Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 54: Cảm nhận được rõ ràng

Mùa xuân năm nay tuyết rơi không ngừng, có lẽ đã dừng lại một thời gian ngắn, nhưng Lệ Sa không hay biết.

Vì vào kì nghỉ Tết, ngoài việc cùng bố mẹ đi thăm họ hàng, Lệ Sa không hề ra ngoài, dường như tinh thần cũng không được tốt, luôn lặng lẽ ngồi trong phòng ngẩn ngơ.

Diệp Hạ Lam tưởng rằng con gái đang nghiền ngẫm chuyện gì trong phòng, mấy lần lặng lẽ mở cửa, nhìn thấy Lệ Sa không dùng máy tính, thì là ngồi bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, không nói một lời.

Có lẽ là làm việc mệt rồi, việc đi thăm họ hàng cũng kết thúc, khó tránh suy nghĩ tới việc muốn được ở một mình.

Diệp Hạ Lam và Lạp Minh Lương liền không làm phiền nhiều, để con gái ở trong phòng nghỉ ngơi.

Nhưng chỉ có nội tâm bản thân Lệ Sa rõ ràng, sự yên tĩnh này có nguyên nhân.

Đêm Giao thừa, sau khi xem xong pháo hoa về nhà, cô bắt đầu tỉ mẩn phân tích khát vọng ham muốn chiếm hữu trào ra trong lòng khi ngắm pháo hoa.

Loại cảm giác này vừa quen thuộc vừa xa lạ, quen thuộc là bởi trước giờ cô đều muốn ở bên Thái Anh, thậm chí từng phiền não vì nghĩ tới chuyện sau này Thái Anh sẽ có người yêu. Xa lạ là bởi cô không có loại cảm giác này với bố mẹ, cũng không có với bất kì người nào khác, chỉ có với Thái Anh.

Lệ Sa tỉ mỉ nghĩ lại sự ỷ lại của bản thân với Thái Anh, nghĩ lại bản thân dù gặp một chuyện rất nhỏ trong cuộc sống cũng đều nhớ nhung Thái Anh, thậm chí còn cả bốn năm Thái Anh rời đi, mỗi một lần nằm mơ, trên gối đều lưu lại vết ẩm.

Cuối cùng nghĩ tới ham muốn trào ra khi ngắm pháo hoa, tình cảm ẩn nấp trong máu nhiều năm qua sục sôi, cô muốn có được toàn bộ của Thái Anh.

Tình cảm muốn được gần gũi ấy vượt quá tình thân, tình bạn, tình yêu.

Tình thân, cô từng nhận thức rõ ràng tình cảm của bản thân dành cho Thái Anh không giống bố mẹ. Tình bạn, vậy chính là Kim Trân Ni, Tô Mạn, Dương Thư Hàm, đáp án càng rõ ràng, không phải.

Cô không muốn có ba người là Kim Trân Ni, Tô Mạn và cả Dương Thư Hàm, nhưng khi ngắm pháo hoa, cô muốn có được ánh mắt của Thái Anh, nụ cười của Thái Anh, thậm chí là đôi môi Thái Anh.

Nội tâm cô gần như run rẩy khi đem cảm xúc này chuyển tới hai chữ "tình yêu", sau đó mở tất cả phương tiện tìm kiếm mà bản thân biết ra, tìm kiếm từng từ ngữ.

Trang mạng hiển thị cái gì mà yếu tố tăng trưởng thần kinh, testosterone, dopamine, vân vân, Lệ Sa hoàn toàn không hiểu, những thứ này có liên quan gì tới tình yêu? Trong cơ thể có những thứ này mới có thể sinh ra loại cảm xúc này sao? Vậy bản thân có hay không?

Cuối cùng một đoạn văn khiến cô dừng việc tìm kiếm: Có ham muốn không nhất định có tình yêu, nhưng có tình yêu nhất định có ham muốn. Có thể là ham muốn chiếm hữu về tình cảm, có thể là ham muốn chiếm hữu về cơ thể, cũng có thể là cả hai cùng tồn tại.

Sau đó trong đầu Lệ Sa bắt đầu hiện lên nhớ nhung nhiều năm qua của bản thân với Thái Anh, và khi ở cùng nhau, những suy nghĩ không thể nói rõ của bản thân nảy sinh với cơ thể không có gì che chắn của Thái Anh.

Khi Thái Anh thay quần áo, ánh mắt cô vô thức nhìn tới, nhưng nhìn thêm một lúc cô liền cảm thấy trong lòng có một loại cảm xúc trào lên, khiến bản thân vừa muốn nhìn lại cảm thấy không thể nhìn tiếp, trên mặt cũng sẽ có chút nóng.

Lệ Sa vẫn cảm nhận rất mơ hồ về biểu hiện cụ thể của tình yêu, nhưng có thể chắc chắn là, loại cảm xúc ham muốn, cô không có với bố mẹ hay bạn bè.

Không lâu sau, Lệ Sa nhớ ra truyện đồng nhân về Thái Anh mà Hứa Tân Quân và Tôn Nhược Vi đọc. Trong đêm tối người người nhà nhà náo nhiệt xem tivi ăn đồ ăn vặt, thậm chí khi cửa hàng cửa hiệu trêu phố đã bắt đầu hoạt động, Lệ Sa lại tìm đọc một lượt những thứ mà chủ tài khoản Weibo kia viết.

Nhưng những thứ này vẫn không đủ, cô lại đi tìm tiểu thuyết Bách hợp để đọc.

Nhưng ở một mức độ nhất định, những thứ này đều được miêu tả trên việc ngầm thừa nhận tình cảm đồng tính, Lệ Sa có chút giận hờn, nhưng không lâu sau cô liền phản ứng lại. Nếu tình yêu không phân biệt giới tính, vậy cho dù là đồng tính luyến ái hay dị tính luyến ái, tính chất của chúng đều giống nhau.

Lệ Sa có đầu mối, tiếp tục tìm tiểu thuyết đọc, lần này là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình rất nổi tiếng ở Trung Quốc.

Cô tiêu tốn mấy ngày, từ tìm kiếm tiểu thuyết trên mạng, tới xem phim điện ảnh phim truyền hình.

Khi xác định tên gọi của cảm xúc trong lòng, cả người Lệ Sa lại trở nên yên tĩnh, thứ đầu tiên cảm nhận được là dịu dàng ngọt ngào không từ ngữ nào có thể miêu tả, nhưng ngay sau đó lại là cảm giác không biết làm sao.

Cô cảm nhận được một cách rõ ràng, có một số cảm xúc trong lòng triệt để trồi lên, không còn giống ngày trước.

Sau kì nghỉ Tết, Tần Châu hồi phục nhịp sống.

Không đợi Lệ Sa lên tiếng, Diệp Hạ Lam và Lạp Minh Lương đã giục cô tới chỗ Thái Anh, vì hai vợ chồng lại định ra ngoài đi du lịch một thời gian.

Quay lại làm việc, Thái Anh đương nhiên cũng quay về nhà ở trung tâm thành phố.

Lệ Sa mang theo tâm tư bí mật trong đáy lòng, ánh mắt nhìn Thái Anh vẫn chuyên tâm như trước. Điều này khiến cô không cầm lòng được suy nghĩ, rốt cuộc cảm giác như thế bắt đầu từ khi nào, nhưng Lệ Sa hoàn toàn không tìm được thời gian chuẩn xác.

Loại cảm giác này giống như một chiếc thùng gỗ, ban đầu trong thùng có rất ít nước, khiến người ta không cảm nhận được. Mãi tới khi nước càng ngày càng nhiều, nhiều tới nỗi cuối cùng cũng tràn ra, cô mới phát hiện thật ra trong thùng sớm đã có nước.

Đi làm lại chưa được đôi ngày, Lệ Sa liền nhận được thông báo, "Chiến Thần" đang chuẩn bị khởi quay, sau khi suy nghĩ, cô liền đề nghị Tô Mạn được vào đoàn làm phim.

"Tiểu Sa, em xác định muốn vào đoàn làm phim chứ?" Tô Mạn nhíu mày, "Chị có thể đồng ý, nhưng em phải biết nếu chỉ tới đó mấy ngày rồi muốn quay về, rất dễ dẫn tới dị nghị."

"Em xác định." Lệ Sa gật đầu biểu thị quyết định của bản thân.

Vừa hiểu được lòng mình, Lệ Sa không muốn rời xa Thái Anh, nhưng cô càng hiểu rõ những lời bản thân vừa nói ra trước đó không lâu, một người giậm chân tại chỗ không có bất kì năng lực nào để bảo vệ người bản thân muốn bảo vệ.

Ý tứ thưởng thức trong mắt Tô Mạn càng thêm rõ ràng: "Được, vậy hôm nay tan làm về nhà em chuẩn bị cho kĩ, sắp xếp những thứ cần mang theo."

Lệ Sa mím môi cười nói: "Em biết rồi."

Tô Mạn như có suy nghĩ, đưa tay ra nhấc tài liệu của bản thân trên mặt bàn lên, một lúc sau hỏi Lệ Sa: "Lần này sau khi từ đoàn làm phim trở về định viết gì? Nói thật lòng, chị vẫn rất thích phong cách câu chuyện ''Trần Thế''."

"Câu chuyện với đề tài tương tự viết một lần là đủ rồi." Lệ Sa khẽ lắc đầu, nói, "Cho nên em đang suy nghĩ tới đề tài Dân quốc, hiện tại không có nhiều bộ phim xuất sắc có bối cảnh Dân quốc, chúng ta có thể thử."

Tô Mạn hiếu kì, nghiêng người về phía trước: "Em đã có suy nghĩ rồi à?"

Lệ Sa chăm chú suy nghĩ, rất lâu sau mới lên tiếng: "Có một suy nghĩ nhưng không tính là tỉ mỉ, muốn hỏi chị trước, có thể viết kết mở không?"

"Ừm? Em nói thử xem."

"Xã hội trong thời kì Dân quốc rối ren, em định thiết kế ra tình tiết hợp lí dựa theo lịch sử, sẽ sáng tạo ra ba nhân vật trong những tình tiết ấy, hai nữ chính và một nam chính. Cùng với sự thúc tiến của sự kiện lịch sử, nam chính sẽ mất mạng."

Còn chưa đợi Lệ Sa nói tiếp, ấn đường Tô Mạn giật lên, hỏi: "Hai nữ chính là đồng tính luyến ái?"

Lệ Sa có chút ngạc nhiên, lắc đầu: "Không, em định sau khi tất cả bụi trần yên ổn, sẽ để hai nữ chính nâng đỡ lẫn nhau."

Sao cô cảm thấy Tô Mạn có chút mẫn cảm, vốn dĩ bản thân không có ý định dây dưa tới đồng tính luyến ái, chỉ là muốn thêm một chút tình cảm vào trong câu chuyện có đề tài nghiêm túc này mà thôi.

Tô Mạn chăm chú nhìn lên khuôn mặt của Lệ Sa, mấy giây sau mới ho khẽ một tiếng, cười nói: "Chị chỉ muốn nhắc nhở em nếu muốn thăm dò thì tuyệt đối phải chú ý chừng mực, đừng quá rõ ràng nếu không không qua được khâu kiểm duyệt."

"Chị yên tâm đi." Lệ Sa không có ý định đó, đáp ứng rất nhanh.

Cô không ở lại văn phòng Tô Mạn bao lâu thì rời đi, cũng rất gần thời gian tan làm.

Chỉ là tối nay Thái Anh phải đi tiếp khách, nhắn tin Wechat cho Lệ Sa bảo cô về nhà ăn uống đầy đủ, tối nay sẽ mua bánh ngọt về cho cô.

Lệ Sa nghĩ đã lâu không gặp Dương Thư Hàm, liền hẹn Dương Thư Hàm gặp nhau ở nhà hàng sushi.

Đồ ăn đều đã lên bàn, Dương Thư Hàm gắp miếng sushi cá hồi tươi ngon vừa ăn vừa nói: "Tiểu Sa, sao cậu lại nhớ ra việc mời mình đi ăn thế? Bình thường cậu cũng không tìm mình."

Lệ Sa vừa ăn một miếng mì udon, liền dừng đũa nói với cô nàng: "Tối nay ở nhà có một mình mình, nhớ ra đã một thời gian rồi không gặp cậu, nên hẹn cậu ra ngoài."

"Thì ra là vậy." Dương Thư Hàm mơ hồ nói, trong miệng vẫn đang nhai sushi cá hồi đã sốt ruột gắp cơm cuộn hoa anh đào, "À đúng rồi... cậu vẫn chưa nói với mình rốt cuộc cậu đang ở cùng ai."

"Thì là một người bạn." Lệ Sa rũ mắt, cầm đũa vô thức khuấy bát mì udon.

"Buông..." Đột nhiên Dương Thư Hàm câm nín, sau đó con ngươi xoay một vòng, đổi cách diễn đạt: "Thôi bỏ đi, có đến mức lâu như vậy rồi cậu vẫn không nói với mình là ai không? Quan hệ của chúng ta thế nào chứ, nói với mình cũng đâu có gì to tát."

"Không phải mình không muốn nói với cậu..." Lệ Sa nhíu mày lại, giọng nói nhỏ đi.

Vốn dĩ Lệ Sa chỉ không biết nên nói đối tượng ở chung là Thái Anh thế nào, vì Thái Anh là trưởng bối, cô không nói rõ được những suy nghĩ kia của bản thân. Hiện tại đã rõ ràng, lại càng không biết nên giải thích thế nào.

"Ôi chao, thôi bỏ đi bỏ đi, dù sao cho dù thế nào, sớm muộn gì mình cũng sẽ biết."

Dương Thư Hàm thấy Lệ Sa ảo não, không nhẫn tâm, dứt khoát buông tha cô.

Lệ Sa ngẩng mặt lên, nói: "Nhất định cậu sẽ biết, mình cam đoan."

Lệ Sa rất ít khi đùa giỡn, những lời nói ra nhất định sẽ làm được. Dương Thư Hàm hiểu tính cách của Lệ Sa, không giỏi kết bạn hơn nữa còn ngốc nghếch, che đậy như thế nhất định là có nguyên nhân, có ép cũng vô dụng, chẳng thà yên lặng chờ đợi.

Suy nghĩ thông suốt, Dương Thư Hàm nở một nụ cười xán lạn, nói: "Được rồi được rồi, mau ăn mì của cậu đi, lát nữa nguội mất. À đúng rồi, mình nói cậu nghe này, năm ngoái đơn vị mình có một anh đẹp trai mới tới..."

Hai người hiếm khi gặp mặt, sau khi ra khỏi quán sushi còn đi xem phim, sau đó ai về nhà nấy.

Khi tạm biệt Dương Thư Hàm, cũng mới có tám rưỡi tối, Lệ Sa nhắn tin Wechat cho Thái Anh nói muốn về nhà.

Từ ga tàu điện ngầm tới khu nhà của Thái Anh còn một đoạn đường, cô xách cặp tài liệu, sống lưng thẳng tắp đi trên đường. Sắc mặt Lệ Sa dưới ánh đèn đường lạnh lùng, ánh mắt thuần khiết, hơi thở trên người trầm tĩnh.

Đi về phía biệt thự của Thái Anh trong khu nhà, dọc đường gặp gia đình hàng xóm ăn tối xong dẫn trẻ con ra ngoài tản bộ tiêu cơm. Phụ huynh kéo tay con trẻ chào hỏi Lệ Sa, cô mím môi mỉm cười đáp lại.

Cuộc sống như thế vô cùng thoải mái, trong lòng cô sinh ra một phần ngọt ngào, sau đó tăng nhanh bước chân.

Chỉ là tâm trạng ấy nhanh chóng bị phá vỡ, Lệ Sa gặp được người từng có duyên gặp mặt một lần ở trước cổng biệt thự của Thái Anh.

Mẹ của Thiệu Tư Nam.

Rõ ràng hôm nay không có tuyết rơi, nhưng sắc mặt Lệ Sa nhanh chóng nổi lên hơi lạnh. Tất cả cảm xúc sinh sôi trong đáy lòng cô những ngày qua tạm thời bị đè lại, sự cảnh giác với chuyện cũ của Thái Anh nhanh chóng lan tỏa tới tất cả dây thần kinh.

"Đây không phải em gái ở nhà cô Phác sao?" Bà Thiệu nhìn thấy Lệ Sa, vội vàng đi tới, "Mọi người để tôi đợi lâu quá đấy, hôm nay còn lạnh lắm đây này."

Lệ Sa nhìn đồng hồ một cái, ngữ điệu bình tĩnh nói: "Bà Thiệu, đã muộn rồi sao bà vẫn còn chờ ở đây, nhìn có vẻ như có chuyện gấp."

"Còn không phải sao?" Vì có việc cần cầu xin người khác, tuy bà Thiệu có chút ưỡn ẹo, nhưng nhanh chóng nhún nhường, mặt mày tươi cười: "Nếu không có chuyện gấp, tôi nào dám đến đây làm phiền cô Phác? Cô Phác là quý nhân bận rộn, tôi cũng suy nghĩ rất lâu mới dám đến."

Ánh mắt Lệ Sa ngưng tệ, chờ từ giờ cơm tới hiện tại, cô cảm thấy may mắn vì bản thân đã về sớm hơn Thái Anh.

Bà Thiệu dừng chân trước mặt cô, mượn ánh đèn đường đánh giá Lệ Sa giống lần trước: "Em gái nhỏ, cô học trường nào thế?"

Trong lòng Lệ Sa suy nghĩ rất nhiều tình huống, không bao lâu liền tìm được manh mối, trong mắt lóe lên một tia sáng cực nhanh, sau đó nhỏ tiếng nói: "Tôi học Học viện Điện ảnh Tần Châu, năm nay năm tư."

"À... lợi hại quá." Dáng vẻ bà Thiệu có chút sửng sốt, sau đó nhiều chuyện nói: "Cô Phác hay giúp đỡ cô lắm đúng không, nhìn bộ dạng cô có cảm giác thành tích rất tốt."

Lệ Sa im lặng cong khóe môi lên, trong mắt không có cảm xúc.

Thấy thái độ của Lệ Sa không rõ ràng, bà Thiệu cười càng thêm phần thân thiết: "Lần trước tôi nói năng có hơi quá đáng, cô đừng để ý. Lần này quả thật tôi tới tìm cô Phác có chuyện, cô cũng được giúp đỡ mà, chắc chắc cô hiểu chỗ khó của việc không có tiền."

"Tôi hiểu."

Bà Thiệu lại nói: "Cho nên là, tôi thật sự cần phải tìm cô Phác, tôi có chuyện rất quan trọng."

"Tối nay cô Anh không ở nhà, tôi vừa thấy tin nhắn ban nãy cô ấy gửi cho tôi." Lệ Sa giả vờ khó xử lấy điện thoại ra, nhanh chóng bật chức năng ghi âm, sau đó đặt vào túi áo.

"Cô Phác có nói bao giờ về không?" Bà Thiệu sốt ruột.

"Không." Lệ Sa lắc đầu, ánh sáng trong mắt lóe lên rồi biến mất.

"Ôi, phải làm sao đây..." Bà Thiệu sốt ruột tới hết cách, nóng vội giậm chân trước mặt Lệ Sa.

Lệ Sa lộ ra nụ cười, chiếc răng khểnh bình thường nhìn rất đáng yêu hiện lên chút tối tăm: "Bà Thiệu này, tôi nhớ khi đó bà đã đáp ứng cô Anh không liên lạc lại với trợ lí của cô ấy, cũng không tới đây nữa rồi, tiền lần đó cho bà là lần cuối cùng. Sao vừa mới qua Tết, bà đã lại tới đây, hình như không tốt lắm."

"Cô còn trẻ, đương nhiên không biết những chuyện này."

Bà Thiệu đang sốt ruột, bị bóp đúng chỗ đau, không khỏi có chút tức giận.

"Tiền này là dùng mạng con trai tôi để đổi lấy, cho tôi là điều đương nhiên. Hiện tại tôi gặp chuyện khó, tôi tìm cô Phác cũng là điều đương nhiên, có gì mà không được tìm?"

Ánh mắt Lệ Sa đột nhiên lạnh lẽo, tay nắm lấy quai cặp tài liệu càng thêm dùng sức, nhưng khóe môi lại cong lên một độ cong không rõ ràng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro