e rằng không thể ứng phó được.

Nhận thức được điều này, Chu Di Hân vội lấy điện thoại ra.

Ngay sau đó nàng mở ứng dụng luyện tiếng Anh, đeo tai nghe, và bắt đầu tập trung đọc theo từng câu.

Quá tập trung, nàng không để ý rằng Bách Hân Dư đã đến gần nàng từ phía sau với một tách cà phê trong tay, thậm chí còn theo bản năng nhìn qua màn hình điện thoại của nàng.

Sau khi về nhà, Chu Di Hân vội vàng rửa mặt rồi chui vào giường.

Đây là lần đầu tiên nàng đi cùng Bách Hân Dư ra ngoài làm việc, và đối tượng là một khách hàng nước ngoài, khiến nàng không khỏi cảm thấy kích động.

Định đi ngủ sớm để ngày mai có thể ôn lại tiếng Anh, Chu Di Hân vừa đặt chuông báo thức, điện thoại đột nhiên reo lên.

Nàng ngỡ ngàng, vội vàng nhận cuộc gọi, và phát hiện ở đầu dây bên kia là giọng của Bách Hân Dư.

Tại sao chị ấy lại gọi cho mình nhỉ?

Chu Di Hân hoảng hốt, nghĩ rằng Bách Hân Dư có việc cần dặn dò, nàng vội vàng ngồi thẳng dậy nghe điện thoại.

Ở đầu dây bên kia, nàng nghe thấy tiếng gió và vài âm thanh mơ hồ giống như tiếng người nói chuyện, có vẻ như Bách Hân Dư đang đi trên đường sau giờ làm.

Có việc gì gấp vậy?

Chu Di Hân định hỏi, nhưng Bách Hân Dư đã lên tiếng trước bằng tiếng Anh.

"Let's do a simple oral practice."

(Chúng ta hãy luyện nói đơn giản.)

Sao cô lại biết mình đang lo lắng về vấn đề này?

Chu Di Hân nghe xong, ngẩn người một lúc, rồi nhẹ nhàng đáp lại bằng một từ "Ok".

Trong lòng nàng đột nhiên dâng trào nhiều cảm xúc.

Đồ mít ướt...luôn vào những lúc không ai nghĩ tới nhất mà quan tâm mình.

Nghĩ lại, thực sự rất ấm áp.

Chu Di Hân và Bách Hân Dư luyện tập hơn một giờ.

Khả năng học của nàng vốn không tồi, hơn nữa giọng nói của Bách Hân Dư rất dễ nghe, khiến nàng không thể không tập trung.

Chỉ sau một lát, nàng đã nắm được khá nhiều kiến thức.

Tuy nhiên, Bách Hân Dư vẫn không yên tâm, chọn vài câu khó để cùng nàng luyện thêm.

Cho đến khi trời tối đen, bên ngoài đã yên tĩnh không còn âm thanh gì.

Chu Di Hân cảm thấy mình đã làm phiền Bách Hân Dư quá nhiều, vội vàng cảm ơn và dặn dò cô khi về nhà hãy ăn cơm và nghỉ ngơi sớm.

Nói rất nhiều, Bách Hân Dư cũng rất nghiêm túc lắng nghe và đáp lại.

Chu Di Hân gật đầu, nghĩ một lát, cảm thấy không còn gì để nói nữa, định chào tạm biệt.

Nhưng chưa kịp nói, nàng đã bị Bách Hân Dư cắt ngang.

Giọng cô có vẻ gấp gáp, như nhận ra Chu Di Hân sắp kết thúc cuộc gọi.

Chu Di Hân vội vàng trấn an: "Bách tổng, chị nói đi, em đang nghe đây ạ."

Tiếng nói vừa dứt, bên kia đột nhiên im lặng.

Không biết cô đang suy nghĩ gì, một lúc sau mới mở miệng đáp lại.

Vẫn là tiếng Anh ——

"You look especially pretty today."

(Hôm nay trông em đặc biệt xinh lắm.)

Chu Di Hân theo bản năng dừng lại một chút, rồi vội vàng nói câu cảm ơn cảm ơn.

Sau đó nàng hỏi: "Bách tổng, đây cũng là một phần luyện tập tiếng Anh sao?"

Ngay khi vừa hỏi xong, bên kia lại im lặng vài giây.

"Không phải." Không biết trải qua bao lâu, Bách Hân Dư mới lên tiếng lại, giọng nhỏ nhẹ, nghe như đang ngượng ngùng, "Chỉ là tôi đột nhiên nhớ ra một điều muốn nói với em thôi."

"Hôm nay trang phục của em đúng thật là khá xinh xắn." Giọng cô càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng gần như không nghe thấy, "Nếu không có gì thì em cứ mặc theo kiểu như vậy đi, bản thân em cũng là một cô gái khá xinh đẹp mà."

"Không cần thiết phải mặc đồ quá nghiêm túc làm gì."

Rất... Một cô gái xinh đẹp.

Mặc dù từ ngữ đó chỉ lóe qua, nhưng Chu Di Hân vẫn rất nhạy bén để ý.

Ngay sau đó, mặt và tai nành đỏ bừng.

Vậy là, Bách Hân Dư cũng thấy nàng xinh đẹp sao?

Thật vậy sao?
----------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro