Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Di Hân không giống Bách Hân Dư, dù uống nhiều rượu cũng không đến mức không nhớ gì. Chỉ có chút choáng váng và suy nghĩ hơi lâng lâng, nhưng nhìn chung vẫn bình thường.

Chu Di Hân thà rằng mình không bình thường, nàng tình nguyện mình thà không tỉnh táo như vậy.

Gan của nàng thật to, vừa kéo mặt của đồ mít ướt mà còn vừa vui vẻ...

Cảm giác căng thẳng lập tức ập đến, xấu hổ đến mức nàng thực sự muốn giả vờ mình đã say và ngất tại chỗ.

Nhưng điều đó chắc chắn không thể thực hiện được.

Ngước mắt lên nhìn, gương mặt đang bị nàng nhéo của Bách Hân Dư lúc này đã đen lại.

Dù không nói gì cũng không nhúc nhích, nhưng ánh mắt kia giống như có thể giết người, lúc thì nhìn Hồ Hiểu Tuệ cách đó không xa, lúc lại nhìn Chu Di Hân, mày nhăn môi mím chặt.

Giống như sắp tức chết.

...

Sau một lúc lâu, Chu Di Hân không dám nhìn thẳng, chỉ có thể cúi đầu.

Hôm nay nàng uống hơi nhiều, đầu óc chậm chạp không như ngày thường, qua một hồi lâu suy nghĩ vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp giải quyết.

Thật vất vả mới bình tĩnh lại, Hồ Hiểu Tuệ ở phía sau vốn đang ngồi yên đột nhiên đi lại đây.

Người này hôm nay mặc rất ít.

Gió đêm quá lạnh, thổi đến toàn thân cậu ấy đều run rẩy. Ban đầu có thể dựa sát vào Chu Di Hân mà không thấy đâu, Hồ Hiểu Tuệ thật sự chịu không nổi, dứt khoát đứng lên tự mình đi tìm nàng.

Vừa nhấc mắt lên, liền thấy Chu Di Hân đang đứng ở phía trước cách đó không xa, bên cạnh còn có một người phụ nữ chưa từng gặp qua.

Bộ dạng của hai người giống như rất thân mật, một người dùng hai tay đặt trên vai người kia, người kia lại dùng tay đặt trên mặt đối phương.

Đang chơi trò gì vậy?

Hồ Hiểu Tuệ ngây ra, nghiên cứu một chút không hiểu nổi, dứt khoát lảo đảo đi qua nghiêng đầu nhìn nhìn.

Qua một lát còn có chút tò mò, liền duỗi tay đánh vào cánh tay của Chu Di Hân một cái, hạ giọng hỏi: "Ai đây?"

Nghe giọng giống như dân giang hồ chợ búa vậy.

Chu Di Hân trong lòng khổ không thể tả, muốn nói là cấp trên, nhưng lại sợ mình có vẻ tỉnh táo quá, ngày sau sẽ bị Bách Hân Dư ghi hận.

Đang suy nghĩ có nên dùng từ khác để thay thế hay không, thì Hồ Hiểu Tuệ ở bên cạnh lại nói.

"Cô ấy đẹp quá." Hồ Hiểu Tuệ nói, gật gật đầu tỏ vẻ khẳng định đối với Bách Hân Dư, "Đây là lần đầu tiên tui thấy một người đẹp như vậy."

Tôi cũng là lần đầu tiên nghe thấy ngươi sau khi uống say không nói mê sảng.

Chu Di Hân nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, nghĩ dù sao đây cũng là lời khen, Bách Hân Dư chắc chắn sẽ thích nghe, vì thế liền hùa theo Hồ Hiểu Tuệ nói: "Đúng đúng, cậu nói quá đúng."

Vừa dứt lời, sắc mặt của Bách Hân Dư quả nhiên tốt lên chút.

"Đôi mắt thật lớn, làn da thật trắng." Hồ Hiểu Tuệ còn đang tiếp tục.

Chu Di Hân: "Đúng không."

"Làm tui nghĩ tới một từ." Hồ Hiểu Tuệ ôm tay trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng búng tay một cái, "Bé đường!"

Chu Di Hân: "??!"

Câm miệng ngay dùm đi!

Sự thật chứng minh, vẫn không thể thả lỏng cảnh giác đối với Hồ Hiểu Tuệ sau khi uống say.

Chu Di Hân nhất thời sơ sẩy, trong lòng lập tức cảm thấy không ổn, lại nhấc đầu lên quả nhiên Bách Hân Dư đã hoàn toàn tức giận, mày nhăn giống như chữ cái giếng (井), biểu cảm lạnh băng.

Có lẽ muốn bỏ đi, nhưng thật sự lại không yên lòng với người đã uống say trước mắt, rốt cuộc vẫn kiên trì không xoay người rời đi.

Chỉ là khi mở miệng, mỗi chữ đều giống như vừa nghiến răng vừa nói ra, giận dữ gọi tên nàng: "Chu Di Hân..."

Chu Di Hân quả thực sắp khóc, nghe thấy cô gọi mình, cơ hồ là theo bản năng liền trả lời: "Dạ!"

Sau đó mới cảm thấy co quắp và căng thẳng, vội vàng lại cúi đầu xuống, giống như xấu hổ không dám gặp người.

Bởi vì vừa uống rượu xong, lúc này gương mặt của nàng đỏ bừng.

Đáy mắt cũng mang theo chút mờ mịt hơi nước, bị ánh đèn màu trắng chiếu phản xạ, sáng long lanh thật xinh đẹp.

Vốn dĩ Bách Hân Dư có rất nhiều lời muốn hỏi nàng.

Muốn biết rằng nàng đã nói mình không thể uống rượu, sao hôm nay lại uống nhiều như vậy? Muốn biết người bên cạnh nàng là ai, tại sao lại là người cô chưa từng gặp qua? Còn muốn biết vừa rồi hai người nói những lời đó là có ý gì. Gì mà thích thích, đặc biệt thích.

Nhưng lời tới bên miệng lại không cách nào nói ra được, không biết là sợ hai người sẽ cãi nhau lần nữa hay vì lý do gì khác.

Cứ vậy trầm mặc một lúc thật lâu, lúc này mới điều chỉnh lại tâm trạng.

Nhìn chằm chằm vào mặt Chu Di Hân, cuối cùng có chút không vui, lạnh giọng hỏi: "Bây giờ em phải về nhà sao? Để tôi đưa em về."

Lời này nói là tức giận, nhưng ý tứ trong đó lại rất dịu dàng.

Là đang quan tâm đến nàng, mặc dù chính mình đã bị chọc tức không nhẹ.

Chu Di Hân có chút kinh ngạc, trong lòng đột nhiên có một dòng nước ấm chảy qua.

Cứ vậy gật gật đầu.

Vương Dịch và bạn vừa lúc trở về.

Em ấy cùng bạn đi lấy xe, khi đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi lại tiện tay mua nước chanh.

Một chai cho bạn, hai chai khác cho hai người uống rượu đang ngồi ngây ngốc trước tiệm cơm chờ họ.

Em ấy không có thói quen uống đồ uống, cho nên chỉ mua ba chai nước chanh.

Kết quả không nghĩ tới lại thành mua thiếu, bên cạnh Chu Di Hân không biết sao đột nhiên lại nhiều thêm một người.

Cô ấy khá xinh đẹp, vóc người cũng cao, một thân âu phục có vẻ rất khí chất, nhìn qua rõ ràng là một nhân vật có vai vế không nhỏ.

Nhưng không biết vì lý do gì, em ấy lại cảm thấy ánh mắt của người này giống như mang theo địch ý, đặc biệt là sau khi nhìn thấy em ấy xuất hiện.

Đây là sao ta?

Vương Dịch có chút ngạc nhiên, trong lúc nhất thời không rõ tình huống, nhìn nước chanh trong tay, một lát sau nhấc chân đi về phía trước.

Một chai đưa cho Chu Di Hân, một chai khác dứt khoát đưa cho Bách Hân Dư.

Trên mặt cũng cười rộ lên, thân thiện nói: "Bạn của Chu Chu sao? Là vô tình gặp hay đến đón chị ấy vậy, đúng lúc em mới mua nước chanh nè, cùng nhau uống chút nhé?"

Chu Chu? Lại còn nước chanh?

Bách Hân Dư tức thì không vui, rũ mắt xuống nhìn ba chai nước chanh trong tay em ấy, một lát sau lắc lắc đầu.

Cũng không biểu lộ sự khó chịu ra ngoài, ngược lại còn cười công thức, nói: "Không cần, mọi người uống đi, mỗi người một lọ vừa đủ."

"Chu Di Hân thì để lát nữa tôi tự mua cho em ấy."

Hai chữ "tự mua" kia còn nhấn rất mạnh.

Chu Di Hân đã nhận ra sự khác thường, ngay sau đó liền quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Bách Hân Dư, cảm giác hôm nay cô có chút khác.

Nói tức giận, lúc này lại không giống, nói vui vẻ, càng không phải, tuy giờ cô đang cười, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng.

Chẳng lẽ là...

Chu Di Hân dùng đầu óc có chút mơ hồ nghĩ ngợi, một lát sau không chắc chắn đưa ra một kết luận.

Cô ấy không phải đang ghen chứ?!

Bách Hân Dư muốn đưa Chu Di Hân đi, thái độ rất rõ ràng.

Vương Dịch không giống Hồ Hiểu Tuệ, tuy chỉ vừa mới tiếp xúc với Bách Hân Dư một chút, nhưng đã nhạy bén nhận ra điều gì đó.

Vì thế liền gật đầu, lấy cớ mình và bạn còn có việc, trực tiếp phó thác Chu Di Hân cho Bách Hân Dư chăm sóc.

Đám người Vương Dịch nhanh chóng lái xe rời đi.

Hôm nay Chu Di Hân và Hồ Hiểu Tuệ chơi rất vui, lúc đi còn không chịu, thừa dịp xe đang quay đầu còn bám cửa sổ gọi Chu Di Hân.

"Qua hai ngày lại hẹn nhé Chu Chu!" Cậu ấy nói, giọng siêu lớn, "Chờ có thời gian chúng ta lại nói rốt cuộc thích bao nhiêu..."

Còn chưa nói xong, đã bị vương Dịch ấn trở về, sau đó đóng cả cửa sổ lại.

Thật sự là náo nhiệt.

Chu Di Hân nhìn hai người đùa giỡn, vốn dĩ có chút muốn cười, vừa mới nhếch môi lên, đột nhiên nhớ đến bên cạnh mình còn có một người đang hừ lạnh, vì thế lại vội tém tém lại.

Nhìn Bách Hân Dư, một lúc sau thử gọi tên cô.

"Bách tổng." Nàng nói, trong giọng mang theo lấy lòng, "Chúng ta về nhé?"

Tuy rằng uống say, nhưng vẫn còn nhớ rất rõ.

Bách Hân Dư nghe vậy tâm trạng hơi tốt lên, lúc này mới gật đầu.

Hai người nhanh chóng ngồi trở lại trong xe, xe chạy nhanh trên đường phố, giống như không muốn dừng lại.

Ban đầu Chu Di Hân chỉ ngồi ở ghế phụ phát ngốc, cho đến khi sắp về đến nhà đột nhiên nhớ ra cái gì đó.

Nói mua nước chanh mà?

Bách Hân Dư không phải nói muốn tự mua nước chanh cho nàng sao?

"Bách tổng..." Nàng dừng lại một chút, thừa dịp Bách Hân Dư đang chờ đèn đỏ kéo kéo góc áo cô, "Không phải nói muốn mua nước chanh sao?"

Nếu ngày thường chắc chắn nàng sẽ không hỏi, sẽ không lớn gan lớn mật như vậy, sợ làm Bách Hân Dư đang giận thêm không vui.

Nhưng lúc này lại khác, rượu vào thêm cam đảm, vô tình lá gan của Chu Di Hân to lên.

Dám mở miệng hỏi, giọng cũng không nhỏ, ánh mắt còn hết sức chăm chú nhìn vào Bách Hân Dư.

Trong giọng nói thậm chí còn mang theo ý ngọt và làm nũng mà chính mình cũng không nhận ra.

Bách Hân Dư sửng sốt.

Nghiêng đầu nhìn nàng, một lúc lâu sau không biết nghĩ tới cái gì, liền tức giận nói: "Không có nước chanh gì hết, không cho mua!"

Còn đang giận hả?

Vậy được, không có thì không có.

Chu Di Hân gật đầu, không nói gì nữa, tuy có chút thất vọng, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi thẳng lại.

Không nhìn Bách Hân Dư nữa, nên tự nhiên cũng không chú ý rằng cô đang nhìn mình.

Năm phút sau, hai người cuối cùng cũng tới nhà Chu Di Hân.

Vì uống chút rượu, lúc này Chu Di Hân đã bắt đầu mệt.

Bách Hân Dư cũng biết nàng buồn ngủ, liền trực tiếp đỡ nàng lên giường, vừa kéo chăn cho nàng vừa hung hăng nói nàng nằm yên.

Làm xong tất cả đột nhiên lại quay người, không biết muốn đi đâu.

Chu Di Hân tưởng rằng cô rời đi, theo bản năng muốn hỏi một chút, nhưng lời đến miệng lại vì quá buồn ngủ, cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ trông mong nhìn Bách Hân Dư rời bước.

Một lát sau, nàng cũng mơ mơ màng màng ngủ mất.

Thậm chí còn mơ thấy, Bách Hân Dư kỳ thật không đi, đang đứng trong bếp nấu canh giải rượu cho nàng.

Người này trước nay chưa từng nấu cơm, ngay cả nấu canh cũng phải lên mạng tra công thức.

Chuẩn bị rất vụng về, lúc thì tìm không thấy nguyên liệu, lúc thì đổ quá nhiều nước, qua một hồi lâu mới hoàn thành.

Chu Di Hân trong mộng còn đang cười, nghĩ Bách Hân Dư sao có thể hiền lành như vậy.

Đang nghĩ, đột nhiên không biết ai chụp lấy vai.

Động tác rất nhẹ nhàng, nhưng lại đủ để đánh thức nàng.

Chu Di Hân giật mình, theo bản năng mở mắt, sau đó... Phát hiện trước mắt thật sự có chén canh giải rượu.

Còn có Bách Hân Dư đang cau mày, rõ ràng rất không vui, nhưng vẫn cầm muỗng nhỏ giúp nàng thổi.

Giống như muốn đút cho nàng.

Trong miệng cũng nhỏ giọng nhắc gì đó, Chu Di Hân cẩn thận nghe, nghe thấy cô nói: "Không cho uống nước chanh, chỉ cho uống cái này thôi."

"Chờ em tỉnh lại liền thấy hối hận." Cô nói, "Buổi tối không có việc gì chạy ra ngoài uống rượu, giỏi quá nhỉ, không phải không biết uống sao..."

Lẩm bẩm một hồi lâu, khó chịu nhưng lại quan tâm.

Chu Di Hân nghe thấy, môi bất giác nở nụ cười.

Cúi đầu uống sạch muỗng canh giải rượu, sau một lúc lâu đôi mắt sáng lên.

Ghé sát vào chăm chú nhìn Bách Hân Dư nhẹ nhàng lắc đầu, như cố ý muốn chọc giận cô, nói: "Em mới không hối hận đâu."

Quả thật làm Bách Hân Dư tức lên.

Động tác múc canh tạm dừng, môi cũng khẽ mở, đang chuẩn bị phản bác.

Nhưng chưa kịp nói gì đột nhiên bị Chu Di Hân kéo cổ áo.

Nàng dần tiến sát lại gần, đôi mắt sáng lấp lánh, biểu cảm mang ý cười hôn lên môi Bách Hân Dư.

"??!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro