Chương 122: Phiên ngoại Trăng mật (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 122. Phiên ngoại Trăng mật (2)

Editor: Lăng

Chờ Lệ Sa bình tĩnh lại, Thái Anh mới mang cô ấy đến một gốc cây bên cạnh. Người phụ nữ vừa bị đâm và hung thủ là người yêu của nhau, hai người đến đây nghỉ dưỡng, lúc mua trà sữa không hiểu sao lại cãi nhau. Sau đó gã ta vọt vào trong tiệm trà sữa cầm dao gọt hoa quả ra trực tiếp đâm vào người cô gái, cô gái chạy ra khỏi cửa và cuối cùng ngã trong bồn hoa. Tiếp theo bảo vệ chế trụ gã đàn ông, cô gái đó cũng được đưa đến bệnh viện kịp thời nên không xảy ra chuyện gì lớn.

Thái Anh gật đầu: "Sa tưởng là em à?"

Hai mắt Lệ Sa đỏ lên: "Màu quần áo hai người giống nhau."

Vừa rồi Thái Anh không để ý đến, cô chỉ vừa bước ra khỏi tiệm cà phê đã thấy rất nhiều người vây quanh chỗ đó, vừa nhìn lại thì thấy được Lệ Sa. Bây giờ khi Lệ Sa nói chuyện vẫn còn hơi khàn, Thái Anh rất đau lòng, cô nói: "Về thôi."

Lệ Sa ngước mắt lên, vốn hai người đã nói là chiều này sẽ đi tham quan gần đây, nhưng qua vừa có chuyện vừa rồi nên cô ấy thật sự không có tâm trạng đi chơi nữa.

Thái Anh ôm cô ấy, nói: "Về trước, về rồi mình nói sau."

Lệ Sa rúc vào lòng cô, gật đầu.

Vừa ăn cơm thì đã gặp chuyện như thế rồi, nhưng Thái Anh cũng không có cách nào, đặc biệt là vừa rồi Lệ Sa còn bị dọa sợ. Sau khi về Thái Anh xoa dịu Lệ Sa, để cô ấy ngủ trưa trước, Lệ Sa vẫn cứ túm chặt vạt áo cô, không chịu để cô đi.

Thái Anh nghĩ đến dáng vẻ Lệ Sa khóc khi ở đầu đường thì đau lòng muốn chết, bây giờ hai mắt vẫn cô ấy vẫn còn sưng đây này. Cô vỗ vỗ tay Lệ Sa: "Em đi kéo rèm, chờ em một lát thôi nha."

Bây giờ Lệ Sa mới chịu thả tay ra, chỗ này khuất ánh nắng, sau khi kéo rèm lại thì tối đen như mực. Thái Anh cũng không bật đèn, lúc quay về suýt nữa đã bị ngã, eo bỗng bị người nọ ôm, sau đó hai người ngã xuống giường cùng một lúc.

Thái Anh ôm Lệ Sa, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô ấy, nói: "Sa ngủ một lát đi."

Lệ Sa nói: "Ngủ không được."

Thái Anh ngồi nằm: "Vậy em nói chuyện với Sa nha?"

Giọng Lệ Sa hơi khàn, từ lúc có ký ức tới nay thì cô rất ít khi khóc. Khi còn nhỏ thì cũng có, té ngã nên đau, rồi muốn được bố mẹ ôm, nhưng Nhiễm Gian Tuyết luôn để cô tự mình đứng dậy, từ lúc mới tập tễnh biết đi thì mỗi khi cô té ngã đều tự mình đứng dậy. Trong trường hợp không bị thương, Nhiễm Gian Tuyết sẽ không quan tâm là cô ngã bao nhiêu lần, có đau hay không, cho nên từ nhỏ cô đã biết khóc là vô dụng rồi.

Nhưng hôm nay, cô khóc như không còn là chính mình.

Thái Anh ôm cô rồi trở mình lại, nhớ lại dáng vẻ hôm nay của Lệ Sa, vừa đau lòng rồi lại rung động. Cô ấy cúi đầu hôn lên trán Lệ Sa nói: "Bọn họ không ôm Sa thì để em ôm Sa nha."

Lệ Sa nằm trong lòng cô, cảm thấy ấm áp và thoải mái. Thái Anh nói một ít chuyện khi còn nhỏ với cô, cứ nghĩ là đã sớm quên mất chuyện khi còn nhỏ, mà bây giờ vẫn nhớ rất rõ ràng. Cô ấy chọn vài chuyện vui vẻ kể cho Lệ Sa nghe, còn chưa nói xong, Lệ Sa đã ngủ rồi.

Hơi thở của người trong lòng đều đặn vững vàng, Thái Anh vẫn ôm cô ấy vào trong ngực. Cô nói đến mức mình cũng mệt, buồn ngủ theo.

Hai người ngủ đến 7 giờ tối mới tỉnh, là do điện thoại của Lệ Sa đánh thức. Cố Viên Viên gọi điện thoại cho Lệ Sa, nhờ cô mua một giúp một bộ mỹ phẩm của một thương hiệp về, Lệ Sa ngáp một cái: "Mình biết rồi."

Cố Viên Viên: "Làm gì mà không có tí sức thế?"

Lệ Sa nói: "Ngủ."

Cố Viên Viên: "......"

Cô ấy chán nản vài giây: "Không phải cậu đi ra ngoài hưởng tuần trăng mật sao? Đổi chỗ ngủ đấy à?"

Lệ Sa trả lời hàm hồ.

Cố Viên Viên nói: "Hai người như vậy là không được đâu! Phải tiết chế! Tiết chế!"

Khi Lệ Sa cúp máy vẫn còn nghe được tiếng càm ràm của Cố Viên Viên. Cô lắc đầu, ánh sáng yếu ớt đâm vào mắt cô trước khi điện thoại tắt, tâm trạng cô hoảng hốt vài giây, bỏ điện thoại xuống rồi lại chui vào lòng Thái Anh.

"Không dậy sao?" Thái Anh nói rồi lại ôm cô chặt hơn, Lệ Sa nói: "Chờ Thái Anh."

"Vậy bọn mình ngủ thêm chút nữa đi."

Lệ Sa ậm ừ đồng ý.

Ngủ một chút đến tận nửa đêm, Thái Anh tỉnh vì đói, cô mở mắt ra thấy Lệ Sa còn đang say giấc, bèn rón rén ra khỏi phòng, mới vừa ra thì Lệ Sa cũng đi theo sau.

"Làm Sa thức à?" Thái Anh hỏi, Lệ Sa lắc đầu: "Đói bụng."

Thái Anh cười: "Em cũng đói bụng, đợi lát nữa hai đứa mình ra ngoài ăn khuya đi."

Lệ Sa hơi đổi sắc, Thái Anh nói: "Không sao đâu."

Cô không hy vọng vì tình huống hồi chiều mà Lệ Sa không muốn đi ra ngoài, cũng may Lệ Sa không phản đối, thay đồ rồi ra ngoài cùng Thái Anh. Không hổ là thắng cảng du lịch, hơn 11 giờ tối rồi mà vẫn còn rất nhiều người, hàng quán. Ở đầu đường và hai bên đường, cửa hàng nào cũng mở đèn lên, như là một thành phố không ngủ vậy.

Thái Anh dẫn Lệ Sa vào một nhà hàng đặc sản, cả hai đều đói nên tìm một nhà hàng thưa người. Nhà hàng này không đông người là là vì đồ ăn khá đắt, nhưng hương vị thì khá ngon. Thái Anh vừa muốn gọi cơm thì phục vụ mang hai ly đồ uống tới, cười nói với hai người: "Bà chủ tặng hai người."

Bà chủ là một cô gái còn rất trẻ, thấy Lệ Sa và Thái Anh nhìn qua thì nâng ly. Thái Anh cười: "Cảm ơn."

Người phục vụ cúi đầu nhìn hai người, đẹp quá, chẳng trách bà chủ sẽ tặng đồ uống.

Thái Anh hỏi Lệ Sa: "Sa ăn gì?"

Lệ Sa nói: "Gì cũng được."

Thái Anh cuối cùng chọn hai món đặc trưng nhất, lúc chờ đồ ăn lên thì chủ nhà hàng cầm đồ uống tới đây hỏi chuyện: "Hai người đến từ nước G à?"

Thái Anh gật đầu: "Cô cũng vậy sao?"

Chủ nhà hàng cười cười: "Tôi sang đây du học, sau đó ở lại mở nhà hàng. Có rất nhiều người từ nước G đến đây du lịch. Nhưng đẹp như hai người này lại không nhiều lắm."

Thái Anh cười cười, bà chủ lại hỏi: "Cô là Phác Thái Anh đúng không?"

Lệ Sa nhìn về phía Thái Anh, Thái Anh hơi giật mình: "Cô quen tôi sao?"

"Quả nhiên là đúng rồi, tôi đã từng đến concert của cô." Đôi mắt cô ấy Thái Anh nhìn chằm chằm xem, Lệ Sa: "Đây là?"

"Đây là vợ tôi." Thái Anh cười, vờ vô tình lộ nhẫn cưới. Lệ Sa còn chưa ăn mà đã no rồi, chờ món đặc sản được đem lên thì ngược lại hết muốn ăn. Thái Anh khó hiểu: "Không phải vừa rồi Sa còn đói sao?"

Lệ Sa nói: "Vừa rồi là vừa rồi."

Thái Anh gật đầu: "Vậy bây giờ Sa không đói bụng à?"

Lệ Sa cúi đầu, chọc nĩa vào đồ ăn, nói: "Không đói bụng."

Thái Anh bật cười, nhìn cô ấy giận dỗi trẻ con rất là đáng yêu. Cô nói: "Vậy chúng ta gói lại đem về ăn."

Lệ Sa không phản đối, Thái Anh gọi người phục vụ đến nhờ đóng gói lại, sau đó cùng quay về. Trên đường bọn họ gặp không ít xiếc ảo thuật, ở trong nước rất hiếm khi thấy được, nhưng ở đây lại rất dễ bắt gặp. Lệ Sa đứng gần một nhà ảo thuật, nhìn bàn tay người đó vung lên, một lá bài, vung cái nữa, một đóa hoa hồng. Lệ Sa đứng ở phía trước nên người nọ trực tiếp tặng hoa hồng cho cô. Cô ngẩn người, nhận lấy, sau đó có một miếng vải đen đặt trên tay cô, lúc mở ra thì cảm thấy trên tay có gì đâm vào, cúi đầu nhìn, có một con bồ câu trắng bay ra.

Trong đám người có người vỗ tay, Lệ Sa cũng nhịn không được phải vỗ tay theo. Thái Anh đứng cạnh cô, hỏi: "Trước kia Sa không xem sao?"

"Ít lắm." Cô không hay ra ngoài chơi, trước kia khi đi học cũng chỉ đi đến ba nơi là nhà, trường học và khu nhà vẽ tranh. Những bạn học khác đều đi trại hè hoặc là cắm trại mùa đông, nhưng cô chưa từng tham gia.

Thái Anh nghe vậy bèn gật gật đầu, cũng không vội về ngay mà lại dẫn Lệ Sa đi dạo khắp nơi trên phố. Đủ loại sạp nhỏ, ngoài ra còn bán đồ trang sức, tất cả đều đậm chất bản địa. Trước giờ Lệ Sa và Thái Anh chưa từng thấy, cuối cùng Thái Anh chọn một đôi kẹp tóc và mua cho Lệ Sa một chiếc lắc tay. Trên lắc tay có lục lạc, đưa tay lên, leng keng leng keng, dễ nghe êm tai.

Lại đi vào trong thì còn có cả người biểu diễn.

Trang bị rất đầy đủ, đàn tranh, piano, guitar, còn có một vài nhạc cụ Lệ Sa không biết tên. Khi bọn họ đến thì cậu bé biểu diễn đang chơi đàn guitar, ngồi trên ghế, trước mặt đặt microphone, cậu bé vừa hát tình ca ngọt ngào vừa đàn guitar, thu hút không ít người đi lại xung quanh, tất cả đều đứng phía sau cậu bé. Bọn họ là một đoàn, có thiếu nam thiếu nữ, tuổi còn rất trẻ, chỉ mới lớn. Thấy đông người đến thì bọn họ vui vẻ đỏ cả mặt, cậu bé hát xong còn cúi đầu, xấu hổ cười cười.

Hát xong một bài, những người khác vỗ tay, muốn cậu nhóc hát thêm một bài nữa. Cậu nhóc nhìn xung quanh, rồi lại nhìn bạn mình, đồng bạn giơ ngón tay cái cho cậu, thế là cậu nhóc tiếp tục ngồi trước microphone vừa đàn vừa hát.

Lệ Sa nghe rất nhập tâm, Thái Anh quay đầu thấy ánh mắt Lệ Sa sáng lấp lánh, cô liếc nhìn chiếc đàn piano, nói với Lệ Sa: "Cầm giúp em đi."

Lệ Sa hoàn hồn, cúi đầu, giúp Thái Anh cầm túi thức ăn, sau đó thấy Thái Anh bước đến đoàn ca hát đó, bắt chuyện với một cô gái trẻ trong đoàn, không lâu sau cô nhóc lại nhìn về phía Lệ Sa. Thế mà lại làm Lệ Sa xưa nay vẫn luôn bình tĩnh hờ hững thấy nóng rát trên mặt, cô không cần sờ cũng biết bây giờ mặt mình rất nóng.

Thái Anh đưa mắt nhìn Lệ Sa đứng trong đám đông, gương mặt ửng đỏ, Lệ Sa hắng giọng, giả vờ thản nhiên, nhưng gương mặt nóng bỏng đã bán đứng sự hồi hộp của cô. Cô nắm chặt túi đựng thức ăn, nhìn thấy cô gái đứng cạnh Thái Anh mỉm cười gật đầu.

Sau đó Thái Anh ngồi trước chiếc đàn piano.

Cậu nhóc vừa chơi đàn guitar cũng kết thúc, sau khi mọi người vỗ tay xong thì tầm mắt rơi xuống người Thái Anh, microphone cũng được chuyển qua đặt trên piano.

Lệ Sa khẽ giật mình.

Thái Anh muốn hát sao?

Cô đã nghe Thái Anh biểu diễn rất nhiều lần, nhưng chưa từng nghe cô ấy hát. Trong đám người bắt đầu xôn xao vì sự xuất hiện của Thái Anh, có người đến từ nước G nhận ra cô ấy, nhỏ giọng nói: "Phác Thái Anh!"

"Là Phác Thái Anh!"

Thái Anh đặt tay chiếc đàn rồi lướt qua một phím đàn, tiếng nhạc đè âm thanh bàn tán xuống, nhưng người giơ điện thoại chụp ảnh và ghi hình cô ấy lại càng ngày càng nhiều. Sắc mặt Thái Anh tự nhiên, cô ấy quay đầu nhìn Lệ Sa trước khi bắt đầu chơi đàn, những người khác cũng nhìn theo tầm mắt của cô ấy nhìn về phía Lệ Sa.

Lệ Sa đứng thẳng người.

Thái Anh nói: "Bài này tôi muốn tặng cho vợ tôi."

Đám đông ồ lên.

Lệ Sa cố gắng ra vẻ bình tĩnh, nhưng ngọn lửa nơi đáy mắt lại càng lúc càng to, lan đến trên người Thái Anh, và cả nhịp tim và máu. Tất cả nhanh chóng bốc cháy!

Giọng Thái Anh rất nhẹ nhàng nhưng lại bao phủ toàn bộ hiện trường, sau khi tiếng đàn vang lên vài giây, cô ấy hát: "Thích thấy người khi tôi vừa mở mắt, thích hơi thở nhẹ nhàng của người, thích mỗi ngày được ôm người vào lòng, và thích giọng nũng nịu của người......"

Lệ Sa đứng ở tại chỗ, đột nhiên nhớ đến một ngày nào đó, vào khoảnh khắc pháo hoa nở rộ, Thái Anh quay đầu nói với cô: "Lạp Lệ Sa, em thích Sa."

Hốc mắt Lệ Sa hơi nóng, khóe mắt đỏ lên, cô khẽ chớp mắt, tình cảm dành cho Thái Anh lại lướt qua, cô thích Phác Thái Anh, so với thích lại còn thích hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro