Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tới gần giờ tan tầm, Chu Di Hân nhận được tin nhắn của Tiểu Bạch Cẩu nhà nàng.

Cô bận cả ngày, hết họp hành rồi lại xử lý giấy tờ, mãi đến lúc này mới được nghỉ ngơi.

Vừa ký xong chữ cuối cùng, cô liền vội vàng mở WeChat ra gửi tin nhắn cho Chu Di Hân.

Cô muốn tìm kiếm sự an ủi nhưng ngại nên ngượng ngùng không nói ra, cuối cùng chỉ hỏi một câu: "Có đói bụng không?"

Chu Di Hân nhìn thấy tin nhắn liền tưởng tượng ra khuôn mặt rối rắm và thẹn thùng của Bách Hân Dư.

Nàng đoán rằng chắc hẳn Bách Hân Dư mệt mỏi và muốn tìm nàng để được an ủi, nhưng không biết nên nói sao nên chỉ hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy.

Chắc là muốn rủ đi ăn cơm.

Chu Di Hân nghĩ vậy, rồi nhắn lại: "Phải rồi, đúng là hơi đói, bạn gái của em sao mà ghê gớm vậy, nhìn phát liền biết ngay?"

Sợ cô ngại, Chu Di Hân nói thêm: "Hay là sau khi tan làm bọn mình cùng nhau ăn cơm đi."

Bách Hân Dư thấy thế liền vui vẻ, nhắn lại một từ "được", rồi giả vờ chơi nổi trên WeChat, kêu Chu Di Hân muốn ăn gì thì nói, hôm nay cô mời.

Sau khi nói xong, Bách Hân Dư lặng lẽ lên Weibo viết một trạng thái cảm nghĩ: "Có bạn gái thật tốt QAQ Samoyed nằm yên.jpg"

Chu Di Hân nhìn thấy mà muốn cười.

Buổi tối hôm đó trời có chút âm u, gió lớn, có lẽ trời muốn mưa, nhiệt độ cũng khá lạnh. Chu Di Hân suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định rủ Bách Hân Dư đi ăn lẩu, không chỉ ngon mà không khí cũng rất tuyệt, đặc biệt là khi đi cùng người mình thích.

Nàng nhanh chóng nhắn đề nghị đó với Bách Hân Dư.

Bách Hân Dư không phản đối gì, đồng ý ngay, vừa tan làm liền lái Maserati chở Chu Di Hân đi tìm tiệm lẩu ở gần đó.

Cuối cùng họ chọn một quán trang trí và không khí đều rất tốt. Phục vụ nhiệt tình, đồ ăn được đưa lên khá nhanh. Chu Di Hân và Bách Hân Dư vừa ngồi xuống không bao lâu, đã có một nồi lẩu uyên ương hai ngăn được mang lên, một nửa vị cà chua, một nửa vị cay nóng.

Thực ra, Bách Hân Dư không biết ăn cay. Chu Di Hân đã ăn cùng cô nhiều lần và chưa bao giờ thấy cô gọi món quá cay, dù là thịt xào ớt cũng phải uống mấy ngụm nước mới được. Không biết lần này vì sao lại chọn hương vị này.

Chu Di Hân nghĩ lại, có lẽ là vì người phục vụ nhiệt tình vừa rồi hỏi: "Chị có muốn thử nồi cay của chúng tôi không?"

Bách Hân Dư rất nhanh từ chối, lắc đầu nói không cần. Nhưng người phục vụ tiếp tục đề nghị, nói rằng nồi cay là đặc sản của quán, nhiều người nổi tiếng trên mạng đã thử và đánh giá cao.

Nói huyên thuyên một hồi, sau đó lại thấy Bách Hân Dư một lần nữa lắc đầu từ chối mới hiểu được, người này có thể là không biết ăn cay.

Vì thế liền thuận miệng hỏi một câu như vậy.

Ai ngờ câu này lại chạm vào cái vảy ngược của Bách Hân Dư.

Cuối cùng Bách Hân Dư không vui, gọi ngay một nồi cay.

Sau đó, cô có chút sợ, gọi thêm một ly nước dưa hấu lớn. Chu Di Hân nhìn thấy mà cười, nhưng không nói gì, giữ mặt mũi cho Bách Hân Dư.

Qua một lúc, đồ ăn được mang lên đầy đủ. Chu Di Hân nhìn bộ đồ vest cao cấp trên người Bách Hân Dư, sợ bị nước canh làm dơ không tẩy được, liền chủ động cho đồ ăn vào nồi. Một nửa vào nồi cà chua, một nửa vào nồi cay.

Thấy Bách Hân Dư vẫn lo lắng vì phải ăn cay, Chu Di Hân nói mình cũng thích ăn cay.

Lúc này, Bách Hân Dư mới nhẹ nhõm, gắp một miếng thịt bò bỏ vào chén Chu Di Hân. Còn bản thân thì ăn từ nồi cà chua, rồi nói là muốn thử trước mùi vị cho Chu Di Hân.

"Ăn ngon không ạ?" Chu Di Hân cười hỏi.

Bách Hân Dư gật đầu: "Cũng khá ngon."

"Ngon là được rồi." Chu Di Hân nói, "Vậy chị ăn nhiều vào một chút."

Bách Hân Dư gật đầu, tiếp tục ăn.

Một lát sau, cảm thấy hành vi của mình có chút kỳ quặc, Bách Hân Dư chuyển đũa sang nồi cay, gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng.

Cay đến đỏ mắt, cô vội tránh vào phía sau máy hút nhiệt, cúi đầu không muốn lộ mặt.

Chu Di Hân thấy thế không khỏi chọc: "Vị này có ngon không ạ?"

Không nhận được câu trả lời, chỉ thấy Bách Hân Dư giơ ngón tay cái lên.

Cuối cùng, Chu Di Hân sợ cô cay quá, liền lấy cớ đi WC để cô tự xử lý. Quay lại thì thấy Bách Hân Dư đang uống đồ uống, sau đó cô vớt một nửa đồ ăn trong nồi cay ra.

Chắc là có nhúng qua nồi cà chua một lần rồi, nhìn màu sắc thấy hơi khang khác.

Ngoài miệng còn muốn giảo biện, nói thịt nấu lâu sẽ bị dai nên cô mới phải bất đắc dĩ vớt hết ra, sau đó lại bỏ một phần mới cho Chu Di Hân.

"Vậy chị còn muốn ăn nữa không?" Chu Di Hân hỏi.

"Không ăn." Bách Hân Dư đúng lý hợp tình lắc đầu, "Buổi tối ít ăn cay thôi, còn dưỡng da."

Chu Di Hân suýt cười ra tiếng.

Thấy trời càng lúc càng tối, gió lớn, sợ trời mưa, Chu Di Hân không tiếp tục chọc nữa, đẩy nhanh tốc độ ăn.

Cuối cùng, sau nửa giờ, bữa ăn kết thúc.

Bách Hân Dư nói Chu Di Hân chờ ở đó, cô đi lấy xe, rồi đưa cho Chu Di Hân một viên kẹo. Vừa thấy loại kẹo này, tim Chu Di Hân đập nhanh hơn.

Cô ăn kẹo, dựa lưng vào ghế và nói chuyện với Bách Hân Dư, xe nhanh chóng tới dưới lầu khu dân cư của họ. Ngoài cửa sổ, mưa bắt đầu rơi đúng như dự đoán.

Cũng may hôm nay Chu Di Hân có mang theo dù, nàng cúi đầu lấy dù từ trong túi đeo nhỏ ra, vốn định nói tạm biệt với Bách Hân Dư và dặn cô về sớm một chút.

Chưa kịp nói chuyện, Bách Hân Dư đã lặng lẽ tiến lại gần.

Giống như buổi sáng lúc đó, ôn nhu và cẩn thận, Bách Hân Dư hôn lên môi và lỗ tai của Chu Di Hân, sau đó bất ngờ ngồi ngay ngắn, hôn lên trán nàng một chút.

Hoàn hảo làm đúng hết tất cả những gì Chu Di Hân đã làm.

Không thể không nói, năng lực học tập của đồ mít ướt nhà ta rất mạnh.

Chu Di Hân được cô hôn mà tâm động cực kỳ, tim đập không khỏi càng nhanh thêm vài phần.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mưa rơi càng lúc càng tầm tã cùng với chân trời thi thoảng xẹt qua tia chớp, trong lòng Chu Di Hân đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Không biết như thế nào, hôm nay Chu Di Hân đột nhiên không muốn Bách Hân Dư về nhà.

Có lẽ là bởi vì những cái hôn ngọt ngào và ấm áp này, cũng có thể là bởi từ lúc bắt đầu, bầu không khí đã rất tốt, hoặc có lẽ là không có lý do gì cả.

Chỉ là không muốn Bách Hân Dư về.

Dù sao hiện tại chị ấy chính là bạn gái của mình, ngủ lại một đêm cũng không sao nhỉ? (ಠ◡ಠ)

Nghĩ vậy, gương mặt của Chu Di Hân không khỏi có chút đỏ hồng.

Nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Bách Hân Dư, qua một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói.

Nàng nói: "Bên ngoài tối thật đó..."

Bách Hân Dư luôn cho rằng bạn gái mình sợ tối.

Nghe thấy Chu Di Hân đột nhiên nói như vậy, tức khắc hiểu rằng nàng đang sợ.

Trong lòng không khỏi mềm nhũn, vừa đau lòng vừa áy náy.

Vì thế liền vội vàng mở miệng, nói mình sẽ đưa nàng lên nhà.

Vừa dứt lời, trong mắt Chu Di Hân liền chứa một nụ cười: "Tốt quá, bạn gái của em thật tuyệt vời!"

Bách Hân Dư được khen tức khắc vui vẻ không chịu nổi, một đường đi theo Chu Di Hân lên lầu, đầu tiên là được sắp xếp ngồi trên sô pha uống chút nước để thả lỏng tâm tình, sau đó ăn thêm hai quả đào.

Cuối cùng còn được sắp xếp đến phòng tắm tắm rửa, lý do là vừa rồi mắc mưa, cảm lạnh sẽ không tốt.

Bách Hân Dư gật đầu, ôm những thứ Chu Di Hân đã chuẩn bị cho cô đi vào phòng tắm. Trong khi chờ nước nóng, cô còn tranh thủ đăng Weibo, cảm thán rằng Chu Di Hân thật tốt.

Đến khi mặc áo ngủ hình mèo màu hồng nhạt của Chu Di Hân, Bách Hân Dư mới phát hiện ra ——

Hiện tại cô... làm sao có thể về nhà đây?

Khi nhận ra điều này, Bách Hân Dư tức khắc đỏ mặt.

Bên tai cũng nóng lên, vừa mới ló đầu từ phòng tắm ra đã phát hiện Chu Di Hân đã thu quần áo của cô vào sọt giặt.

Thậm chí còn mở TV, nói với cô rằng lát nữa chúng ta sẽ xem phim gì đó.

"Bên ngoài còn đang mưa mà." Nghe thấy nàng nói, "Hôm nay chị đừng đi được không?"

Giọng nói ngọt ngào, như đang làm nũng với cô.

Trong đêm có chút rét lạnh lan tỏa như vậy, làm người ta không tự giác cảm thấy ấm áp trong lòng.

Tâm trạng cũng trở nên rất tốt, mệt mỏi cả ngày tức khắc tan biến.

Giờ này khắc này, giống như chỉ có thể nhìn thấy người trước mắt này, cũng chỉ có cô là quan trọng nhất.

Bách Hân Dư nghe vậy dừng một chút, gương mặt cũng theo đó lại đỏ thêm vài phần, qua một lúc lâu sau mới chậm rãi gật đầu.

Môi cũng khẽ mở, như bất đắc dĩ nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ai bảo bạn gái của chị sợ tối chứ..."

Đây là đồng ý.

Chu Di Hân nghe vậy không khỏi cười rộ lên, vui vẻ đưa tay lên sờ đầu Bách Hân Dư, sau một lúc lâu còn dùng ngón trỏ và ngón cái đan xen tạo thành hình trái tim.

Lại là một kỹ năng mới.

Bách Hân Dư thấy thế tức khắc cúi đầu, nghiên cứu một lát, cuối cùng cũng làm ra một cái giống y hệt.

"Bắn tim."

Ngày thường Bách Hân Dư không có thời gian xem phim, cũngkhông biết phim nào hay.

Tìm nửa ngày cũng chỉ thấy một ít phim chuyên nghiệp, nếu không thì là các loại phim nghệ thuật.

Chỉ thích hợp để học, không thích hợp để thả lỏng giải trí.

Chu Di Hân đột nhiên cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ có thể cười lấy điều khiển từ xa, chọn tới chọn lui, tìm được một bộ phim tình yêu được đánh giá rất cao.

Ấn nút bắt đầu, sau đó theo bản năng ôm lấy gối ôm bên cạnh và nằm xuống.

Nàng nằm vào lòng của Bách Hân Dư, đầu dựa vào rất gần.

Cô cũng vừa mới tắm xong.

Mùi hương thoang thoảng của dầu gội đầu rất dễ chịu, theo không khí lưu động tỏa ra, trong không gian nhỏ hẹp truyền tới.

Hít vào trong mũi, ngay cả tâm cũng ngứa ngáy.

Rõ ràng cùng mùi hương giống như tóc của mình, nhưng lại cảm thấy em ấy thơm hơn.

Bách Hân Dư không rõ nguyên nhân, suy nghĩ một lát rồi dứt khoát từ bỏ, thoáng nhìn sườn mặt của nàng , cẩn thận lại ngượng ngùng hôn vài cái lên trán nàng.

Qua một lát sợ nàng ngã xuống, Bách Hân Dư thậm chí còn không cần thầy dạy cũng biết ôm lấy bả vai nàng.

Dịu dàng như vậy.

Chu Di Hân lập tức phát hiện, sau đó ý cười liền chứa đầy hai mắt.

Vui vẻ sao? Vui chứ.

An tâm sao? Chưa từng an tâm được như vậy.

Thật nhiều năm cũng không có.

Không hổ danh là bộ phim trước đó được phòng vé đánh giá vừa cao lại vừa tốt, nội dung quả thật vô cùng hay.

Trong phim hai nhân vật chính cũng siêu cấp ngọt ngào, cho dù chỉ là tùy ý đối diện một cái cũng có thể tạo ra cảm giác lãng mạn.

Chẳng qua cũng có một số cảnh không thích hợp, ví dụ như xen kẽ một số đoạn trẻ em không nên xem, nhưng cũng không nhiều lắm, biểu hiện cũng mờ nhạt, hình ảnh chợt lóe qua, thời gian không quá nửa phút.

Vì không dài, Chu Di Hân cũng không để ý nhiều, dù sao chuyện xảy ra giữa hai người trưởng thành yêu nhau cũng rất bình thường mà.

Cũng không biết Bách Hân Dư mít ướt hai tuổi rưỡi sẽ nghĩ thế nào.

Nghĩ như vậy, Chu Di Hân liền hơi ngẩng đầu, lặng lẽ quan sát biểu hiện của cô.

Kết quả phát hiện cô lại xem rất nghiêm túc.

Mặt không đỏ, tim không nhảy loạn, giống như đoạn phim vừa rồi chưa từng xuất hiện.

Chu Di Hân nhìn mà có phần hoang mang, không đoán được lý do.

Chắc không phải...đột nhiên trưởng thành đâu nhỉ.

Phim nhanh chóng tiến đến hồi kết, Chu Di Hân cũng muốn kết thúc.

Lúc này thời gian đã gần 11 giờ, Chu Di Hân nghĩ ngày thường Bách Hân Dư mỗi ngày đều ngủ trễ như vậy, lúc này thật vất vả mới có thời gian thả lỏng, tóm lại phải nghỉ ngơi hẳn hoi một chút.

Vì thế liền tắt TV, nhẹ nhàng dỗ dành cô đi ngủ sớm một chút.

Không giống nhà của Bách Hân Dư, phòng cho thuê này của Chu Di Hân thật sự quá nhỏ, cơ bản thứ gì cũng đều ít, chỉ có một phòng ngủ và một cái giường.

Nhưng cũng may hai người trước đó đã từng ngủ chung vài lần, cũng không đến nỗi cảm thấy ngại ngùng cho lắm.

Cho đến khi Chu Di Hân tắt đèn trong phòng, chỉ để lại đèn đầu giường.

Ánh đèn vàng nhạt lan tỏa trong đêm tối, mang đến cảm giác dịu dàng và ấm áp, tô đậm bầu không khí ngọt ngào.

Đột nhiên khiến người có chút lo lắng.

Chu Di Hân đỏ mặt theo bản năng, nhìn Bách Hân Dư đang nằm bên cạnh lén lút đăng Weibo, cảm thán lần đầu tiên ngủ lại ở nhà bạn gái, tâm trạng đột nhiên rối bời.

Không hiểu sao, nàng lại nhớ đến hình ảnh không qua nửa phút trong bộ phim vừa rồi.

Lúc này, tim nàng đập nhanh hơn, mặt cũng đỏ như ráng chiều, cảm thấy vừa xấu hổ vừa lo lắng.

Bách Hân Dư lúc này lại quay mặt sang.

Bầu không khí có chút ngượng ngùng, hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Bách Hân Dư chậm rãi đứng dậy.

Giống như đang thực hiện nghi thức gì đó, cô dịu dàng bắt đầu hôn từng cái.

Vừa hôn vừa nói chúc ngủ ngon với Chu Di Hân.

Giọng nói mang theo niềm vui và dịu dàng mà chính cô cũng không nhận ra.

Làm gương mặt Chu Di Hân càng đỏ, toàn thân cứng lại, không nhúc nhích nằm đó để Bách Hân Dư hôn.

Một lúc sau, nàng thấy Bách Hân Dư chậm rãi nâng tay lên, dừng lại ở ngực mình.

Không phải chị ấy muốn bắt chước nội dung học được từ phim chứ!

Chu Di Hân cả kinh, nhắm mắt lại theo bản năng, trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Sau đó, đột nhiên cảm thấy Bách Hân Dư chậm rãi di chuyển tay lên.

Tốc độ rất nhẹ nhàng và chậm rãi, cuối cùng dừng lại ở cúc áo ngủ của nàng.

Sau đó, Bách Hân Dư cẩn thận gài lại cúc áo mà Chu Di Hân chưa gài, tỉ mỉ giúp nàng cài lại.

Miệng còn nói lý lẽ, nhẹ giọng bảo: "Sao em lại không biết chăm sóc bản thân vậy, cũng may là chị phát hiện."

"Đêm nay lạnh thế này, lỡ mà bị cảm thì không tốt đâu."

Nói xong, Bách Hân Dư nằm trở lại chỗ cũ, sợ Chu Di Hân nghĩ mình nói quá, còn kể về chuyện trước đây ông cậu của cô nửa đêm không đóng kỹ cửa sổ, nên bị gió đêm thổi làm méo miệng.

Chu Di Hân nghe xong cũng dần dần sinh ra ảo giác nào đó.

Chẳng lẽ đây chính là đắp chăn nói chuyện phiếm trong truyền thuyết sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro