Chương 177. Mãnh liệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi sáng Lệ Sa có một cuộc họp quan trọng, Thái Anh lái xe đưa Lệ Sa đi làm, để cho Lệ Sa ở trên xe có thời gian đọc hồ sơ.

Nhưng mà Lệ Sa lại không xem hồ sơ, mà đi nhìn cô.

Thái Anh bị nhìn cơ thể mất tự nhiên lại còn nóng lên, đặc biệt là sườn mặt, bị nhìn đến đỏ cả lên, đi qua một cái ngã tư, Thái Anh hỏi Lệ Sa, "Chị không cần chuẩn bị sao?"

"Đến công ty rồi xem." Lệ Sa rất tự tin, trước kia ở trên xe xem hồ sơ là vì không có chuyện gì khác để làm, hiện tại nào giống lúc trước, có Thái Anh ở bên cạnh cô, cô đương nhiên xem người chứ đi nhìn cái đống hồ sơ kia làm gì.

"Chị luôn nhìn em như vậy rất dễ xảy ra sự cố giao thông." Thái Anh nắm chặt tay lái, cẩn thận mà nhìn đường.

Lệ Sa cong khoé môi, cười rất sâu xa, "Lúc chị lái xe, em cũng nhìn chị như vậy mà."

"Em không có." Thái Anh nói mà không có chút tự tin nào, "Em chỉ ngẫu nhiên nhìn chị thôi."

Lệ Sa cười thành tiếng không thèm chấp với cô, dời ánh mắt nhìn phía trước, Thái Anh nhẹ nhàng thở ra.

Hai giây sau Lệ Sa lại quay đầu lại, giọng nói còn rất nhẹ nhàng lý luận, "Như vậy không tính là vẫn luôn nhìn em."

Tim Thái Anh đập nhanh, đến mặt đỏ tai hồng theo, phản bác không được Lạp tổng, chỉ có thể thừa nhận sự ôn nhu kèm theo ánh mắt cực nóng, nỗ lực tập trung lái xe.

Cũng sắp đến Lạp Thị, xe dừng đèn đỏ.

Lệ Sa cúi người nhích tới gần Thái Anh, tay từ dưới vạt áo chui vào bên trong, trong đầu thì tính tới lui thời gian đèn đỏ, còn tay thì ở bên eo Thái Anh mà xoa bóp.

So với buổi sáng của Thái Anh, hiện tại Lệ Sa còn làm càn hơn.

"Em còn đang lái xe." Cách lớp áo Thái Anh đè cái tay Lệ Sa lại, hơi thở loạn cả lên, "Chị làm như vậy sẽ bị chụp."

Lệ Sa nhìn về hướng đèn giao thông quan sát vị trí camera, cười rút tay về, đầu ngón tay vẫn còn hơi ấm của Thái Anh, Lệ Sa vuốt nhẹ, ôn nhu nói, "Cảm xúc thật tốt."

Trong xe yên tĩnh, Thái Anh nghe rõ ràng không rơi một chữ nào.

Cô thật hối hận khi mở nhạc lên.

Qua ngã tư này sẽ đến tập đoàn Lạp Thị, Thái Anh đưa người đến cửa công ty, "Em không đưa chị đi lên."

"Ừm." Lệ Sa cởi bỏ dây an toàn, câu lấy cằm của cô, hôn một cái tạm biệt mới chịu xuống xe.

Nhìn Lệ Sa đi vào công ty, Thái Anh mím môi cười trộm.

Cùng một người mà hai bộ dáng khác nhau hoàn toàn, rất có cảm xúc nha.

Trên đường đi đến Phác Giang Khoa Học Kỹ Thuật, trợ lý Hoa gọi điện thoại cho cô.

Điện thoại có kết nối với loa của xe, toàn bộ giọng nói của trợ lý Hoa vang lên trong xe, "Phác tổng, phó tổng giám đốc của Song Hoa đến."

Phó tổng Hoa đến có chút đột ngột, không hẹn trước cũng không thông báo mà đã đến. Trợ lý Cao cùng với giám đốc Trần tiếp đã cô, trợ lý Hoa trở về văn phòng gọi cho Thái Anh.

"Hình như đến để nói chuyện hợp tác dự án nào đó." Trợ lý Hoa lật lật lịch sử ghi chép làm việc với Song Hoa, công ty của các cô vẫn còn đang hợp tác với Song Hoa, phía trước đều do giám đốc Hoa Ngôn Tâm đến thảo luận, hôm nay phó tổng Hoa tự mình tới, có thể thấy được hạng mục này rất quan trọng.

Thái Anh trầm mặc vài giây, trong lòng đã có đáp án, "Tôi biết rồi." Cô nói với trợ lý Hoa, "Tôi đang trên đường đến công ty, mười phút sau sẽ đến."

Có thời gian chính xác trợ lý Hoa yên tâm hơn.

Đúng như suy đoán trong lòng Thái Anh, phó tổng Hoa đến đây muốn cùng cô nói chuyện dự án khu dân cư AI, họ muốn thông qua cô là Phác Giang Khoa Học Kỹ Thuật hợp tác để tiến thêm một bước ôm luôn phần trang thiết bị đồ dùng trong khu dân cư AI.

Thái Anh không có trực tiếp cự tuyệt, đưa ra lý do cần thời gian xem xét mới quyết định.

Trải qua sóng to gió lớn, phó tổng Hoa liền biết suy nghĩ của Thái Anh, "Được, vậy tôi chờ tin tức tốt từ cô."

Giống như đã xác định, Thái Anh sẽ hợp tác với bọn họ vậy.

Tiễn phó tổng Hoa đi, trợ lý Hoa hỏi Thái Anh, "Phác tổng, có phải chị muốn hỏi ý của Lạp tổng?"

Thái Anh cười lắc đầu.

Không phải? Nếu không phải, vì sao điều kiện tốt nhất như vậy mà Phác tổng không đáp ứng?

Trợ lý Hoa không nghĩ ra được nguyên nhân, Thái Anh lật lật hợp đồng do phó tổng Hoa mang đến, đem hợp đồng đưa cho trợ lý Hoa, "Đưa đến bộ phận pháp chế, để cho họ xem các điều khoản có vấn đề gì không."

"Vâng." Trợ lý Hoa cầm hợp đồng mang đến bộ phận pháp chế.

Đi qua văn phòng của cố vấn Tần, thấy Tần Phụ Tuyết ngồi ở chỗ làm việc, gương mặt lạnh lùng nghiêm túc nhìn màn hình máy tính, chờ cô từ bên pháp chế quay lại, trong văn phòng cố vấn đã không có ai.

Cửa văn phòng tổng tài đóng lại, trợ lý Hoa gõ cửa rồi nhấn chốt cửa, phát hiện cửa đã khoá.

Từ lúc Phác tổng điều chỉnh quyền hạn, cô không thể mở cửa văn phòng nếu như bên trong khoá lại.

Cho nên... cố vấn Tần ở trong văn phòng Phác tổng?

"Phác tổng, hợp đồng đã đưa đến bộ phận pháp chế, luật sư Lâm nói chiều nay sẽ phản hồi." Cô vừa nói xong, cửa mở, Tần Phụ Tuyết đứng phía sau cửa.

Trợ lý Hoa đi vào văn phòng, còn Tần Phụ Tuyết thì rời khỏi văn phòng.

Lúc cô đi vào nhìn về hướng bàn làm việc Phác tổng, trợ lý Hoa đứng cách đó vài bước hỏi, "Phác tổng, chị còn việc gì cần giao nữa không?"

"Không có, em đi làm việc đi."

Thái Anh không vội xử lý mấy việc hàng ngày, trước tiên nhắn tin cho Lệ Sa, nhìn đồng hồ thì chắc Lệ Sa còn đang họp, cô đơn giản tóm tắt lại nội dung hợp tác của phó tổng Hoa nói cho Lệ Sa.

Hình ảnh đại diện wechat của Lệ Sa cũng đổi thành ảnh cưới của các cô, dưới phong cảnh mông lung cô nhìn thấy góc nghiêng của mình, nhìn lại hình đại diện của cô chính là ảnh của Lệ Sa.

Mỗi lần nhắn tin cho nhau, cô có cảm giác đang trao đổi tài khoản wechat với Lệ Sa vậy.

Cho dù là mở họp, Lệ Sa cũng nhắn lại cho cô, [Điều kiện này có thể đáp ứng.]

Thái Anh nhịn không mà được suy nghĩ đến gương mặt Lệ Sa khi nhắn tin cho cô, nói nghiêm túc như vậy, biểu cảm trên mặt nhất định cũng nghiêm túc đi, làm cho người ta nhìn không ra là đang nói chuyện với vợ.

Khoá màn hình lại, nhìn ảnh cưới của các cô, chỉ còn lại một tháng, trong lòng Thái Anh vừa khẩn trương lại vừa mong chờ.

Thái Anh hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại hơi thở, tập trung xử lý công việc của ngày hôm nay.

Cô vừa mở hồ sơ ra, màn hình sáng lên.

Còn tưởng rằng Lệ Sa nhắn tin tới, nhìn kỹ là ba cô nhắn tin.

Trang phục áo cưới, xe cưới cũng đã sắp xếp xong, chỉ còn chờ đến ngày cưới thôi.

Khoảng cách hôn lễ chỉ còn một tháng, Phác Huy bắt đầu ngủ không ngon, ông có cảm giác sắp mất đi con gái, loại cảm giác này so với việc biết Thái Anh đi lãnh chứng còn mãnh liệt hơn.

[Anh Anh. Bắt đầu từ hôm nay, con mỗi ngày về nhà ở đi.]

Thái Anh "...."

Nếu cô không có hiểu sai, thì lời này của ba có ý là cô vứt Lệ Sa ở nhà, mỗi ngày về nhà ba mẹ ngủ sao?

Ba Phác [Trước hôn lễ một tháng, các con không thể ngủ cùng nhau.]

Cái quy định này ở đâu vậy, trước hôn lễ một tháng không được ngủ cùng nhau! Không cần cảm thấy cô chưa kết hôn lần nào thì đem cô đi lừa nhé.

Thái Anh nhanh tay mà soạn tin nhắn, [Con không có nghe ở đâu nói có loại phong tục không được ngủ cùng nhau trước một tháng khi làm hôn lễ.]

Nhìn tin nhắn con gái nhắn lại, Phác Huy bình tĩnh uống một ngụm trà, [Đây là quy định của nhà họ Phác chúng ta.]

Thái Anh đem đoạn tin nhắn này chụp gửi cho Lệ Sa, mà nghĩ lại Lệ Sa còn đang họp, lúc này để cho cô biết nhà họ Phác có loại quy định này, chắc Lệ Sa lật cả bàn họp, cho nên nhanh tay mà thu hồi tin nhắn lại.

Tốc độ của cô rất nhanh, gửi là hình ảnh, không nhấn vào khung chat thì không thấy được nội dung, chờ Lệ Sa thấy được, chỉ là một cái tin nhắn đối phương đã thu hồi tin nhắn.

Trước khi cô thu hồi cái tin nhắn kia, lão Phác tổng lại nhắn tiếp, [Vậy trước một tuần ở lại trong nhà đi.]

Hiện tại cô có thể khẳng định lão Phác tổng đang nói hươu nói vượn, cái gì mà quy định của nhà họ Phác, đều là lão Phác tổng nói bừa.

[Ba, cho dù con và Lệ Sa kết hôn, thì con vẫn là con gái của ba, ăn tết cũng sẽ về nhà.]

Tâm của con gái bị Lệ Sa bắt đi rồi, Phác Huy chỉ có thể thở dài thoả hiệp.

Bộ phận pháp chế xác định mấy điều khoản trong hợp đồng không có vấn đề gì, giao về lại cho trợ lý Hoa, trợ lý Hoa đem hợp đồng giao lại cho Phác tổng.

Xử lý xong công việc hàng ngày, Thái Anh mới gọi cho phó giám đốc Hoa, trả lời đồng ý hợp tác.

Nói chuyện thêm một lúc nữa mới tắt điện thoại.

Bận rộn đến lúc về nhà, đến lúc ngủ Thái Anh mới tới chuyện lão Phác tổng bảo không được ngủ cùng nhau trước một tháng.

Cô dựa vào đầu giường nhìn vào nhà tắm, Lệ Sa vừa mới đi ra, thấy người trên giường đôi mắt nhìn cô không chớp mắt.

Ánh mắt nóng bỏng làm cho Lệ Sa vừa mới tắm xong cảm thấy cơ thể cũng nóng.

Lệ Sa lên giường, vòng tay qua eo Thái Anh, để nụ hôn tuỳ ý hôn lên môi Thái Anh.

Lúc mở miệng hôn sâu, Thái Anh chống bả vai đẩy cô ra.

Lệ Sa mở to mắt nhìn Thái Anh mà hoang mang, mới vừa rồi ánh mắt nhìn chằm chằm của tiểu Phác tổng không phải ý này sao?

"Lệ Sa, ba em nói trước hôn lễ một tháng, chúng ta không thể ngủ cùng nhau." Thái Anh đang chờ đợi phản ứng của Lệ Sa.

Vừa dứt lời, cánh tay đặt trên eo cô siết lại, Lệ Sa ôm cô rất chặt, rất chắc chắn mà nói ra ba chữ, "Không thể nào."

Phản ứng của Lệ Sa còn lớn hơn so với trong tưởng tượng của cô, nhìn thấy trong mắt Lệ Sa đầy khẩn trương, Thái Anh cười ôm lấy cổ cô mà hỏi, "Tại sao lại không thể?"

"Em đáp ứng rồi sao?" Lệ Sa vẫn luôn thong dong bình tĩnh, lúc này biết được có khả năng đêm mai, cô và vợ không được ngủ cùng nhau, bây giờ lại dính sát người Thái Anh, tay chậm rãi mà vuốt ve khắp nơi, ở bên tai Thái Anh nhẹ nhàng thở dốc, "Không có em ở đây chị ngủ không được."

Lệ Sa vẫn còn nhớ rõ Thái Anh từng hỏi cô một vấn đề, cũng rất nhớ rõ câu trả lời của mình lúc đó, "Em còn nhớ lúc chúng ta mới ở chung với nhau, em có hỏi chị một vấn đề không?"

Hỏi rất nhiều, Thái Anh không nhớ là vấn đề nào, "Vấn đề gì?"

Lệ Sa chậm rãi đẩy áo ngủ của cô lên trên ngực, "Em hỏi chị có nhu cầu không." Lệ Sa ngẩng đầu trả lời, "Hiện tại chị trả lời một lần nữa. Có! Hơn nữa rất mãnh liệt."

Thái Anh đón nhận hết tất cả cái chạm của Lệ Sa cùng với sự dịu dàng, lúc trời càng về khuya, Thái Anh nắm chặt chăn trong tay, nhịn phát ra những tiếng mê người, gian nan nói, "Lệ Sa... chúng ta... không có tách ra một tháng."

Sẽ không có tách ra cho nên không cần ở đêm nay mà làm chuyện của cả tháng.

Lệ Sa nâng cơ thể của Thái Anh, khoé môi còn treo nụ cười tươi, "Thật sao?"

"Ừm, thật mà." Thái Anh căn một gật đầu, dưới ánh đèn mờ nhạt, ánh mắt cô dần mơ hồ, không thấy được biểu cảm của Lệ Sa.

Lệ Sa cúi đầu gần sát cô, nụ cười trên môi càng lớn hơn, "Vậy chúng ta phải chúc mừng với nhau, vì không cần phải xa nhau một tháng."

Thái Anh "....." Cô nên nói chuyện này vào sáng mai.

Xác định cô và Thái Anh không phải xa nhau một tháng, hứng thú Lệ Sa càng cao, cho đến khi Thái Anh không chống đỡ được mà chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau Thái Anh chống eo thức dậy, đối diện với ánh mắt ôn nhu của Lệ Sa, được nằm trong vòng tay Lệ Sa.

Đây chính là hạnh phúc mà bản thân cô không thể dùng từ nào để nói lên được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro