Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi giúp nàng lau xong vệt trang điểm, Chu Di Hân nhận thấy Bách Hân Dư trở nên vui vẻ hẳn lên.

Khóe môi cô không tự giác cong lên một chút, cảm giác mệt mỏi nơi đáy mắt cũng giảm đi rất nhiều, ngay cả động tác sắp xếp bàn làm việc cũng trông đầy năng lượng.

Có lẽ cô cảm thấy mình vừa làm được một việc rất quan trọng, giúp cấp dưới lau vết dơ trên mặt.

Thật giỏi giang và vĩ đại làm sao!

Chu Di Hân tưởng tượng suy nghĩ của cô mà không nhịn được cười khẽ ra tiếng.

Trong lòng cũng dần có một cảm giác thản nhiên nảy lên.

Thôi, chuyện này có gì đâu. Nàng nghĩ.

Đồ mít ướt vui vẻ là được rồi, sẽ ăn cơm đúng giờ, nghỉ ngơi đúng giờ, tự chăm sóc tốt bản thân là được rồi, không cần yêu cầu quá cao làm gì.

Nghĩ vậy, nụ cười trong mắt Chu Di Hân càng sâu thêm vài phần, đôi mắt cũng cong lên.

Vừa cười được vài cái, chợt nhận ra Bách Hân Dư đã tắt máy tính, còn đem một chồng tài liệu cất vào túi công văn.

Túi công văn vốn đã phình ra, giờ thêm chồng tài liệu càng thêm đầy.

Cô định đem nhiều thứ như vậy về nhà xử lý sao? Rõ ràng vừa mới đi công tác về, không phải nên nghỉ ngơi sao?

Chu Di Hân thấy vậy liền cảm thấy đau lòng, do dự một lát rồi hỏi: "Bách tổng, đây đều là tài liệu cần xử lý sao? Nhiều quá..."

Bách Hân Dư nhìn thoáng qua nàng vài giây, rồi mới trả lời: "Đây không phải tài liệu để xử lý, có mục đích khác."

Câu trả lời này có chút bí ẩn.

Chu Di Hân suy nghĩ mãi mà không hiểu được rốt cuộc là để làm gì.

Nhưng nàng nghĩ, miễn cô vui là được.

Nghĩ vậy, Chu Di Hân gật đầu, nhanh chóng đáp: "Em biết rồi."

"Vậy chúng ta đi thôi, Bách tổng." Nàng nói tiếp, "Trước khi về nhà, chúng ta ăn tối ở ngoài được không?"

"Lần này em mời, dù sao em cũng còn nợ chị không ít ân tình mà."

Nàng còn cố ý trừ ra một ngàn tệ từ tiền mua nhà.

Dù sao cũng phải để nó phát huy tác dụng.

Bách Hân Dư vốn định mời Chu Di Hân đi ăn tối.

Thấy nàng đã mở lời trước, nên cũng gật đầu đồng ý nhanh chóng.

Nhưng miệng vẫn muốn ngạo nghễ một chút, nói rằng các nhà hàng ở gần đây đều rất đắt, lương của em đủ mời không?

"Đủ, chắc chắn đủ." Chu Di Hân vội vàng đáp, cười rạng rỡ cùng cô bước ra ngoài, "Bách tổng cứ việc ăn thôi."

Lúc nàng nói, ngữ điệu cũng theo bản năng trở nên nhẹ nhàng.

Như thể người đứng cạnh là bạn thân thiết, thần thái và cử chỉ cũng thả lỏng, trong mắt mang theo một nét cười.

Bộ dạng hoàn toàn không câu nệ chút nào.

Làm Bách Hân Dư nhớ lại hình ảnh hai người cầm bình nước chanh cùng nhau đi về công ty.

Khóe môi cô cũng không tự giác nở một nụ cười, nhưng rồi nhìn vào kính pha lê, thấy mình có chút sơ suất nên liền thu lại nụ cười, ho nhẹ một tiếng và trộm liếc nhìn Chu Di Hân bên cạnh.

Cứ tưởng nàng không nhận ra, thực tế là Chu Di Hân đã nhìn thấy hết rồi.

Đừng giả vờ nữa.

Chu Di Hân thấy bộ dạng đó của cô, liền âm thầm cười nhạo trong lòng.

Bây giờ chị mới nhận ra à.

Rõ ràng lộ từ nãy giờ rồi kìa.

Cuối cùng, Chu Di Hân và Bách Hân Dư chọn một nhà hàng Nhật.

Nhà hàng trang trí rất đẹp, cửa gỗ, hoa khô, ánh đèn vàng tạo cảm giác ấm cúng.

Thực thích hợp cho những ai tăng ca vào ban đêm đến để thư giãn.

Tâm trí dần an tĩnh lại.

Nhưng đó là trước khi xem thực đơn.

Chỉ cần nhìn thực đơn, lòng vốn đang yên đột nhiên lại nổi sóng.

Giống như Bách Hân Dư đã nói, nhà hàng thật sự rất đắt, chỉ một món khai vị đẹp mắt cũng đủ đau ví tiền.

May là Chu Di Hân đã chuẩn bị tâm lý.

Nàng cảm thán trong lòng, đưa thực đơn cho Bách Hân Dư, hỏi cô muốn ăn gì.

Bách Hân Dư cầm thực đơn xem qua một lượt, cuối cùng chỉ vào món gà nướng và cơm cá chình.

"Được rồi." Chu Di Hân gật đầu, ghi nhớ món ăn, rồi hỏi: "Còn gì nữa không Bách tổng?"

Bách Hân Dư: "Không, vậy là đủ rồi."

"Không hả?" Chu Di Hân ngạc nhiên: "Chút này sao đủ? Bách tổng gọi thêm đi."

Nàng nói rồi theo bản năng tiến lại gần Bách Hân Dư, nhỏ giọng nói: "Lúc vào cửa, em thấy cơm cá chình chỉ có một bát nhỏ thôi, chắc chắn không đủ ăn đâu."

Nàng còn khua tay diễn tả.

Nhưng Bách Hân Dư vẫn kiên quyết, nói rằng cô đã đủ rồi.

Chu Di Hân thở dài, đoán rằng cô ấy lại muốn tiết kiệm cho mình, nên không kiên trì nữa, cầm thực đơn định chọn vài món Bách Hân Dư có thể thích.

Nhưng không thành công, Bách Hân Dư đã ngăn lại: "Gọi món mà em muốn ăn đi, tối nay tôi không ăn nhiều, vậy là đủ rồi, không đủ thì gọi thêm."

Cô còn nói: "Chu Di Hân, em nghĩ tôi khách khí với em lắm à."

Lời này nói nghe chính đáng quá ha.

Ánh mắt cô cũng rất sắc bén, nhìn chằm chằm Chu Di Hân, như muốn nói rằng nàng nghĩ sai rồi.

Cuối cùng, ngoài món mì sợi mình muốn ăn, Chu Di Hân chỉ gọi thêm được một phần Sukiyaki.

Đồ mít ướt thật là không chịu khuất phục.

Chu Di Hân cười khổ.

Cứ như vậy trước đi.

Nàng lắc đầu, vừa muốn đưa thực đơn cho phục vụ, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền nhìn về phía Bách Hân Dư theo bản năng hỏi: "Bách tổng muốn uống gì không ạ?"

"Nước dưa hấu, nước chanh? Hay là chút rượu trắng?"

Vừa nói xong, Bách Hân Dư liền lắc đầu ngay lập tức.

Có lẽ là nhớ lại đêm hôm đó say đến rối tinh rối mù, nên cô nói chỉ cần uống nước là đủ.

Chu Di Hân đoán được suy nghĩ trong lòng cô, lần này dứt khoát không kiên quyết nữa, một lần nữa đưa thực đơn lại cho phục vụ.

Không lâu sau, đồ ăn liền được mang lên.

Chu Di Hân lo lắng Bách Hân Dư ăn không đủ, suốt quá trình vẫn luôn để ý quan sát thần thái của cô, xem có đúng như cô nói là đủ hay không.

Ngoài miệng vẫn luôn quan tâm, thường xuyên hỏi: "Thật sự đủ chứ? Gọi thêm chút nữa đi."

Nói quá nhiều lần, đến cuối cùng Bách Hân Dư cũng chịu không nổi.

Cô thở dài, ngồi thẳng người, đột nhiên cầm lấy khăn giấy che miệng.

Không nói lời nào, bất động, chỉ ngồi đó chờ.

Chu Di Hân nhìn có chút sững sờ, không rõ cô muốn làm gì.

Vừa muốn mở miệng hỏi thì đột nhiên thấy Bách Hân Dư nhẹ nhàng cúi đầu.

Rồi sau đó, bên tai vang lên một tiếng ợ nhỏ.

Không lâu sau, Chu Di Hân thấy Bách Hân Dư đỏ mặt.

Cô gần như vò khăn giấy ném qua một bên, mắt còn ngấn lệ, cực kỳ bất mãn nói: "Đã nói với em rồi mà em không tin, cứ bắt tôi phải chứng minh thế này!"

Rõ ràng rất thẹn thùng, trong giọng nói còn mang chút ấm ức.

Thậm chí còn thì thầm bằng giọng nhỏ xíu: "Hình tượng đều bị phá hỏng hết rồi, Chu Di Hân, em thật quá đáng!"

Chu Di Hân nhìn cô, một lát sau đột nhiên không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Bách Hân Dư như vậy, ngay lập tức cảm thấy khoảng cách giữa mình và cô ấy như được kéo gần lại không ít.

Nhìn cô trở nên dễ thương như vậy, thật quá đáng yêu.

Bởi vì Chu Di Hân không nhịn được cười, Bách Hân Dư tức thì bắt đầu giận dỗi.

Cô vốn nghĩ rằng hình tượng của mình trong mắt Chu Di Hân là nghiêm túc và lạnh lùng, lần này đột nhiên trở nên như vậy, ấn tượng chắc chắn tuột dốc không phanh.

Huống chi còn bị cười vô tình.

Bách Hân Dư quả thực hối hận muốn chết, suốt đường về cũng không thèm nói lấy một lời với Chu Di Hân.

Chu Di Hân cũng biết hiện tại cô đang nổi nóng, do dự một lát vẫn không mở miệng nói gì, nghĩ chờ cô bớt giận rồi sẽ nói chuyện sau.

Nàng quay ra nhìn qua cửa sổ xe.

Hôm nay vốn dĩ rất nóng.

Buổi sáng khi Chu Di Hân xuống nhận chuyển phát nhanh, lộ trình ngắn ngủi mấy phút lại có cảm giác như bị nướng chín.

Không biết như thế nào, vừa đến chạng vạng, trời lại âm u, nhiệt độ không khí cũng giảm xuống, tiếng gió cực kỳ lớn, như sắp mưa.

Chu Di Hân ra ngoài gấp, không xem dự báo thời tiết, cũng không mang dù, ngồi trong xe mà trái tim cơ hồ đã nhảy lên đến cổ họng.

Thậm chí còn cầu nguyện vài câu, mong là trời đừng mưa đến tối.

Không ngờ, trời cứ thế mưa xuống!

Chu Di Hân: "..." Xong rồi.

Nàng kinh ngạc, gần như theo bản năng liếc nhìn Bách Hân Dư bên cạnh, rồi cúi đầu nhìn quần áo của mình.

Sau đó, đột nhiên nghĩ đến cái túi nhỏ trên người.

Gần đây nàng vừa mới mua một cái mới.

Tuy không phải rất đắt, nhưng cũng không rẻ, nếu thật sự dùng để che mưa, Chu Di Hân sẽ đau lòng đến chết mất.

Chưa kịp suy tính kỹ, xe đã tới dưới lầu khu chung cư.

Chu Di Hân cảm ơn Bách Hân Dư, ngẩng đầu nhìn trời, cuối cùng dứt khoát tự cổ vũ tinh thần, nâng túi nhỏ qua đỉnh đầu.

Thậm chí còn đếm trong lòng xem, mình cần bao nhiêu thời gian để chạy vào trong khu.

Cái túi nhỏ của nàng màu đen hình tròn, lúc này đặt lên trên đầu, chợt giống như đang úp một cái nồi lên đầu vậy.

Bách Hân Dư nhìn nàng một cái, cuối cùng lấy lại được chút mặt mũi, liền bắt đầu cười vài tiếng.

Chu Di Hân: "..."

Thôi, chị cứ cười đi, chúng ta huề nhau, chị thấy vui là được.

Chu Di Hân thở dài, nhắm mắt chuẩn bị tinh thần, vừa mới nhấc chân chuẩn bị xuống xe, lần này còn chưa kịp làm gì, Bách Hân Dư đột nhiên duỗi tay kéo nàng lại.

Lực kéo còn rất mạnh, Chu Di Hân bị kéo trở về một chút.

Trong chớp mắt, nàng phát hiện đáy mắt Bách Hân Dư mang theo ý cười.

Thậm chí còn thấy cô giơ tay, không biết từ lúc nào có một cái ô.

"Chu Di Hân, em ngốc à?" Bách Hân Dư mở miệng, trong giọng nói mang theo trêu chọc, "Định đi ra ngoài thế này thật à?"

"Không có ô cũng không biết hỏi tôi sao?"

Xe ngoại lai vào khu phải trải qua nhiều thủ tục vụn vặt.

Hiện tại mưa lớn, Bách Hân Dư không muốn chậm trễ thời gian, dứt khoát ngừng xe ven đường, tự mình cầm dù đưa Chu Di Hân vào.

Chu Di Hân cực kỳ bất ngờ, vội cảm ơn Bách Hân Dư, rồi theo cô bước nhanh vào bên trong.

Nhờ Bách Hân Dư, cuối cùng không ai bị ướt, túi xách cũng được bảo vệ.

Tuy nhiên, nàng vẫn còn chút tò mò.

Tại sao Bách Hân Dư lại khăng khăng muốn đưa nàng vào?

Tuy chỉ có một cái dù, nhưng đã đến khu của Chu Di Hân rồi thì Bách Hân Dư không cần xuống xe, chỉ cần cho nàng mượn dù, rồi lái xe về nhà, sẽ không ai bị ướt, không cần thiết phải hộ tống nàng đi một đoạn đường như vậy.

Còn nữa, sao cô lại mang theo túi công văn.

Có lẽ bên trong có tài liệu quan trọng sợ mất?

Lần này Chu Di Hân không đoán được cô đang nghĩ gì, nhưng cũng không hỏi, vội vàng móc chìa khóa mở cửa phòng mời Bách Hân Dư vào nhà.

So với nhà của Bách Hân Dư, nhà Chu Di Hân trang trí đơn sơ hơn nhiều.

Chu Di Hân vừa mới tốt nghiệp, không có nhiều tiền, nên thuê phòng rẻ nhất. Sau đó, nàng đã thêm không ít đồ đạc vào, nhưng nhìn qua vẫn rất đơn sơ.

Nàng có chút sợ Bách Hân Dư sẽ chê, nên vừa mời cô vào nhà, liền theo bản năng lén nhìn biểu hiện của cô.

May mắn là, biểu cảm của Bách Hân Dư vẫn như bình thường, không có gì khác biệt.

Chu Di Hân nhẹ nhàng thở ra, vội mời cô ngồi lên sô pha, còn mình thì vào bếp rót ly nước cho cô.

Nàng còn cố ý chọn một cái ly thật đáng yêu, trên đó có họa tiết con cún, tuy không phải là Samoyed, nhưng có lẽ Bách Hân Dư cũng sẽ thích.

Nghĩ vậy, Chu Di Hân rót nước xong, bưng ly ra ngoài, rồi ôm thêm đồ ăn vặt của mình, muốn tìm chút đồ ăn ngon cho Bách Hân Dư.

Nhưng cô vội kêu nàng dừng lại, nói: "Không cần phiền phức đâu, tôi ngồi một lát rồi đi."

"Hơn nữa tôi đã ăn no rồi," cô nói, "Ăn đồ ăn vặt nữa sẽ béo."

Ra là cô rất chú trọng quản lý vóc dáng.

Chu Di Hân nghe vậy, dừng lại và gật đầu, rồi cũng ngồi xuống sô pha.

Kỳ thật hai người ngồi không gần nhau như lúc trong nhà hàng.

Không hiểu sao, có lẽ vì hoàn cảnh khác nhau, lúc này nàng đột nhiên lại có chút căng thẳng.

Dù sao đây là không gian riêng tư của nàng, nơi sinh hoạt hàng ngày của nàng, có dấu vết và hương vị thuộc về nàng.

Những thú bông đặt trên sô pha, quần áo còn phơi trên ban công, trên bàn ăn còn có quả táo bị nàng cắt dở.

Tất cả hiện ra trước mắt Bách Hân Dư không sót thứ gì.

Đây là cuộc sống chân thật của nàng.

Gương mặt hơi nóng lên, Chu Di Hân dừng lại một chút, nhất thời không biết nói gì, vừa nhấc mắt lên thì thấy Bách Hân Dư bắt đầu lấy túi công văn ra.

Cô tùy tiện lấy một chồng tài liệu đặt ra ngoài.

Độ dày không khác mấy so với khi Chu Di Hân thấy trong văn phòng, hẳn là chồng tài liệu đó không sai.

Chỉ không biết cô định làm gì, Chu Di Hân thấy cô giống như đang do dự.

Chỉ là lấy tài liệu ra, nhưng chậm chạp không mở, trông như có chút ngượng ngùng.

Có phải cô muốn nhờ mình giúp gì đó, nhưng lại ngại không dám nói?

Chu Di Hân thấy bộ dạng của cô, trong lòng nhanh chóng nảy ra một suy đoán.

Nếu không, mình chủ động hỏi xem sao.

"Bách tổng?" Nàng thử mở miệng, nhận thấy Bách Hân Dư khác thường, nên giọng nói cũng theo bản năng nhẹ nhàng hơn. "Tài liệu đó là gì vậy?"

Vừa dứt lời, Bách Hân Dư có vẻ ngẩn ra.

Có lẽ không nghĩ nàng sẽ đột nhiên hỏi, cả người bị hoảng sợ, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên lại.

Ho nhẹ một tiếng chỉnh lại biểu cảm, duỗi tay đặt tài liệu ra trước.

Chu Di Hân vội vàng duỗi tay nhận lấy, nhìn xuống nội dung.

Không ngờ, chồng tài liệu đó là tổng kết liên quan đến triển lãm này.

Viết rất chi tiết, từ những bước chuẩn bị trước triển lãm, đến lựa chọn hội trường, làm thế nào để thu hút khách hàng tham gia triển lãm chú ý đến mình, làm thế nào để kích thích nhu cầu mua sắm của khách hàng trong thời gian ngắn.

Từng mục, từng mục được viết rất rõ ràng, trải dài vài trang giấy.

Đây là Bách Hân Dư tự làm sao?

Triển lãm bận rộn như vậy, ban ngày gần như không có thời gian làm việc khác, muốn sắp xếp lại mấy thứ này chắc chỉ có thể dùng thời gian nghỉ ngơi ban đêm.

Cho nên, mấy ngày nay Bách Hân Dư không đăng một cái Weibo nào, vì quá bận, thật sự không có thời gian.

Khi nhận ra điều này, Chu Di Hân có chút sững sờ, trong lòng cũng tràn ra một cảm giác khó nói thành lời.

Muốn nói gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, trong lúc nhất thời lại im lặng.

May mắn là, Bách Hân Dư không phát hiện ra nàng khác thường, sau đó nhanh chóng mở miệng.

Lần này cô dùng giọng của cấp trên nói với cấp dưới.

Cô nói: "Đây là tổng kết liên quan đến triển lãm này, thiết nghĩ sẽ hữu dụng cho người mới như em, nên tôi đã sắp xếp lại, em xem cho kỹ đi."

Cô còn nói: "Kỳ thực qua quan sát trong thời gian này, tôi thấy Chu Di Hân, em rất có tài năng, nỗ lực nữa thì sẽ có thể đi xa hơn."

"Mau trưởng thành đi, cuối năm tôi muốn đích thân đánh giá em, nếu biểu hiện tốt, năm sau đến triển lãm, có lẽ tôi sẽ mang em theo cùng."

Cô phá lệ nói với nàng rất nhiều.

Chu Di Hân nhìn cô, không biết sao đột nhiên nhớ tới ngày đó mình ngẫu nhiên bị cảm lạnh.

Lần đó Bách Hân Dư cũng gọi nàng vào văn phòng, nói một tràng dài với nàng.

Nhưng xét cho cùng, dù nghiêm khắc hay dịu dàng, thực ra đều là đang chỉ dạy nàng.

Cô thật sự rất dịu dàng.

Chu Di Hân nhìn chồng tài liệu trước mặt mình, gật đầu mạnh mẽ, nhanh chóng đáp lại, nói mình nhất định sẽ cố gắng.

"Ừ." Bách Hân Dư đáp, không nói thêm gì, nhìn đồng hồ, một lát sau nói: "Không còn sớm nữa, tôi phải về rồi."

"Để em tiễn chị!" Chu Di Hân nhanh chóng đứng lên đi theo sau cô.

Chưa đi được hai bước, đột nhiên thấy Bách Hân Dư dừng lại, không biết nhớ ra điều gì, đột nhiên theo bản năng nhìn thoáng qua phòng bếp.

Chu Di Hân thấy vậy còn hơi căng thẳng.

"Bách tổng, chị..." Nàng mở miệng, vốn định hỏi cô nghĩ gì, nhưng chưa kịp hỏi thì Bách Hân Dư đã lên tiếng trước.

Cô nhẹ giọng hỏi: "Chu Di Hân, sao em chuẩn bị nhiều thực phẩm vậy, ở nhà có nấu cơm sao?"

Chu Di Hân nghe vậy đáp: "Phải ạ."

"Ở nhà nấu ăn cũng tốt." Bách Hân Dư nhẹ gật đầu, "Vậy lần sau muốn đáp lễ thì không cần phung phí tiền mời tôi ra ngoài ăn làm gì, chút tiền lương này của em dùng chút là hết rồi."

"Mua nhiều xương sườn rau dưa không phải tốt hơn sao?" Cô nói, "Tiết kiệm tiền đi, chỉ hầm xương sườn cho tôi là được rồi."
-------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro