Chương 178. Khống chế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng sớm thức dậy, Lệ Sa cười cười hôn tiểu mỹ nhân ở trong lồng ngực của mình, nhìn thấy Thái Anh đỡ phía sau eo xoa xoa, cô rất hiểu ý mà xoa giúp Thái Anh, "Khó chịu không?"

Vừa thoải mái vừa khó chịu.

Thái Anh chôn ở trong ngực của Lạp tổng, hưởng thụ sự săn sóc của Lạp tổng, rầu rĩ mà hừ một tiếng, nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối mong manh dễ vỡ của Thái Anh, khoé môi Lệ Sa cong lên.

Lòng bàn tay ấm áp đặt lên trên chỗ eo đang nhức mỏi, nhẹ nhàng nhẹ nhàng xoa xoa lực vừa phải, Thái Anh cảm giác rất thoải mái, đôi mắt nheo lại, thật sự muốn ngủ tiếp.

Thái Anh khép đôi mắt lại muốn ngủ thêm một lúc nữa, đột nhiên sực nhớ, hôm nay cô lấy thân phận tổng tài của Phác Giang Khoa Học Kỹ Thuật đến tập đoàn Lạp Thị mở họp.

Thái Anh bật người dậy, chăn cứ thế rơi xuống, cả cơ thể bại lộ trước mặt Lệ Sa, trên làn da trắng nõn kia xuất hiện các dấu hôn dày đặc, người nhìn thấy có chút lâng lâng.

"Sao vậy em?" Lệ Sa cũng không mặc quần áo, ngồi dậy theo, kéo chăn lên phủ lên người Thái Anh, đem cô ôm vào trong lòng.

Thái Anh điều chỉnh lại tư thế, thoải mái dựa vào Lệ Sa, "Hôm nay bên em phải sang tập đoàn Lạp Thị mở họp."

Mắt Lệ Sa nhìn đồng hồ ở trên bàn, "Còn sớm mà em, đâu cần phải gấp gáp như vậy."

Áo ngủ không biết bị ném ở đâu rồi, Thái Anh tìm khắp nơi cũng không thấy, cuối cùng vẫn do Lệ Sa tìm được sau đó mặc lên giúp cô.

Mọi người đều biết quan hệ của Phác tổng và Lạp tổng, cũng từng có kinh nghiệm đến Lạp Thị, trợ lý Hoa sớm chuẩn bị tâm lý, nhận được tin nhắn Phác tổng sẽ ở Lạp Thị chờ các cô, trong lòng trợ lý Hoa cũng không cảm thấy chuyện này có gì ngoài ý muốn.

Nhắn tin xong cho trợ lý Hoa, Thái Anh đi vào nhà tắm, Lệ Sa cũng đi theo, lấy cớ tối hôm qua làm vợ mệt mỏi muốn giúp vợ tắm.

"Để tự em tắm." Nhân lúc còn chưa cởi áo ngủ, Thái Anh đem người đẩy ra ngoài, "Chị dùng nhà vệ sinh bên ngoài đi."

"Được." Lệ Sa hôn hôn cô, nghe lời vợ, ngoan ngoãn mà đi ra bên ngoài.

Tắm xong, Thái Anh cảm thấy sảng khoái, cả người phấn chấn từ nhà tắm đi ra. Trên người còn mang theo hương thơm mùi chanh và oải hương.

Cửa phòng ngủ khép hờ, xuyên qua khe cửa có thể nghe được tiếng nước ở nhà vệ sinh bên ngoài, Lệ Sa vẫn còn đang tắm.

Hai người chuẩn bị xong cùng nhau đến tập đoàn Lạp Thị.

Sau khi có kết quả của luận văn tốt nghiệp, Vân Tạ chính thức vào tập đoàn Lạp Thị làm việc, mấy tháng này tốc độ trưởng thành của Vân Tạ cực nhanh.

Trong cuộc họp ngày hôm qua, Vân Tạ được đề xuất vào vị trí phó tổng giám đốc, dựa theo quy định của pháp luật và kết quả biểu quyết của các cấp lãnh đạo, Vân Tạ chính thức được nhận chức phó tổng giám đốc của Lạp Thị.

Đây là phó tổng giám đốc trẻ tuổi nhất.

"Phác tổng." Nhìn thấy Thái Anh, Vân Tạ lập tức cười tươi, nhiệt tình mà vươn tay đón chào.

Lệ Sa đã nói chức vụ của Vân Tạ ở Lạp Thị cho Thái Anh biết, Thái Anh bắt tay cô nàng, cười gọi một tiếng, "Phó tổng Lạp."

Một tiếng gọi phó tổng Lạp này làm tâm Vân Tạ như bắn pháo hoa, nắm lấy tay Thái Anh không chịu buông ra, "Gọi tôi phó tổng Lạp làm gì, gọi Vân Tạ là được rồi."

"Ở nhà gọi là Vân Tạ, ở đây vẫn nên gọi phó tổng Lạp mới được." Thái Anh nhìn cô buồn cười, miệng thì kêu cô là Phác tổng, không phải đang chờ cô gọi là phó tổng Lạp sao.

Hai người thân mật mà nói chuyện với nhau, người bên cạnh không cao hứng, Lệ Sa nhìn hai người tay trong tay, mở miệng nói, "Chị có thể bãi nhiệm chức phó tổng."

Vân Tạ vừa nghe lời này, lập tức rút tay lại, "Chị, em đi về văn phòng chuẩn bị tư liệu họp."

Từ văn phòng tổng tài đi ra, Vân Tạ đối mặt trực tiếp với đoàn người Phác Giang Khoa Học Kỹ Thuật vừa tới, trợ lý Tô đi phía trước, bên cạnh còn có trợ lý Hoa, giám đốc Trần và giám đốc Lưu.

"Phó tổng Lạp." Trợ lý Tô dừng bước chân, thay trợ lý của Vân Tạ mà nhắc nhở cô nửa tiếng sau mở họp.

Ánh mắt Vân Tạ dừng ở đoàn người Phác Giang Khoa Học Kỹ Thuật nhìn qua nhìn lại, cuối cùng mắt vẫn nhìn trợ lý Hoa, "Ừm, tôi biết rồi."

Theo tầm mắt của cô, lời này giống như là đang nói với trợ lý Hoa vậy.

Trợ lý Hoa có một loại cảm giác không nói thành lời, giống như bị một cây châm đâm đi đâm lại, không có cảm giác đau, mà lại tê tê dại dại ngứa.

Sau khi chờ trợ lý Tô và Vân Tạ nói chuyện xong, Trần Giang Sơn mới lên tiếng, "Xin chào phó tổng Lạp."

Vân Tạ mỉm cười gật đầu chào lại, đi lướt qua họ trở về văn phòng của mình.

Trần Giang Sơn và Lưu Ngâm đi theo trợ lý Tô vào văn phòng, trợ lý Hoa cũng đi theo nhưng bước chân có vẻ chậm hơn, lúc vào cửa còn quay đầu nhìn lại.

Đột nhiên không phòng hờ lại đối diện với Vân Tạ.

Hôm nay Vân Tạ mặc bộ tây trang màu trắng, vóc dáng thon thả, nghiêng đầu nhìn về phía cô, tóc dài màu nâu hơi rũ trên vai, gương mặt có nét lạnh lùng giống như Lạp tổng, khác hẳn so với những lần gặp trước, một người mà có hai khí chất khác nhau.

Không xong rồi, có cảm giác động tâm.

Trợ lý Hoa nghe được tiếng tim đập rộn ràng của mình, càng đập càng nhanh.

Bỗng nhiên Vân Tạ cười với cô một cái, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt quay đầu đi.

Hô hấp trợ lý Hoa nghẹn lại, tâm đã rung động rồi.

Ngây người trong chốc lát, Trần Giang Sơn và Lưu Ngâm từ văn phòng tổng tài đi ra, Lạp tổng bảo trợ lý Tô mang các cô đến phòng cho khách, ngồi nghỉ ngơi chuẩn bị nửa tiếng sau mở họp.

Trợ lý Tô đi rồi, Lưu Ngâm bắt đầu nhiều chuyện, "Trợ lý Hoa, sao cô lại không đi vào văn phòng Lạp tổng?" Hắn đánh giá trợ lý Hoa từ trên xuống dưới, "Còn nữa, sao mặt cô đỏ vậy? Có phải nhìn trúng ai rồi không?"

Trợ lý Hoa che mặt, "Tôi không có, đừng có nói bậy, anh mà nói bậy tôi méc Phác tổng đó."

Lưu Ngâm "....." Chuyện này có liên quan gì đến Phác tổng.

Trần Giang Sơn cười to, hắn cầm lấy ly nước nóng thổi thổi cho bớt nóng, ánh mắt trợ lý Hoa như kiểu tôi biết hết rồi nhé, "Hoá ra trợ lý Hoa coi trọng phó tổng Lạp nha."

"Tôi làm gì có coi trọng phó tổng Lạp!" Trợ lý Hoa mang theo gương mặt đỏ bừng mà cãi lại.

Lưu Ngâm đi đến bên cạnh Trần Giang Sơn, hai người đàn ông to lớn nhìn trợ lý Hoa từ trên xuống, khoanh tay lại như đang thẩm vấn, nghiêm túc nói, "Thẳng thắng thì khoan hồng, kháng cự thì sẽ bị nghiêm trị, trợ lý Hoa cô thành thật mà khai báo, bắt đầu từ lúc nào mà thương nhớ phó tổng Lạp?"

Hai người họ một rắn một mềm, Trần Giang Sơn trêu ghẹo, "Trợ lý Hoa thật sự rất yêu Phác tổng, không thể ở bên nhau cho nên phải đi đường vòng, trở thành chị em đồng hao với Phác tổng, dùng cách như vậy thì có thể ở bên Phác tổng cả đời rồi."

*Chị em đồng hao: ý chỉ hai người cùng làm dâu cho một gia đình.

Kẽo kẹt... cửa bị đẩy ra.

Câu nói cuối cùng của Trần Giang Sơn đã bị Thái Anh nghe được, Thái Anh làm mặt lạnh, "Nói hươu nói vượn gì đó?"

Vừa thấy Phác tổng đến, sói xám liền biến thành thỏ con, Trần Giang Sơn thu hồi vẻ mặt bỡn cợt, cúi đầu không dám nói nữa, mắt liền liếc liếc về phía trợ lý Hoa.

Trợ lý Hoa chột dạ, không dám méc Phác tổng, nói sang chuyện khác, "Phác tổng, sao chị lại đến đây?" Cô nhìn đồng hồ, cuộc họp còn 10 phút nữa bắt đầu.

"Cùng với các cô các cậu đến phòng họp." Nghĩ đến chuyện lúc nãy Thái Anh cho rằng họ chỉ nói đùa, cũng không hỏi đến cùng, ngồi xuống sô pha.

Trợ lý Hoa lập tức trong túi lấy hồ sơ ra đưa.

Thái Anh nhận lấy hồ sơ tuỳ ý là lật lật, nhìn thấy thời gian không cách biệt lắm, dẫn người đi đến phòng họp nhỏ.

Nhân viên hai bên chia ra ngồi đối diện nhau, chỉ cần họp với Phác tổng thì vẻ mặt luôn dịu nhẹ, ánh mắt thì dịu dàng, ai nhìn vào cũng biết là vì ai rồi.

Không khí cuộc họp rất thoải mái, bên này Lệ Sa đưa ra yêu cầu và điều kiện, Thái Anh đánh giá lại phương án, hai bên cùng thảo luận về các điều khoản hợp tác khai thác khu dân cư AI.

Trải qua hơn 1 tiếng thảo luận, dự án hợp tác về khu dân cư AI chính thức được ký kết.

"Lạp tổng, hợp tác vui vẻ." Trong công việc, hai người vẫn nên có hình thức một chút, Thái Anh đưa hợp đồng cho trợ lý Hoa lưu giữ, cùng Lệ Sa bắt tay.

Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, Lệ Sa nhéo nhéo tay cô, rõ ràng là đã vượt qua quy chuẩn của bắt tay.

Bị Lệ Sa trêu ghẹo, tim Thái Anh lập tức đập gia tốc, cơ thể cũng bị ảnh hưởng mà nóng lên, chỉ là một cái bắt tay thôi mà đã vậy.

Cảm giác được tay Thái Anh đổ mồ hôi, khoé môi Lệ Sa cong lên, cười dịu dàng, "Phác tổng, hợp tác vui vẻ."

Thái Anh bảo đám người Trần Giang Sơn đi về công ty trước, cô và Lệ Sa còn có chuyện khác cần bàn với nhau.

Ba người bọn họ cho cô một ánh mắt ý bảo chúng tôi hiểu rồi, trợ lý Tô đưa bọn họ đi xuống.

Thái Anh thực sự còn có việc cần nói với Lệ Sa. Ngày hôm qua bên Song Hoa cùng với Phác Giang Khoa Học Kỹ Thuật hợp tác, thực ra có liên quan đến dự án khu dân cư AI này.

Những việc này vốn dĩ định tối hôm qua về nhà rồi nói, nhưng mà...

Nhớ lại bản thân mình tối hôm qua chịu không nổi mà xin tha, Thái Anh nhấp vài ngụm trà do Lệ Sa pha, nhanh chóng xoá bỏ mấy cái hình ảnh kia.

"Bên Song Hoa chọn công ty của em để phát triển phần mềm cho đồ dùng gia dụng, nói cách khác thì Phác Giang Khoa Học Kỹ Thuật cùng với Song Hoa kiếm tiền từ công ty của chị."

Công ty của vợ kết hợp với công ty khác để kiếm tiền trên công ty của mình, không biết cảm giác sẽ như thế nào?

Ngón tay Lệ Sa vuốt nhẹ miệng của ly trà, ánh mắt sâu sa nhìn Thái Anh còn mang theo ý cười.

Tập đoàn Lạp Thị cũng không có tổn thất gì, khu dân cư AI cũng xoay quanh từ các trang thiết bị có thể dùng công nghệ AI, từ đồ gia dụng đến người máy quản gia cho đến hệ thống an ninh, từ trong ra ngoài đều đồng bộ hoá với nhau bằng hệ thống AI, không có công ty Song Hoa thì dự án này cũng sẽ yêu cầu những công ty khác tham gia đấu thầu cung cấp sản phẩm thiết bị thông minh.

Chẳng qua Phác Giang Khoa Học Kỹ Thuật đã có sẵn đối tác làm cái này, thì việc cung ứng thiết bị gia dụng dễ dàng hơn.

"Chúng ta là cùng nhau kiếm tiền." Trầm mặc một lát, Lệ Sa lại cười tươi.

Cô buông ly trà trong tay, đổi vị trí từ ngồi đối diện thành ngồi bên cạnh Thái Anh, hai người vừa nói chuyện chính sự Lạp tổng và Phác tổng, giờ lại thành vợ vợ thân mật với nhau.

"Phác tổng, chuyện công nói xong rồi, chúng ta có phải nên làm một chút chuyện tư không?" Tay Lệ Sa đặt lên eo Thái Anh.

Tim Thái Anh lại đập nhanh, cô cho rằng Lệ Sa muốn ở văn phòng làm chuyện không đứng đắn, vội vàng đè cái tay đặt trên eo mình, "Đừng có làm bậy, lát nữa Vân Tạ còn đến đây."

"Con bé tới cũng chả sao." Phản ứng của Thái Anh quá đáng yêu, một giây trước vẫn còn là Phác tổng rất có khí thế, ở trong vòng tay của cô, lập tức biến thành vợ nhỏ thẹn thùng.

Vân Tạ đến cũng không sao ư? Thái Anh ngước mắt nhìn Lệ Sa, xem ra việc tư mà Lệ Sa nói với cô không phải cái loại mà cô nghĩ.

"Vậy chúng ta nói chuyện tư gì?" Thái Anh hỏi.

Ánh mắt Lệ Sa ôn nhu nhìn Thái Anh, nâng cái cằm Thái Anh lên nhẹ nhàng mà hôn lên đó, như vậy vẫn chưa đủ, cô đem Thái Anh ấn ở trên sô pha mà hôn sâu.

Như vậy Vân Tạ đến cũng không có gì sao?

Thái Anh thất thần, nhưng chỉ mấy giây cô lập tức đáp lại Lệ Sa, làm cho nụ hôn kia càng thêm nóng hơn.

Trà cũng đã lạnh, Lệ Sa buông Thái Anh ra, nhẹ nhàng mà giúp cô lau vệt nước ở trên môi.

Thái Anh nhẹ thở dốc, "Đây là việc tư mà chị nói sao?"

"Không phải." Lệ Sa cười vui vẻ, "Do em đáng yêu quá làm cho chị muốn hôn em."

Tâm thật vất vả mới bình ổn lại bị trêu tiếp, bên tai Thái Anh nóng lên.

Lệ Sa giúp cô sửa lại quần áo cùng với tóc bị lộn xộn, rồi rót cho Thái Anh một ly trà mới, "Ôn Nguyệt nhắc nhở chị, yêu cầu tân nương phải tiến hành rèn luyện thân thể trước khi cử hành hôn lễ một tháng, cho nên tháng này chúng ta phải ngủ sớm dậy sớm..."

"Sao Ôn Nguyệt không nói với em?" Thái Anh lấy điện thoại ra nhìn wechat, không có tin nhắn nào của Ôn Nguyệt.

Mắt Lệ Sa nhìn vào dấu hôn lấp ló bên cổ áo sơ mi Thái Anh, rất bình tĩnh mà nói, "Cô ấy cảm thấy việc này nên yêu cầu chị khống chế."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro