Chương 165. Hôn chị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phác Giang Khoa Học Kỹ Thuật cách tiệm hoa không xa, ngồi trên xe, Thái Anh nhìn về hướng công ty, đang suy nghĩ xem có nên về công ty một chuyến không, đột nhiên trong lồng ngực trống không.

Trang giấy màu bánh mì bị Lệ Sa làm cho nhăn nhó, Thái Anh quay sang, nhìn thấy bó hoa bách hợp mà bà chủ tiệm hoa tặng cho cô, ở trước mắt cô bị Lệ Sa tạo thành một vòng cung ném ra ghế sau.

Thái Anh "....."

Lệ Sa nghiêm túc giải thích, "Để hoa ở ghế sau đi, em ôm vào ngực không có tiện."

"Không tiện cái gì?" Thái Anh ngốc hai giây rồi bật cười, ghen thì nói ghen, bày đặt nói không tiện làm cái gì.

Phát hiện ra Thái Anh cười chế nhạo mình, Lệ Sa cúi đầu nhích gần tới cô, tay đặt lên tựa ghế, ánh mắt sáng quắc giọng nói dịu dàng, "Không có tiện hôn chị."

Người đẹp ở trước mặt, chỉ cần nhích đầu một chút là có thể dụng đến đôi môi kia rồi, Lệ Sa chủ động đến gần ám chỉ Thái Anh hôn cô.

Nhưng mà Thái Anh không nghĩ đây là ám chỉ mà chính là gọi mời.

Tim cô đập nhanh tức khắc, nhịp tim ở trong khoang xe càng lớn hơn, cô có thể cảm nhận được hơi thở của Lệ Sa càng nặng nề hơn, theo tiếng gọi của trái tim, Thái Anh nghiêng đầu hôn lên môi Lệ Sa.

Cái tay đang đặt trên tựa ghế chầm chậm trượt xuống dưới, đặt lên người Thái Anh, Lệ Sa hé môi đáp lại, tay giữ lấy gáy Thái Anh, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve vùng sau gáy.

Một nụ hôn triền miên nho nhỏ, Lệ Sa buông Thái Anh ra, khoé môi cong lên ý sâu xa.

Thái Anh che mặt dựa vào ghế ngồi, gương mặt đã phiếm hồng, mặc kệ đã thân mật bao nhiêu lần, phản ứng của cô đối với Lệ Sa như lần đầu tiên vậy, tim vẫn đập nhanh, cơ thể thì nhiệt độ tăng dần.

Cơ thể của cô thật là thiếu nghị lực.

Lệ Sa lại nhích lại gần, tim Thái Anh lại đập nhanh, còn muốn nữa sao?

Chỗ các cô đậu xe, chỗ này có chút vắng vẻ so với phố xá đông đúc ở đầu đường, nhưng thường xuyên cũng có người đi qua lại, rất dễ dàng bị người khác nhìn thấy.

Tuỳ rằng bị nhìn thấy cũng không phải là chuyện gì lớn, mấy cái người đó cũng có quen biết đâu, nhìn một cái rồi cũng sẽ quên, còn người quen biết thì... hình như những người biết được mối quan hệ của các cô, từ phương diện pháp luật hay tình cảm, thấy các cô thân mật thì đã làm sao.

Thái Anh buông tay, ở trên mặt Lệ Sa hôn một cái, ôm lấy mặt Lệ Sa vặn lại đây, Lệ Sa đang kéo dây an toàn cài cho Thái Anh nhướng mày cười nhạt, "Phác tổng thật nhiệt tình."

Thái Anh "...." Cô nhìn xuống, dây an toàn đã được cài qua ngực và eo, rất khớp với cơ thể của cô.

Cho nên Lệ Sa nhích qua đây, không phải muốn hôn thêm, mà giúp cô cài dây an toàn sao?

Trong giây phút Thái Anh còn đang ngây người, thì Lệ Sa đã mút lấy môi cô, còn phát ra âm thanh khiêu khích...

Thái Anh lập tức đỏ mặt tai hồng.

Cái phản ứng này quá đáng yêu, Lệ Sa không nhịn được mà xoa xoa đầu cô một phen, làm cho đầu tóc Thái Anh loạn cả lên.

Nói đến chuyện yêu đương, Phác tổng đã không còn là Phác tổng.

Lệ Sa trở về vị trí của mình, kéo dây an toàn cài lại hỏi Thái Anh, "Em muốn đến công ty không?"

Thái Anh mở cửa sổ xe, để cho cơ thể bớt nóng, "Đi thôi, em qua đó ký mấy chữ."

Mấy cái hồ sơ này cô đã xem trên máy tính bảng rồi, đi qua đó ký tên là được, không tốn bao nhiêu thời gian cho lắm.

"Thật là một cô chủ tốt." Lệ Sa cười bắt đầu khởi động xe, quay trở lại Phác Giang Khoa Học Kỹ Thuật.

Thái Anh nói thật, "Ký tên xong rồi, ngày mai em không cần đến công ty."

Lời nói thật của cô vào trong tai Lệ Sa chính là lời mật ngọt, không cần đến công ty, vậy là có thời gian ở bên cạnh cô rồi.

Nhìn thấy khóe miệng Lệ Sa cong lên, Thái Anh cũng cười theo, lão Phác tổng sớm quăng công ty cho cô để về nhà chơi với vợ, cô lại không thể giao cho ai, chỉ có thể sắp xếp thời gian hợp lý, dành thời gian cho Lệ Sa nhiều hơn.

Cũng may mọi việc trong công ty cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay, cứ dung túng như vậy, cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến công ty.

Rất nhanh đã đến công ty Phác Giang, Thái Anh bảo Lệ Sa ở trong xe chờ cô, cô chỉ ký mấy cái hồ sơ, vài phút đã xong rồi.

Lệ Sa tháo dây an toàn, "Ở trong xe không thấy được em, chị đưa em đi lên nha."

"Chị ở đây chờ em đi, một mình em có thể làm nhanh hơn." Thái Anh đè Lệ Sa, cười ngọt ngào, "Ngoan nha, Lạp tổng."

Cái giọng nói này giống dỗ dành con nhỏ quá vậy, Lệ Sa hơi hơi sửng sốt, nhìn cô mỉm cười, chọn lúc Thái Anh xuống xe nói, "Ừm, động tác của em rất nhanh."

Chờ xuống xe, Thái Anh mới phản ứng lại, Lệ Sa nói nhanh là ám chỉ cái gì.

Cô quay đầu lại, cách một cánh cửa nhìn Lệ Sa, đôi mắt Lệ Sa cười càng thêm sâu, máu trong người Thái Anh dâng lên, cô nhớ đến Lệ Sa ở bên tai cô mà nỉ non, thở dốc nói, "Thái Anh, nhanh quá...."

Lệ Sa có thể nhắc đến chuyện giường chiếu mà mặt không biến sắc sao?

Thái Anh nhanh chân chạy đi.

Sếp không có ở công ty, trợ lý Hoa cảm thấy rất nhẹ nhàng, lúc Thái Anh xuất hiện ở cửa, cô nàng ngơ ngẩn.

Trợ lý Hoa đang ôm ly cà phê uống, trên bàn còn có đồ ăn vặt, cô thích ăn ngọt cho nên ly cà phê thả vào ba viên đường, nhìn thấy Thái Anh, trợ lý Hoa nhanh thả ly cà phê xuống đứng lên, "Phác tổng, sao chị lại đến đây?"

Công ty này không phải là công ty của mình sao? Không thể đến đây sao?

Thái Anh liếc cô nàng một cái, lập tức đi vào văn phòng.

Các hồ sơ cần ký đã đặt sẵn ở trên bàn, Thái Anh đi vào mở hồ sơ ra, xác nhận hồ sơ do chính cô duyệt, mới ký lên.

Trợ lý Hoa đi vào văn phòng, nhìn thấy Phác tổng ký hết hồ sơ này đến hồ sơ khác, lập tức khen, "Phác tổng, chị thật là cần mẫn nha, còn quay trở lại chỉ để ký hồ sơ."

Thái Anh không trả lời cô, trợ lý Hoa tiếp tục nói, "Mấy cái hồ sơ này không gấp, ngày mai cũng có thể ký." Cô nhìn đồng hồ, cách giờ tan làm còn một tiếng.

Sắp tới giờ tan làm, Phác tổng toàn tâm toàn ý vì công việc thức tỉnh rồi sao?

Trợ lý Hoa nghĩa nhiều thêm, chỉ thấy Phác tổng không thấy Lạp tổng, trong lòng cô có gì đó vụn vỡ, Phác tổng và Lạp tổng giận nhau?

"Phác tổng, Lạp tổng đâu?" Trầm mặc nửa phút sau, trợ lý Hoa cẩn trọng mở miệng.

Lúc nói chuyện, cô còn chú ý đến sắc mặt của Phác tổng, sắc mặt Phác tổng không thay đổi, động tác trên tay cũng không ngừng lại, ký xong lại đặt sang một bên, ngay sau đó lại cầm một phần hồ sơ khác mở ra, động tác rất lưu loát dứt khoát, đem đống hồ sơ này ký xong.

Phác tổng không nói lời nào, tám phần là....

Lúc cô nàng đang suy đoán lung tung thì Thái Anh ngước mắt nhìn một cái, "Lạp tổng, ở dưới lầu chờ tôi."

Làm cho cô lo lắng thừa rồi, trợ lý Hoa nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa tươi cười, "Hèn gì chị vội vàng như vậy." Trợ lý Hoa đi lên sửa lại đống hồ sơ, đem mấy cái hồ sơ đã ký xong đặt gọn gàng.

Ký đến cái cuối, Thái Anh đóng nắp bút lại đem hồ sơ đưa cho trợ lý Hoa rồi giao phó, "Trước khi đưa đến các bộ phận, em xác nhận lại lần nữa mấy hồ sơ này không có vấn đề."

"Vâng, Phác tổng." Trợ lý Hoa đem hồ sơ cuối cùng đặt lên đống hồ sơ kia rồi ôm vào trong ngực.

Đến vội vàng mà đi cũng vội vàng, Phác tổng ký tên xong cũng không ở lại văn phòng thêm phút nào, lập tức đi.

Nhìn bóng dáng Phác tổng biến mất ở cửa, trợ lý Hoa cười lắc đầu, trong mắt chỉ có hai chữ... Hâm mộ.

Cô ôm văn kiện trở về chỗ làm, màn hình điện thoại đặt bên ly cà phê sáng lên, tin nhắn đến chính là vị tiểu Lạp tổng thích trêu ghẹo cô, [Phác tổng của các cô, không có ở công ty chứ?]

Trợ lý Hoa buông hồ sơ, cầm lấy điện thoại lên trả lời, "Không có."

Lời nói ít nhưng đủ hiểu rồi, mấy chuyện khác không cần nói.

Lúc Thái Anh rời đi, Lệ Sa có nhớ thời gian, chờ Thái Anh trở lại, cô lại nhìn đồng hồ, tốc độ đúng thật rất nhanh, mười phút đã trở lại.

"Nhanh như vậy sao?" Nghe thấy hơi thở dồn dập của Thái Anh, Lệ Sa mở ngăn chứa đồ trên xe, từ bên trong lấy một chai nước, vặn nắp đưa cho Thái Anh.

"Sợ chị chờ lâu." Thái Anh cài dây an toàn, tiếp nhận chai nước của Lệ Sa, cười vui vẻ, "Có thể về nhà rồi."

Các cô định đi thì có một chiếc xe màu trắng xuất hiện ở cửa công ty, ở vị trí này cả hai đều nhìn thấy bảng số xe, hai người nhìn qua, Lệ Sa liếc mắt đã nhận ra bảng số xe.

Em gái cô sao lại đến Phác Giang?

Thái Anh cũng nhận ra xe của cô em, cũng liếc nhìn Lệ Sa, hai người không vội vàng về nhà.

"Lệ Sa, Vân Tạ chắc không phải đến tìm em đâu?"

Vân Tạ từ trên xe xuống, vòng ra ghế sau mở cửa lấy một cái túi.

Cái túi trong suốt, Thái Anh lấy nhãn lực của mình, cô nhìn thấy trong túi là đồ ăn.

Lệ Sa gõ gõ chỗ tựa tay kế bên, trả lời rất chắc chắn, "Không phải."

Em gái cô đến đây, nói không chừng là tìm trợ lý Hoa.

Thái Anh cũng có cùng suy nghĩ với cô, "Không phải là tìm tiểu Hoa nhà em chứ?"

"Hửm?" Cách dùng từ của Thái Anh làm cho Lệ Sa quay đầu nhìn cô, Lệ Sa cười lặp lại lời nói của cô, "Tiểu Hoa nhà em?"

"Tiểu Hoa, trợ lý của công ty nhà em." Thái Anh buồn cười, vào cái lúc này rồi mà Lạp tổng vẫn có thể có giấm để ăn, chẳng lẽ không quan tâm vì sao Vân Tạ lại đến công ty tìm trợ lý Hoa sao?

Vân Tạ dừng xe ở cửa, có nghĩa là cô nàng sẽ rất nhanh đi xuống, Thái Anh nói, "Chúng ta có đi qua chờ con bé không?"

"Không cần đâu." Lệ Sa cầm điện thoại, "Chờ con bé đi xuống, chị sẽ gọi cho nó."

Vân Tạ không hay biết bản thân đang bị chị gái và chị dâu theo dõi, nghênh ngang mà đi vào Phác Giang.

Lễ tân đương nhiên nhận ra cô, mỉm cười chào hỏi, Vân Tạ bấm thang máy đi lên lầu tìm trợ lý Hoa.

"Không phải tôi có nói Phác tổng không ở công ty sao?" Trợ lý Hoa kinh ngạc nhìn điện thoại mình, xác định đã nhắn cho Vân Tạ.

Vân Tạ đem chiếc túi đặt trên bàn, "Tôi không có đi tìm chị dâu, tôi tới tìm cô." Cô đẩy cái túi đi qua, "Cái này cho cô."

"Bánh Tuyết Mị Nương?" Nhìn thấy đồ ăn trong túi, trợ lý Hoa càng kinh ngạc, "Sao cô lại biết tôi thích ăn cái này?"

"Thái Anh nói cho tôi biết." Vân Tạ cười cười, "Eo của cô... không còn đau chứ?"

Trợ lý Hoa liếc cô một cái, đều đã vài ngày rồi, sao có thể còn đau.

Trợ lý Hoa chỉ vào túi nói, "Cho nên cô mang cái này đến để bù đắp à?"

"Coi như là vậy đi." Vân Tạ quan sát mặt bàn làm việc, trên bàn có rất nhiều hồ sơ, "Cô làm việc đi, tôi đi đây."

Nói đi là đi vậy sao?

"Vậy là đi rồi à?" Trợ lý Hoa nói thầm một câu.

Vân Tạ không nghe được.

Nhìn thấy em gái từ trong công ty đi ra, Lệ Sa lập tức gọi, điện thoại vang lên một tiếng, Vân Tạ lập tức nghe máy.

"Chị." Vân Tạ ngừng hai dây, tiếp theo đi đến xe mình

Tay cô vừa mới đụng tới cửa xe, liền nghe được chị cô nói, "Em tới bãi đậu xe."

"Bãi đậu xe gì chứ?" Vân Tạ hoang mang.

Lúc Vân Tạ quay đầu lại, Thái Anh từ trên xe đi xuống, tặng cho cô em một cái cười ẩn ý.

Vân Tạ "....." Không phải trợ lý Hoa nói Thái Anh không ở công ty sao? Vì sao cả hai đều ở đây vậy?

Ở đây không thích hợp để nói chuyện, Vân Tạ vẫn chưa đi qua đây, Lệ Sa do dự, sửa miệng, "Về nhà rồi nói."

Thái Anh lại lên xe, hai chiếc xe một trước một sau rời khỏi Phác Giang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro