Chương 166. Nhịp nhàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đậu xe xong, Lệ Sa và Thái Anh ở trước cửa chờ em gái, Vân Tạ đã không còn hoảng hốt, cô không nhanh không chậm mà đem xe dừng lại, tắt máy xe, bình tĩnh cởi dây an toàn, ung dung từ trên xe xuống.

Cô chỉ là đưa đồ ăn cho trợ lý Hoa thôi mà, đâu phải làm cái loại chuyện gì quá đáng đâu.

"Chị." Vân Tạ đi qua, thân mật mà ôm lấy cánh tay Lệ Sa, giọng điệu còn làm nũng, "Giờ này kêu em đến đây, em muốn ở lại nhà hai người ăn tối."

Lệ Sa trầm mặc hai giây, lúc nãy quên suy xét đến chuyện này.

Ăn tối thôi mà, không phải qua đêm, thôi kệ mang em gái lên lầu rồi tính tiếp.

Trên sô pha có ba người ngồi ổn định, Lệ Sa và Thái Anh ngồi đối diện Vân Tạ, hai người cùng nhau nhìn Vân Tạ, trong lòng cô bé như có cái gì đó rơi rớt, sao ánh mắt hai người này nhìn như đang thẩm vấn tội phạm vậy?

Không đợi thẩm vấn, Vân Tạ đã chủ động đưa bằng chứng trước toà, giọng nói nhẹ nhàng, "Em đến công ty tìm trợ lý Hoa, hôm trước chẳng phải em lỡ làm cô ấy bị trật eo sao, vừa vặn đi qua bên đó, cho nên mua cái gì đó cho cô ấy ăn."

Vân Tạ lười biếng dựa vào sô pha, bắt chéo chân, "Nhìn cái mặt của trợ lý Hoa đã biết cô ấy thích ăn gì." Mắt cô nhìn qua Thái Anh, "Hơn nữa Thái Anh đã nói cho em biết trợ lý Hoa thích ăn cái gì."

Lạp - thẩm phán – Lệ Sa không thèm để ý vụ án của cô em gái, mấy câu nói phía trước chỉ là ngụy biện nhưng mà chỉ cần nhắc đến hai từ Thái Anh lập tức quay sang hỏi, "Em biết trợ lý Hoa thích ăn gì?"

Biết ngay mà, thế nào cũng quay sang cô.

Thái Anh buồn cười, tay vòng ra sau lưng Lệ Sa, ôm lấy lòng, "Cô ấy là trợ lý của em, theo em lâu như vậy, đương nhiên em phải biết cô ấy thích ăn gì."

Cô nhìn Lệ Sa mà bật cười, "Nhưng mà so với trợ lý Hoa, em càng biết chị ăn cái gì á." Cô nói mấy cái ví dụ, không có cái nào mà Lệ Sa không thích.

Thái Anh đối với Lệ Sa có hiểu biết làm cho tâm Lệ Sa như hoa mới nở, liếc mắt nhìn em gái, Lệ Sa cười nói, "Nhưng thích nhất vẫn là em."

Vân Tạ "....."

Thích nhất là ăn... Thái Anh à?

Thái Anh nghe hiểu liền, cơ thể tự giác mà nóng lên, buông Lệ Sa ra bỏ chạy vào nhà bếp, "Hai người nói chuyện đi, em đi làm cơm tối."

"Dì Trương đâu? Dì ấy không tới sao?" Ánh mắt Vân Tạ nhìn theo Thái Anh đi vào nhà bếp, không nghe được Thái Anh trả lời, Vân Tạ không hề xem mình là khách, không chỉ ăn ké mà còn yêu cầu, "Buổi tối có thể nấu cháo ăn không?"

"Em muốn ăn cháo sao?" Thái Anh nhìn Vân Tạ.

Vân Tạ gật gật đầu, "Cháo hải sản, đã lâu không có được cháo chị nấu."

"Được, vậy tối nay nấu cháo hải sản."

Chị dâu và em gái nói chuyện, người bên ngoài ngồi nghe cảm giác có chút ái muội, mà người bên ngoài bị hai người bỏ rơi, lại bắt đầu ăn giấm, Vân Tạ quay đầu nhìn biểu cảm của chị mình, nhịn không được cười thành tiếng, ngồi qua hỏi, "Chị chưa được ăn cháo hải sản chị dâu nấu sao?"

Lệ Sa không muốn trả lời.

Cô đứng dậy đi vào nhà bếp hỗ trợ, cháo rất đơn giản không cần phụ bếp, Thái Anh bảo Lệ Sa rời đi, "Chị và Vân Tạ nói chuyện đi, nói không chừng mùa xuân về trên người Vân Tạ rồi."

Lệ Sa ôm lấy Thái Anh, hai tay vòng lấy eo cô, kéo cô vào trong lòng mình, cơ thể của hai người thân mật khăng khít dán lên nhau.

Nhiệt độ cơ thể ấm áp bao phủ lấy nhau, Thái Anh nhấp môi cười, lén hôn Lệ Sa, thấp giọng hỏi, "Lát nữa mới đi ra sao?"

Giọng nói đó câu Lệ Sa đến gần, cô cũng dùng tông giọng nhỏ đó mà ừ một tiếng.

Hai người đem em gái quăng ở phòng khách, đứng ở trong bếp mà hôn nhau nồng nhiệt.

Hôn không bao lâu, Thái Anh đẩy Lệ Sa ra, nhưng mà Lệ Sa vẫn chưa đã thèm, giống như đứa bé chưa được cho ăn no, ánh mắt thòm thèm dừng trên môi Thái Anh.

Để cho em gái rời khỏi đây càng sớm càng tốt, Lệ Sa đành áp xuống ý định muốn thân mật, "Thật sự không cần chị hỗ trợ sao?"

"Không cần đâu." Thái Anh đẩy cô ra khỏi nhà bếp.

Nấu cháo hải sản đương nhiên là nấu cháo trước rồi mới cho hải sản vào, Thái Anh lấy lượng gạo đủ ba người ăn, đem gạo vo sạch rồi cho vào nồi cơm điện, sau đó đổ nước vào nửa nồi, thiết lập chế độ nấu cháo.

Cách nhà Thái Anh 2km có một cửa hàng bán hải sản tươi sống, lúc trước Thái Anh cũng đã từng đặt đồ ăn ở đây, từ lúc đặt hàng đến lúc nhận hàng, không quá hai phút, tốc độ như vậy cũng nhanh rồi.

Lệ Sa cùng Vân Tạ đang nói chuyện, đề tài vẫn là trợ lý Hoa, Thái Anh từ trong bếp đi ra, cầm điện thoại đang đặt ở trên bàn lên đặt hải sản.

Thấy được tin nhắn Ôn Nguyệt gửi đến là kế hoạch tổ chức hôn lễ, nhìn thời gian gửi đến là lúc cô và Lệ Sa đang hôn nhau trong bếp, Thái Anh trả lời ngắn gọn để Ôn Nguyệt biết cô đã nhận được tin nhắn.

Ôn Nguyệt lập tức nhắn lại, giống như đang chờ phản hồi của cô, [Chỗ nào cần sửa hay muốn thêm cái gì, có thể nói tôi biết, tôi sẽ sửa.]

Thái Anh trả lời lại được, click mở ra cửa hàng hải sản, chốt đơn mua tôm và cua.

"Vì sao nhân lúc bọn chị không ở đó mà em đi tìm trợ lý Hoa?" Lệ Sa đẩy con bé đang ngã vào người mình ra, "Sợ được bọn chị biết cái gì?"

"Tại chị lúc trước nói em thích trợ lý Hoa, em không phải sợ chị hiểu lầm sao?" Vân Tạ lại dính dính lên người Lệ Sa, dựa lên vai, "Hơn nữa cũng gặp hai người rồi."

Nếu đã ở bãi đỗ xe chắc chắn lúc cô đi vào đã bắt gặp được rồi.

"Em thực sự không thích trợ lý Hoa sao?" Chờ bên cửa hàng giao hải sản qua, Thái Anh cũng gia nhập.

"Không thích!" Vân Tạ làm bộ dạng xin hai người tin tưởng em đi, "Nếu em thực sự thích trợ lý Hoa, cái đêm mà cô ấy đưa em về đã phát sinh ra chuyện lớn rồi."

Lý do thoái thác của cô rất thuyết phục, "Ngủ cùng với người mình thích, không có khả năng nhịn mà không làm chuyện gì cả."

Thái Anh và Lệ Sa lặng lẽ nhìn nhau một cái.

Như vậy cái đề tài thích đã kết thúc, Vân Tạ đem việc thuyết trình luận văn tốt nghiệp ra, "Chị, ngày 1 tháng 12 danh sách thuyết trình luận văn tốt nghiệp đã có, em phân ở tổ A, có bốn giảng viên."

Thật sự thảm mà, tổ khác thuyết trình chỉ có ba giảng viên chấm điểm, vậy mà tổ của cô lại bốn người, thêm một giảng viên có nghĩa là thêm một ý kiến.

"Luận văn tốt nghiệp đã làm xong hết sao?" Nói đến học tập, Lệ Sa như phụ huynh, nhìn thấy em gái bất an, cô sờ sờ cái đầu nhỏ mà trấn an, "Giảng viên sẽ căn cứ vào đề tài thuyết trình của em để chấm điểm, không cần phải lo lắng quá."

Trước mặt Vân Tạ chính là hai vị tốt nghiệp đại học ở Giang Lâm, biết rất rõ kịch bản của trường học, nói đến việc thuyết trình luận văn chủ yếu là kỹ năng viết và phân tích, cũng như đối đáp lại những vấn đề ở trong đó, chỉ cần thành thục trả lời, bản thân đã nắm kỹ luận văn do chính mình làm không có vấn đề gì. Rất dễ thông qua.

Loay hoay thì bên giao hải sản cũng giao đến, Thái Anh vào nhà bếp xử lý tôm và cua, chờ cháo nấu mềm lại, mới bỏ tôm cua vào trong nồi.

Cô đứng ở bếp nhìn nhìn, mười phút sau cháo đã nấu xong.

Thái Anh bưng cháo từ trong bếp ra, người trên sô pha nói chuyện ngưng lại, không cần cô phải gọi, tự giác mà đến bàn ăn.

Thái Anh và Lệ Sa ngồi một bên, Vân Tạ ngồi đối diện hai người, cô múc một muỗng cháo thổi thổi, còn chưa ăn đã khen, "Thật thơm, hương vị vẫn ngon giống trước đây."

Nghe cái từ trước đây, nghe sao mà ái muội dữ vậy? Thái Anh cười cười.

Lệ Sa múc muỗng nhỏ đưa vào miệng, cháo nấu đặc sệt, hương vị thơm ngon, không có mùi tanh của hải sản.

Vân Tạ vẫn còn đang nói chuyện, Lệ Sa ngước mắt liếc cô một cái, Vân Tạ ăn mới có mấy muỗng lại bắt đầu khen Thái Anh, cô không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở, "Lúc ăn cơm không cần nói chuyện."

Vân Tạ cúi đầu cười trộm, cháo hôm nay còn bỏ thêm giấm.

Ăn cháo xong, Vân Tạ không có ý định rời đi, thậm chí còn ám chỉ muốn ở lại đây ngủ, "Chị dâu, phòng ngủ phụ của chị từng có người ở qua sao?"

Đúng là có người từng ở.

Thái Anh nhìn nhìn Lệ Sa, trả lời nhỏ tới mức có thể "Có."

Chữ có vừa mới phát ra khỏi miệng, Lệ Sa lập tức nghĩ đến Dương Châm, nhìn ánh mắt của Thái Anh, cô có thể xác định người đó chính là Dương Châm.

Vào được phòng ngủ phụ thì so với việc cô được ở phòng ngủ chính vẫn tốt hơn, Lệ Sa tự an ủi bản thân mình.

"Chị nhìn xem, cũng không còn sớm nửa rồi, không ấy đêm nay tôi ngủ lại ở đây được không?"

Nhạc bản tin thời sự mới phát ra từ TV, MC trong TV mặt vô cảm mà đọc "Sau đây là bản tin thời sự trong nước." Thái Anh nghi hoặc, "Trễ sao?"

Vân Tạ, "Rất trễ, chị nhìn xem bản tin thời sự cũng bắt đầu rồi."

Lệ Sa ".... Chị gọi Tiểu Lương đến đón em."

Không chờ Lệ Sa gọi cho Lương Khiếu, Vân Tạ đã ngoan ngoãn về nhà.

Em gái đi rồi, Thái Anh tắt bản tin thời sự, đem phương án tổ chức hôn lễ mà Ôn Nguyệt gửi đến phản chiếu màn hình từ điện thoại lên tivi, sau đó hai người ngồi trên sô pha mà xem phương án tổ chức hôn lễ.

Phương án thiết kế theo hình thức 3D, dưới hình thức như vậy cả hai như đang trực tiếp tham dự hôn lễ của mình.

Thái Anh tắt đèn, đem mô phỏng 3D xem lại một lần nữa, không hổ danh là đội tổ chức hôn lễ tốt nhất, sảnh tiệc xa hoa lộng lẫy, bầu trời xanh đen kết hợp với sao trời sáng chói, Thái Anh ôm chặt Lệ Sa, "Em rất mong chờ hôn lễ của chúng ta."

Mô phỏng 3D chỉ đánh thức cảm quan của cơ thể, nếu đoàn đội của Ôn Nguyệt có thể đem 3D chuyển 100% thành thực tế, Thái Anh thử đặt mình vào trong buổi hôn lễ hôm đó thôi, nhất định so với phiên bản mô phỏng sẽ càng chấn động hơn.

Lệ Sa cọ cọ sườn mặt cô, ở bên tai thì thầm, "Chị cũng chờ mong."

Trong bóng tối, Thái Anh ngẩng đầu lên, nắm lấy góc áo Lệ Sa, ánh mắt nóng bóng quyến rũ, "Em muốn nhìn chị mặc áo cưới, chắc chắn sẽ rất đẹp."

Các cô còn chưa chụp ảnh cưới, Thái Anh nghĩ đến một cách có thể được nhìn Lệ Sa mặc áo cưới sớm hơn, "Lệ Sa, chúng ta khi nào chụp ảnh cưới?" Cô chờ không kịp nữa rồi, thật sự rất muốn nhìn Lệ Sa mặc áo cưới.

"Tháng 3 năm sau." Cơ thể bất giác nóng lên, áo của cô bị Thái Anh nắm càng chặt, bả vai cảm giác bị chùng xuống, cơ thể mẫn cảm, Lệ Sa khắc chế mình lại, "Em muốn chụp hình cưới sớm sao?"

"Có thể không?" Tay Lệ Sa bắt đầu đụng chạm lên da Thái Anh, Thái Anh bị Lệ Sa đụng chạm mà thỏa mãn, lúc này đây suy nghĩ lý trí cũng đã không còn để nghĩ đến việc thảo luận hôn lễ nữa, mà có một loại khao khát khác.

"Có thể, cái gì chị cũng nghe em." Giọng nói của Lệ Sa khàn khàn, "Nhưng mà, áo cưới mặc vào ngày cưới và áo cưới lúc chụp hình không giống nhau..."

Chuyện thảo luận chuyển từ sô pha đến phòng ngủ... rồi làm tổ trong ổ chăn, còn thảo luận về vấn đề gì tự hai người biết.

.......

Cơm tối ăn xong, Tần Phụ Tuyết đi tắm, Tô Hoài Sương có tâm sự, ngồi trên sô pha mà thất thần, nghe tiếng nước trong nhà tắm, lại xúc động muốn cầu hôn Tần Phụ Tuyết.

Các cô ở chung với nhau nửa tháng, trước mắt thì chưa xuất hiện ra vấn đề bất cập, ở trên giường thì ngày càng nhịp nhàng.

Nửa tháng....

Tô Hoài Sương thu hồi lại ý định cầu hôn, trước mắt còn có một chuyện khác yêu cầu cô phải làm, chính là đổi một bộ khăn trải giường mới, các cô đã dùng nửa tháng rồi.

Tần Phụ Tuyết còn đang tắm rửa, Tô Hoài Sương đến chỗ khu để vật dụng trong nhà, lấy bộ khăn trải giường mới ra, tính toán trước khi Tần Phụ Tuyết tắm xong thì phải thay xong bộ khăn trải giường mới.

Nơi này là nhà của cô, vào phòng để đồ, cô phát hiện trong đó có thêm cái vali nhỏ.

Ở bên ngoài cái vali còn được phủ một cái khăn màu cà phê để chống bụi, Tô Hoài Sương nhìn về hướng nhà tắm, trong lòng tò mò, không biết Phụ Tuyết mang đến khi nào?

Đa số vali đều dựng đứng, mà cái vali này của Phụ Tuyết lại đặt nằm ngang, Tô Hoài Sương nhấc cái khăn chống bụi nhìn một cái, phát hiện ta không phải là một cái vali, mà là một cái hộp.

Nhìn rõ là biết hộp quà tặng.

Lòng hiếu kỳ dụ dỗ Tô Hoài Sương mở hộp ra, cái nắp vừa mở, nhìn đồ trong hộp, ánh mắt Tô Hoài Sương cứng lại, giây tiếp theo, đôi mắt đã ửng hồng.

Phụ Tuyết... mua cái áo cưới này lúc nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro