CHƯƠNG 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG IV.

<Begin>

"Đã đi đâu? Mấy giờ rồi?" Lâm Tấn Uy tay cầm tài liệu, chân mày nhướn lên, nhìn thẳng vào Lâm Duẫn Nhi. Giọng nói của ông đầy thị uy, nặng nề như tảng đá có thể đè ngộp chết người ta. 

"Đi chơi. Tám giờ tối.", Lâm Duẫn Nhi không nhìn Lâm Tấn Uy, trả lời cho có lệ, biểu hiện ra ngoài một sự chán ghét không nhỏ. Lâm Duẫn Nhi trong lòng cảm thấy thật khó chịu, dù có hơi lo sợ, thế nhưng vẫn cố ý tỏ ra điềm tĩnh.

"Con như vậy là không muốn nhận lỗi của mình?" Lâm Tấn Uy thanh âm cao hơn khi nãy.

"Con không nhận." Lâm Duẫn Nhi là cố tình muốn chọc giận ba mình, mặc dù tự biết bản thân có lỗi, nhưng lại không muốn nhận lỗi với ông. Vì cớ gì mỗi khi làm sai mình phải cúi đầu nhận lỗi, trong khi ba mình dù có làm sai điều gì thì ai cũng buộc phải bỏ qua cho ba? Lâm Duẫn Nhi tự cho là không công bằng.

"Duẫn Nhi, con là con gái duy nhất của ba, tương lai sẽ kế thừa tập đoàn Lâm Vũ của ông nội con để lại. Nếu con mãi không biết sửa đổi, không chịu học hành cho ra trò, thì làm sao có đủ sức duy trì tập đoàn nhà họ Lâm đây?" Lâm Tấn Uy nói, ước nguyện duy nhất của ông chính là đem tập đoàn nhà họ Lâm phát triển lớn mạnh.

"Con mới là không cần.", Lâm Duẫn Nhi cười nhạt, mình thật không thích bị ép buộc, càng ép buộc thì mình càng không làm. Lâm Duẫn Nhi nghĩ sẽ không ai thích tự đem một tảng đá nặng vác lên lưng mình.

"Ba chỉ là muốn tốt cho con." Lâm Tấn Uy thật lòng nói, chẳng phải tất cả gia tài này đều chỉ là dành cho một mình con thôi sao.

"Nếu thật sự là vậy. Con đã có thể sống tốt hơn bây giờ nhiều, cùng với mẹ của con!", Lâm Duẫn Nhi cao giọng, đóng sầm cửa phòng, tự nhốt mình bên trong.

Lâm Tấn Uy lắc đầu, hít một hơi thật sâu, trở về bàn làm việc. Ông hết cách với đứa con gái ngang bướng cố chấp này. Lâm Tấn Uy ngược lại không nhận ra, tất cả tính cách đó của con gái đều là được di truyền từ mình.

----

Lâm Duẫn Nhi lăn qua lăn lại trên giường mãi vẫn không ngủ được, cảm giác tức giận vẫn không giảm đi chút nào. Niềm đam mê của Lâm Duẫn Nhi dành cho âm nhạc mạnh mẽ như một ngọn lửa âm ỉ suốt mười năm nay, càng cháy lâu lại càng nóng rực. Có những lúc nhàm chán trong lớp học, Lâm Duẫn Nhi lại lén sáng tác một vài khúc nhạc, cô tưởng tượng đàn dương cầm đang ở trước mắt, đầu ngón tay nhẹ lướt trên mặt bàn. Quách Thanh Nhã từng nói Lâm Duẫn Nhi sinh ra là để lớn lên trong âm nhạc. Lâm Duẫn Nhi tiềm chất thông minh và sáng tạo, có thiên phú về nghệ thuật, cũng có thể học được những con số. Lúc năm tuổi đã biết làm phép tính cộng trừ một cách nhuần nhuyễn, bảy tuổi đã thuộc nằm lòng bảng cửu chương. Đáng tiếc, Lâm Duẫn Nhi là vì hận ba mình, nên càng lớn càng hướng ông biểu tình cứng đầu, cố chấp. Đến bây giờ Lâm Tấn Uy vẫn không biết sở thích thật sự của Lâm Duẫn Nhi là gì, Lâm Duẫn Nhi chưa từng nói với ông, cũng chưa bao giờ ông thật lòng muốn hỏi.

Lâm Duẫn Nhi suy nghĩ nhiều lại có chút đau đầu. Lâm Duẫn Nhi  vô thức nghĩ đến cô giáo Nghiên, chiều nay cô giáo Nghiên hướng mình cười thật xinh đẹp. Lâm Duẫn Nhi không nhận ra mình bất tri bất giác cũng đang mỉm cười, ánh mắt cũng không còn lửa giận. Lâm Duẫn Nhi cảm thấy đầu đã đỡ đau hơn khi nãy, lập tức cho rằng nụ cười của cô giáo Nghiên là phương thuốc chữa bệnh rất hữu hiệu, nhìn thấy được lại có thể trở nên khỏe khoắn hơn rất nhiều, đầu óc cũng trở nên nhẹ nhàng thư thái. Tiếc thay cô giáo Nghiên lại là người quá tiết kiệm nụ cười của mình đi, số lần cô cười tươi còn ít hơn nhật thực trong năm. Lâm Duẫn Nhi tiềm chất biến thái lại nổi lên, nghĩ trong lòng sẽ khiến Trịnh Tú Nghiên hướng mình cười thêm nhiều lần nữa, chỉ cần có thể làm cho ánh trăng sáng tỏa hào quang, thì dù có khó thế nào mình cũng không ngại đi.

Lâm Duẫn Nhi hoàn toàn quên vài ngày trước mình đã bỏ ra không ít tinh thần và sức lực lập kế hoạch chọc giận Trịnh Tú Nghiên.

----

"Truyện cười?? Mày có hứng thú với truyện cười khi nào?" Thôi Tú Anh hỏi xong lại đưa tay sờ lên trán Lâm Duẫn Nhi. Tên biến thái này hôm nay có phải bị sốt hay không, đột nhiên lại bắt mình kể truyện cười cho nó nghe, mình biết Lâm Duẫn Nhi trước giờ không có sở thích nhàm chán như thế.

"Là vầy. Tao muốn biết một vài câu chuyện hứng thú một chút để kể cho cô giáo Nghiên nghe. Tao muốn thấy cô cười với tao lần nữa."

Lâm Duẫn Nhi tường thuật chi tiết cái hôm mình đưa cô giáo Nghiên về nhà, sau đó được trả ơn bằng một nụ cười, cũng không quên dùng nhiều từ ngữ bóng bẩy để miêu tả nụ cười đó của Trịnh Tú Nghiên. Lâm Duẫn Nhi đến giờ mới phát hiện mình cũng có chút năng khiếu làm văn miêu tả. Bất quá miêu tả hết mức sống động, đến tai Thôi Tú Anh lại được đi qua thêm một tầng tưởng tượng trong não bộ. Cứ thế một người phóng đại, một người liên tưởng, làm Thôi Tú Anh không khỏi ngỡ ngàng, không lẽ cô giáo Nghiên cười tươi lại trông giống Phật Di Lặc đến thế sao?

"Được rồi, được rồi. Nhưng tao cũng không thường đọc truyện cười. Hay là vầy đi, tao lên Internet tìm truyện cười cho mày. Với trình độ đánh giá và nhận xét tác phẩm văn học của tao, tao sẽ tìm được cho mày truyện cười hay nhất mọi thời đại.", nói là làm, Thôi Tú Anh từ trong túi lấy ra một cái điện thoại, hí hoáy bấm bấm. Lâm Duẫn Nhi nhìn Thôi Tú Anh tập trung như thế thì cảm động thiếu chút nữa chảy nước mắt, vẫn là Tú Anh thích nuông chiều mình. 

Mười lăm phút sau, Thôi Tú Anh mừng rỡ như nhặt được vàng, đưa điện thoại của mình cho Lâm Duẫn Nhi xem. Hai tên biến thái đọc truyện xong thì cười đến nỗi ứa nước mắt, sái quai hàm, tay chân múa may loạn xạ, lại còn đập bôm bốp lên bàn lên ghế. Được rồi, hai tên nhóc này thật sự rất đơn giản, rất dễ cười.

----

"Cô giáo Nghiên!", Lâm Duẫn Nhi lớn tiếng gọi, từ phía sau chạy đến Trịnh Tú Nghiên, nét mặt phấn khích quá đáng làm Trịnh Tú Nghiên có phần sợ hãi, vô thức lùi ra xa ba bước.

"Duẩn Nhi có việc gì?", thật ra trông thấy Duẫn Nhi, Trịnh Tú Nghiên cơ mặt giãn ra không ít, nhưng bề ngoài vẫn là biểu hiện nghiêm túc.

"Em muốn kể truyện cười cho cô nghe" Lâm Duẫn Nhi đi thẳng vào trọng tâm, muốn nhanh chóng đạt được mục đích của mình.

"Truyện cười...?"

Trịnh Tú Nghiên trợn tròn mắt, khi không lại kể truyện cười cho mình nghe làm gì? Trịnh Tú Nghiên thừa biết tên Lâm Duẫn Nhi học sinh này rất thường xuyên bày trò, trong lớp nếu không ăn vụng, nói chuyện riêng, hay làm việc riêng thì cũng ngồi ngẩn người. Dù Lâm Duẫn Nhi sau những lần như thế đều bị mình bắt viết bản kiểm điểm, chép phạt hay trực nhật, cũng vẫn là không bỏ được thói hư tật xấu. Một cách vô tình,  Lâm Duẫn Nhi càng làm trò, thì Trịnh Tú Nghiên lại càng phải chú ý đến Lâm Duẫn Nhi nhiều hơn. Bất quá hiện tại Trịnh Tú Nghiên thật muốn biết Lâm Duẫn Nhi tiểu quỷ này đang bày trò gì với mình.

"Mấy hôm trước trên đường đi học về, em tình cờ thấy hai cụ ông đầu trọc, râu tóc bạc phơ đang ngồi chơi cờ tướng. Em thấy tò mò nên dừng lại xem, nhưng qua mãi hai mươi phút sau thì hai ông cụ vẫn cứ trầm tư suy nghĩ. Bỗng một cụ lên tiếng: đến lượt ai ấy nhỉ?, thì ông cụ còn lại trả lời: tôi cũng không nhớ nữa.... Hí hí hí hí..... Ha ha ha ha....!!"

Lâm Duẫn Nhi vừa kể xong thì tự động cười đến chảy nước mắt, nhưng cũng không quên nhìn Trịnh Tú Nghiên, sợ là sẽ bỏ lỡ nụ cười của cô.

"....."

"Ha ha ha ha!!"

"....."

"Cô giáo Nghiên! Cô có thấy mắc cười không chứ? Ha ha ha!!" Lâm Duẫn Nhi vẫn chưa dừng cười được, cười đến mặt mũi đỏ hết cả lên, lại còn bị sặc phải ho vài tiếng. Ai đời lại có người kể truyện cười cho người khác nghe, người khác chưa cười mà chính mình lại cười dữ dội như thế.

"Tôi không biết chỗ nào mắc cười...." Trịnh Tú Nghiên thật lòng nói, đúng là câu chuyện có một chút thú vị, nhưng cũng không đến nỗi phải như tên nhóc kia cười đến tét miệng đi. Trịnh Tú Nghiên không phải là người hay làm mất hứng người khác, nhưng thật ra cũng đã lâu rồi, cô không có cơ hội cười một cách thoải mái, đến nỗi quên mất cảm giác mắc cười là như thế nào, điều đó khiến con người Trịnh Tú Nghiên dần trở nên lạnh nhạt, cười không nổi.

"Em cứ tưởng câu chuyện này là tốt nhất rồi chứ." Lâm Duẫn Nhi đúng thật là bị cô giáo Nghiên làm mất hứng. Cô giáo Nghiên có cần phải khó tính như thế không? Lâm Duẫn Nhi tự hỏi nếu mình chọc lét cô giáo Nghiên thì cô có cười phá lên không, hay là vẫn cố nhịn đây? Nghĩ như thế nhưng may mắn là Lâm Duẫn Nhi vẫn nhịn xuống, không dám mạo hiểm mà thử chọc lét Trịnh Tú Nghiên.

"Dù sao cũng có một chút thú vị." Trịnh Tú Nghiên không đành lòng khi thấy Lâm Duẫn Nhi tâm tình chùn xuống, nên vội vàng khen một câu. Lời khen của Trịnh Tú Nghiên như một cái phao cứu sinh cho Lâm Duẫn Nhi cái người đang vẫy vùng sắp chết đuối kia. 

"Nếu không có việc gì nữa, tôi đi." Trịnh Tú Nghiên nói xong thì nhẹ nhàng quay lưng đi. Tên tiểu quỷ này, nếu như tôi cũng có thể vô tư như em thì tốt rồi.

"....", Lâm Duẫn Nhi đứng ngẩn ra như trời trồng, đôi mắt mơ mơ màng màng, khóe miệng từ từ cong lên. Lâm Duẫn Nhi cảm thấy cả thân người mình như tê dại, không thể nhúc nhích được nữa. Hình như mình vừa nhìn thấy cái gì đó. Mình thành công rồi sao? Cô giáo Nghiên vừa cười với mình! Cô giáo Nghiên cuối cùng cũng cười với mình rồi!! Lâm Duẫn Nhi đứng ngây ngốc ở giữa sân trường không biết trong bao lâu, cho đến khi Thôi Tú Anh đến lôi về lớp học thì mới bừng tỉnh lại.

Nụ cười của Trịnh Tú Nghiên lần này không rực rỡ như lần trước, nhưng lại là nhu tình và gần gũi hơn rất nhiều. Nếu Lâm Duẫn Nhi để ý kĩ, thì sẽ thấy trong ánh mắt Trịnh Tú Nghiên bắt đầu xuất hiện một tia nhỏ cưng chiều. Tiếc là tên ngốc này quá ngốc đến nỗi không nhận ra chuyển biến nho nhỏ đó. Nhưng nếu có nhận ra, thì ̀chắc sẽ còn bị sốc tâm lý nặng hơn nhiều. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro