Chương 79 : Quyết định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe xong điện báo, Lương Khắc sắc mặt tăm tối, không rõ ý vị nói: "Vốn định dùng bà Mạc đó làm lay động vị trí của Đới Manh . Nào ngờ, bà ta chết nhanh như vậy. Vụ án của hai mươi năm trước, người trong cuộc đều biến mất như vậy, lật lại thì quá khó rồi."

Giang Tô đứng cạnh Lương Khắc, trong mắt lóe không can tâm. Từ lúc bị Đới Manh đối xử lạnh nhạt liên tục, hắn đã sớm sinh ra bất mãn trong lòng. Cuối cùng dưới sự lôi kéo của Lương Khắc mà về chung một phe. Bất quá, hiện tại công sức bao lâu thu thập liền biến thành mớ tro vụn trong đống cháy Mạc gia.

"Anh nói sẽ làm chị ấy hối hận vì bỏ qua tôi là thế này sao?" Giang Tô u ám nói.

Lương Khắc mềm mỏng trấn an: "Đừng lo, không có cách này tôi cũng sẽ có cách khác làm cho họ Đới kia khốn đốn. Thậm chí, còn khiến cô ta không chống đỡ kịp nữa."

Giang Tô nghi hoặc nhíu mày, không hiểu được ý tứ của Lương Khắc. Lương Khắc lại cho người gọi điện đi một cuộc điện thoại. Không rõ hắn gọi cho ai, chỉ nói đúng một câu: "Dương tiên sinh, tiến hành điều anh muốn đi."

...

Ngày 2 tháng 5, trên khắp báo đài xuất hiện rất nhiều lá thư nặc danh. Chúng thì đều lấy danh tiếng lấy lại công bằng cho Mạc Hàn. Nói rằng vị Mạc trợ lý này bị Đới Manh bốc lột nhân quyền nghiêm trọng.

Dẫn đầu, Dương Triết còn trả lời phỏng vấn từ báo chí về vấn đề này. Hắn bức xúc nói rằng: "Tôi từng là bạn thân của Mạc Hàn , Tôi rất hiểu em ấy, em ấy không phải người như vậy. Chính Đới thị trưởng là kẻ đã bóp méo con người em ấy!"

Dư luận đều trở nên kinh hoàng. Phần nhiều vẫn không hiểu ý trong lời của Dương Triết là gì. Cái gì là "người như vậy"? Không lẽ Mạc trợ lý còn có ẩn tình gì nữa sao? Rồi cả chuyện Lãnh thị trưởng "bóp méo" nhân cách? Rốt cuộc là sự tình gì lại khiến cả Dương gia đều phẫn giận cực độ bất bình như thế!

Một làn sóng tranh luận nữa nổi lên, một lượng lớn người từng hâm mộ Mạc Hàn đều lên tiếng đòi thực hư chuyện này. Các tổ chức nhân quyền của omega cũng vào cuộc dưới sự thúc đẩy sau màn của Lương Khắc. Rất nhiều người tỏ thái độ hoài nghi. Một vị trợ lý theo bên cạnh Đới thị trưởng nhiều năm, làm sao đột nhiên lại xuất hiện tin đồn kì quái này?

Cụ thể, hàng loạt người tự xưng là "đồng học thân thiết" của Mạc Hàn xuất hiện trên báo đài. Họ nói rằng con người Mạc Hàn những năm cao trung hoàn toàn khác biệt bây giờ. Nói rằng, nàng không "kiêu ngạo" hay thường "lạm quyền" như vậy. Nàng rất hòa nhã với bạn bè. Nhưng từ lúc đi theo Đới thị trưởng. Nàng dần trở nên "u ám", thậm chí còn không "nhìn nhận" bạn cũ. Điển hình là "dám" kiện cả Trương Yên Nhi, một "khuê mật" thân thiết của nàng.

Các đoạn phim cảnh Mạc Hàn họp lớp hay dự sinh nhật Trương Yên Nhi được bày ra. Họ cũng không hoàn toàn chỉ trích Ôn Ngữ. Họ khẳng định một điều Mạc Hàn tính tình vốn rất ngây thơ trong sáng, nhưng vì đi theo Đới thị trưởng, bị cấp trên bóp méo về mặt tâm lý nên mới như vậy.

Một vài bức ảnh của Mạc Hàn vào mười năm trước được mang ra ánh sáng. Quả thật, rất khác nhau. Ánh nhìn, tác phong lẫn khí chất đều xa xôi trời vực. Sự thay đổi lớn như vậy, đúng là không ngờ được. Một nữ sinh ngây thơ đơn thuần như thế, làm sao là vị Mạc trợ lý nổi danh nữ cường nhân?

Họ còn nói, Đới Manh "thường xuyên" bốc lột Mạc Hàn về cả mặt thể xác lẫn tinh thần. Thậm chí có người còn tự xưng là "bác sĩ tâm lý" của Mạc Hàn. Nói rằng Mạc Hàn bị trầm cảm một thời gian dài vì cách đối xử bất nhã của cấp trên. Nhưng Mạc Hàn lại vì "bị" Đới Manh uy hiếp mà không dám nói. Bạn học cũ của nàng biết, liền muốn đứng dậy vì nàng đấu tranh.

Làn sóng nổi lên, dưới sự kích động của thế lực ngầm. Hàng loạt kẻ đã mạo danh rồi đứng lên đòi công bình lại cho Mạc Hàn. Họ nói rằng omega luôn là những người nhận được sự ưu tiên chăm sóc từ xã hội, lý nào một omega có tài lại chịu uất nhục như vậy.

Đúc kết một điều, rất nhiều kẻ đang muốn chĩa mũi nhọn vào Đới Manh . Tố cáo rằng nàng bốc lột cấp dưới, bóp méo phẩm chất con người.

...

Mạc Hàn lẳng lặng dùng bữa sáng, nhìn báo đài đang không ngừng huyên thuyên về chuyện nóng hôm nay. Nàng nhếch môi lạnh nhạt, đúng là đám nhà báo ăn cơm nhờ sinh chuyện náo nhiệt. Còn có thể phóng đại đến mức vậy, đúng là công phu không ít. Hoặc là kẻ sau màn, vốn đã tiêu tốn bao nhiêu công phu đâu.

Lý Vũ Kỳ từ trong tiến ra, nàng cầm điều khiển tắt TV lớn đi, nói: "Đều là chuyện bên ngoài, em không cần quan tâm đến làm gì."

Mạc Hàn uống chút sữa nóng, không nói gì. Lý Vũ Kỳ lại gỡ thuốc ra khỏi vỉ, đặt bên cạnh Mạc Hàn. Dặn dò nói: "Em ăn xong thì phải uống thuốc, vậy mới tốt hơn được."

Mạc Hàn gật đầu đã biết. Đã hai tháng từ ngày Mạc Hàn mẹ bỏ thân trong hỏa hoạn. Mạc Hàn hôm ấy vì shock mà ngất xỉu, rơi vào hôn mê sâu cả 30 giờ liền. Lý Vũ Kỳ đều bị nàng dọa sợ.

Lúc Mạc Hàn tỉnh lại, Lý Vũ Kỳ đưa nàng một thứ, là điện thoại của nàng. Nguyên lai, trong thời điểm hỏa hoạn phát sinh, một đoạn ghi âm đã được gửi đến cho Mạc Hàn. Lý Vũ Kỳ  vẻ mặt phức tạp, người gửi là... Mạc mẹ.

Không rõ Mạc mẹ đã trăn trối những gì. Mạc Hàn nghe một mình, nghe xong nàng ngồi ngẩn người rất lâu, lâu tới mức cả thân thể để đông cứng đến lạnh băng. Cứ ngỡ đã hóa thành tượng mất rồi.

Sau đó, Lý Vũ Kỳ Ẩn không nghe Mạc Hàn nói thêm câu nào về chuyện này. Chôn cất mẹ nàng cạnh phần mộ của ba xong, nàng chỉ lặng lẽ khóc, không hề nói nửa chữ về chuyện Đới gia.
Lý Vũ Kỳ cũng không đề cập đến. Một mặt, nàng không muốn Mạc Hàn nhớ đến chuyện khó chịu, mặt khác... nàng ích kỷ muốn làm Mạc Hàn quên đi Đới Manh .

"Hôm nay, chị có việc ra ngoài không?" Lý Vũ Kỳ nghe Mạc Hàn nhẹ hỏi một câu như vậy.

Trong lời Mạc Hàn không nghe ra lay động, nhẹ nhàng, từ tốn, không giống hề giống người đã chịu cực độ tổn hại về tâm lý.

"Không, hôm nay các vấn đề quan sát dân tình ở Z thị đã xong. Bên phụ vương cũng chưa gọi chị về, chị định ở lại vài ngày."

Lý Vũ Kỳ là nhận phân công của chính quốc vương đến Z thị khảo sát vấn đề đập thủy điện, nơi này vốn chứa hạng mục lớn cung cấp điện cho toàn lưu vực thủ đô từ thượng nguồn sông kéo đến ba cảng biển Đăng Đông quan trọng. Đồng thời, thời gian này nàng cũng chiếu cố Mạc Hàn tại đây. Bất quá, chấn động từ phía S thị vẫn lan đến tận Z thị các nàng.

Mạc Hàn không hỏi thêm nữa, dùng xong bữa sáng, nàng uống thuốc, rồi lại không nóng lạnh nó một câu: "Gần tháng qua, cảm ơn chị nhiều lắm. Nhưng em nghĩ, có lẽ em nên về."

Lý Vũ Kỳ mày nhíu chặt, Mạc Hàn nói muốn về, hẳn là về S thị. Nhà Mạc Hàn ở đó, các tài sản dưới tên sở hữu của nàng cũng ở đó, thậm chí... Đới Manh cũng ở đó. Nàng hẳn muốn về giải quyết chăng.

"Không phải em nói muốn xuất ngoại sao?" Lý Vũ Kỳ hỏi.

Nàng còn nghĩ Mạc Hàn sẽ ra hẳn ngoại quốc định cư. Nào ngờ, vẫn một mực muốn về S thị.

Mạc Hàn chậm lắc đầu: "Lúc trước là vậy, nhưng bây giờ không cần."

Lý Vũ Kỳ bất giác nắm tay Mạc Hàn, trong mắt có khẩn trương, đè thấp ngữ khí: "Không lẽ... em muốn làm vậy thật sao?"

Lý Vũ Kỳ là nói tới cuộc điện thoại tối qua. Không ngờ, kẻ đứng sau thông tin thất thiệt của Đới Manh là Lương Khắc. Đứa em trai ngỗ nghịch này của nàng còn dám gọi cho Mạc Hàn. Hắn nói thế này:

" Mạc trợ lý, cô không thấy chuyện cũng quá trùng hợp đi? Đới gia vừa thăm 'nhà' cô, nhà cô liền cháy, mẹ cô bỏ mạng. Cô không nghĩ là bọn họ muốn bịt miệng mẹ cô chuyện năm xưa mà làm vậy hay sao? Tôi trước giờ luôn quan tâm chuyện omega, Mạc trợ lý cũng thấy tôi giúp cô thế nào đi? Thông tin quần chúng sắp đả đảo được Đới thị trưởng. Chỉ cần Mạc trợ lý lên một tiếng 'tố cáo', Đới Manh coi như xong. Lúc đó, thù của cô cũng được báo. Cô thấy sao?"

Nghe xong điện thoại, Mạc Hàn không nói gì, thậm chí vẻ mặt lạnh nhạt còn làm Lý Vũ Kỳ hoảng sợ. Không hề đoán được Mạc Hàn đang có ý nghĩ gì trong đầu.

Hiện tại, Mạc Hàn chính là người giữ mấu chốt trong chuyện này. Nếu nàng xuất hiện ở họp báo, nói một câu, thì coi như địa vị Đới thị trưởng lung lay, đế chế hùng mạnh ấy cũng sụp đổ. Nhưng mà... Lý Vũ Kỳ vẫn không tài nào đoán được Mạc Hàn đang muốn đứng về phía ai.

Mạc Hàn rút tay khỏi lòng bàn tay Lý Vũ Kỳ . Cười nhàn nhạt: "Chị đoán xem?"

Là cười, nhưng khóe mặt vẫn bằng phẳng. Nếu là nụ cười thật lòng, khóe mắt con người ta sẽ nhăn lại, biểu hiện vẻ vui sướng từ trong đôi mắt. Đằng này, Lý Vũ Kỳ không thấy nó trong mắt Mạc Hàn.

Mạc Hàn đứng dậy, quay về phòng. Nàng tự mình sắp xếp một chuyến tàu hỏa về S thị. Lý Vũ Kỳ biết, nhưng chỉ có thể đứng nhìn. Nàng cũng không rõ nên cản hay không, nhưng tốt nhất vẫn nên tôn trọng quyết định của Mạc Hàn.

...

"Thị trưởng... chúng ta, thật sự... không cần giải trần trước công chúng sao?" Vị thủ hạ bối rối vô cùng.

Đới Manh đưa lưng về phía hắn, nhìn cảnh S thị phồn hoa qua cửa kính. Nhàn nhạt lặp lại: "Không cần giải trần, cứ để công chúng muốn nói gì thì nói. Cũng không cần cản tòa soạn đưa tin xấu về chúng ta, cứ để họ tùy ý. Tóm lại, thời gian này, không cần làm gì cả."

Vị thủ hạ kia bối rối vô cùng, lau lau mồ hôi lạnh trên trán. Hắn không thể hiểu, thị trưởng sao có thể bàng quan như vậy. Bên ngoài, thanh danh thị trưởng đang bị hất nước bẩn, nhiều kẻ có mưu đồ còn hăm he bóp méo vặn vẹo. Thậm chí, phó thị trưởng của nhị điện hạ đang vui vẻ chờ đoạt chức. Thế nhưng, thị trưởng lại có động thái như vậy. À không đúng, chính xác là không có động thái gì, bỏ mặc mọi thứ.

Không lên tiếng giải thích, cũng không ngăn cản. Cứ vậy yên lặng chờ chết hay sao? Hình ảnh đại chúng rất quan trọng, nay thị trưởng bị người ta công phá dữ dội như vậy, nàng thế nào vẫn một mặt bình thản cho được?

Có điều không ai biết, Đới Manh không còn thiết tha tham vọng gì nữa. Đế chế này, là Mạc Hàn cùng nàng cố gắng mà có. Nay Mạc Hàn bỏ đi, hoặc Mạc Hàn muốn tước nó khỏi tay nàng, nàng sẽ tự nguyện chấp nhận.

Trong lòng Đới Manh , nàng xem Mạc Hàn là một báu vật vô giá. Nữ nhân đã hi sinh cả thanh xuân vì nàng dựng nghiệp, nếu nàng ấy muốn phá bỏ sự nghiệp đó, nàng nhất định không ngăn cản. Nàng chỉ hi vọng một điều... Mạc Hàn có thể quay về.

...

Hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro