Chương 44. Kích thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lễ tân công ty đang ngồi buồn chán vẽ vời đủ thứ, nhìn thấy Lạp tổng từ ngoài cửa đi vào, vội vã mà lấy cái folder che lại, đứng dậy chào hỏi, "Lạp tổng."

Nhìn sang người bên cạnh Lạp tổng thầm nghĩ sao Lạp tổng lại mang sinh viên đến đây?

Nhìn kỹ thì sinh viên cái gì chứ, là tổng tài Phác Giang Khoa Học Kỹ Thuật Phác Thái Anh.

Hôm nay, Phác tổng sao lại ăn mặc như thế này đến đây? Tươi non đến nổi có thể vắt ra nước.

Lệ Sa chú ý tới lễ tân mắt luôn nhìn trên người Thái Anh, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn lễ tân.

Lễ tân luôn giỏi việc xem mặt đoán ý liền cười xán lạn chào hỏi Thái Anh, "Xin chào Phác tổng."

Như vậy liền không mất lễ.

Nhưng mà sao Lạp tổng thái độ lại lạnh lùng hơn?

Thái Anh cười gật đầu lại với lễ tân, ánh mắt Lệ Sa lạnh lùng liếc lễ tân một cái, mang Thái Anh đi đến thang máy.

Thang máy chuyên dụng của cô dừng ở lầu 1, nhấn một cái lập tức mở ra, hai người đi vào thang máy, Thái Anh chờ cửa thang máy đóng lại mới bắt lấy cánh tay của Lệ Sa mà ôm vào, giải thích, "Nơi nay là công ty không phải trường học, em mặc như vậy, khó trách lễ tân nhìn đi nhìn lại nhiều lần, cô ấy không có ý gì khác."

Thái Anh giải thích một đường Lệ Sa nghe vào tai lại một nẻo.

"Ừm." Lệ Sa vẫn ừm một tiếng, che giấu việc mình không cao hứng đi.

Thang máy dừng lại, Thái Anh buông tay Lệ Sa ra, hai người sóng vai đi ra khỏi thang máy.

Trợ lý Tô đang cầm một miếng bò khô mà gặm, nhìn thấy hai người xa lạ từ ngoài cửa vào, nhìn giống như đang muốn đến văn phòng Lạp tổng, liền buông miếng thịt bò khô đuổi theo, "Hai người kia, đứng lại!"

Thái Anh và Lệ Sa xoay người lại, biểu tình trên mặt trợ lý Tô cứng đờ, sao lại là Lạp tổng và phu nhân?

Nhìn xem hai người còn ăn mặc trang điểm thành cái dạng gì vậy, còn tưởng rằng là mới đi đến trường học làm công tác xã hội.

Trợ lý Tô nhanh chóng phản ứng lại, cười tiếp đón hai người, giống như là cái người hùng hổ gọi lão bản đứng lại không phải là cô vậy, "Lạp tổng, khách hàng đang ở phòng khách chờ chị."

"Chờ tôi một lát, tôi qua ngay."

Lệ Sa và Thái Anh đi vào trong văn phòng, trợ lý Tô đang muốn đi theo thì... phịch... tiếng đóng cửa đã ngăn cách trợ lý Tô và Lạp tổng của cô. Trợ lý Tô ở ngoài với gương mặt hoảng hốt.

Chẳng lẽ thái độ vừa rồi của cô làm cho lão bản tức giận rồi sao.

Lệ Sa mới không rảnh mà tức giận với cô, Lệ Sa đóng cửa khoá trái lại, ôn nhu với Thái Anh, "Em ngồi đi, tôi đi sửa sang quần áo lại."

Nói xong liền đi đến sau tấm bình phong, cài lại hai cái nút áo đã cởi ra, sau đó nới thắt lưng ra, đem áo sơ mi nhét vào trong quần.

Thái Anh bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh tấm bình phong, cô đem cái balo đặt ở trên sofa sau đó rón ra rón rén đi tới sofa, Lệ Sa chỉnh lại áo sơ mi, lại thấy cô như một con hamster nhút nhát đứng đó, động tác tay dừng lại, Thái Anh nhịn không được cười lên.

Phản ứng của Lạp tổng thật đáng yêu.

Lệ Sa phản ứng lại tiếp tục bỏ áo vào trong quần, "Sao em lại vào đây?" Bỏ góc áo cuối cùng vào quần, chỉnh sửa lại vào nếp, mang thắt lưng.

"Giúp chị sửa quần áo lại." Thái Anh đi ra phía sau lưng Lệ Sa, chỉnh sửa cổ áo giúp cô, để cổ áo đi theo đường may kim chỉ, liếc mắt đưa tình nhìn Lệ Sa, "Kỳ thật chị không cần đứng ở đây, có thể sửa quần áo trước mặt em mà."

Lệ Sa đã mang thắt lưng hoàn chỉnh, áo sơ mi cũng được sửa sang lại nghiêm chỉnh. Từ sinh viên cá biệt lại biến thành một doanh nhân, Lệ Sa xoay người, ánh mắt nhìn Thái Anh nghiêm túc nói, "Cảm ơn."

"Cảm ơn?" Người khác mặc xong quần áo là trở mặt vô tình không nhận người, còn Lạp tổng là sửa sang quần áo nghiêm chỉnh thì xa cách với cô.

Thái Anh lùi về sau một bước, kéo khoảng cách của hai người ra, giơ tay phủi phủi trên bả vai của Lệ Sa, giúp nếp áo trên vai thẳng ra, đáp lễ lại, "Không cần cảm ơn đâu, Lạp tổng."

Nếu như hai người không thân với nhau? Cô cũng sẽ làm vậy.

Lệ Sa trong lòng giống như bị chích một cái, đặc biệt hụt hẫng. Cảm thấy lời Thái Anh nói có chút khách khí.

"Lạp tổng, chị đã chuẩn bị xong chưa?" Trợ lý Tô ở ngoài gõ cửa.

Hiện tại, cô đang rất hoảng, phải nhìn thấy Lạp tổng cô mới yên tâm.

Lệ Sa cách một tấm bình phong nhìn hướng ra cửa, nhớ đến còn một khách hàng muốn gặp, vòng qua tấm bình phong đi ra ngoài.

Thái Anh khẽ thở dài, đi theo ra ngoài.

Thấy Lệ Sa không đi đến cửa mà lại hướng đến cái balo trên sofa, tâm Thái Anh lập tức rụt lại.

Lệ Sa muốn mở balo của cô!

Lệ Sa rất tự nhiên cầm lấy balo mở khoá ra, "Tôi lấy áo khoác."

Thái Anh không dám phản ứng lớn, sợ làm cho Lệ Sa hoài nghi, chỉ có thể giả vờ nói chuyện để phân tán lực chú ý của Lệ Sa, "Chị gặp khách hàng khoảng bao lâu?"

"Không xác định." Lệ Sa lấy áo vest ra, thong dong ở trước mặt Thái Anh mà mặc vào, sau đó chỉ vào kệ sách sau bàn làm việc, "Ở đó có sách, nếu em chán có thể lấy xem."

Cúi người định kéo khoá balo lại, lại thấy trong balo của Thái Anh có vài cuốn sách, "Trong balo em còn có sách?"

Nguỵ trang làm sinh viên rất hoàn hảo, sách cũng chuẩn bị sẵn luôn.

"Ừm." Thái Anh khẩn trương đến giọng nói cũng đều thay đổi.

Trong chớp nhoáng, cô nghĩ kỹ rồi giải thích lý do, sách này là cô ở hiệu sách tuỳ tay lấy, cô không xem kỹ, cái gì cũng không biết.

Lệ Sa khoá balo lại xong, ngồi dậy nói, "Tôi đi gặp khách, em ở đây chờ tôi."

Lý do để giải thích cũng không cần, Lệ Sa không lấy sách ra xem, cũng không hỏi cô mua sách gì.

Thái Anh nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó lại không vui. Lệ Sa không quan tâm cô mua sách gì!

Phụ nữ... chính là kỳ quái như vậy, làm kiểu gì cũng sẽ làm cho họ tức giận, không thể biết được vì cái gì mà tức giận.

Lệ Sa đi ra khỏi văn phòng không bao lâu, trợ lý Tô đã bưng trà và điểm tâm đi vào.

"Phác tổng, Lạp tổng muốn tôi ở cùng chị." Đem trà và điểm tâm đặt ở trên bàn, giống như chị em mở tiệc với nhau, nhàn nhạ mà nói chuyện lập nghiệp, "Phu nhân, chị đang xem cái sách gì vậy?"

Nhìn đi, trợ lý Tô còn quan tâm cô đọc sách gì, còn Lệ Sa không thèm hỏi lấy cô nửa câu!

Thái Anh dựng thẳng bìa sách lên đưa cho trợ lý Tô xem, "Tuỳ tiện lấy sách ở trên kệ, sách của Lạp tổng."

"Hay sao?" Trợ lý Tô tìm lời để nói.

"Còn được." Thái Anh tiếp tục đọc sách.

Hai người giống như đấu xong trận chung kết, trợ lý Tô ngồi ngay ngắn ở một bên, không biết nói cái gì.

Trên bàn có làn hơi nóng từ tách trà tản ra, lượn lờ bay trong không khí, mùi vị thơm nồng làm cho không khí thư giãn hơn.

Trợ lý Tô nhìn tách trà nóng rồi thất thần, ngước mắt nhìn vào Thái Anh, "Phu nhân, tôi có thể hỏi chị một vấn đề không?"

Thái Anh ngẩng đầu ra khỏi cuốn sách, nhìn trợ lý Tô mang theo nghi hoặc, trong lòng cũng đoán được câu hỏi sẽ là cái gì, do dự chút rồi đồng ý, "Cô hỏi đi."

"Có phải sau khi kết hôn rồi, tình cảm sẽ tự nhiên mà đến không?"

Trong công ty, biết được mối quan hệ của Thái Anh và Lệ Sa chỉ có hai người, một người là cô, một người nữa là tài xế Lương Khiếu.

Từ ngày gặp mặt lãnh chứng, thời gian đã qua nhanh đến không nghĩ được. Mà hiện tại, mối quan hệ của Thái Anh và Lệ Sa thoạt nhìn không tệ, trợ lý Tô đối với việc này có tò mò.

Thái Anh tự hỏi lại chính mình về vấn đề của trợ lý Tô, tình cảm của cô đối với Lệ Sa là trước khi kết hôn đã có, mà Lệ Sa ngược lại, kết hôn sau rồi mới có.

Ngẫm lại những việc cô làm trong thời gian qua. Cô hẹn Lệ Sa đi ăn tối xem phim, tỉ mỉ chuẩn bị, cẩn thận mà câu dẫn, lớn mật mà đề nghị ở chung với Lệ Sa, biết Lệ Sa đi Tấn Thiên, cô không ngại mà đuổi theo đến đó, ở khách sạn Danh Bằng cô lại đối mặt với Lệ Sa mà đưa ra đề nghị thử yêu đương.

Tình cảm của cô và Lệ Sa, là cô từng bước mà đuổi theo.

Vậy hiện tại, Lệ Sa thích cô sao? Đáp án là đương nhiên. Nhưng phần yêu thích này có bao nhiêu? Thái Anh không biết.

Đối với vấn đề của trợ lý Tô, Thái Anh suy nghĩ một hồi lâu mới phủ định, "Không phải."

Thấy trợ lý Tô không tin, Thái Anh cười cười, việc này chỉ có cô hiểu rõ nhất. Chuyện này không thể cùng người khác nói được, Thái Anh đổi đề tài, "Trợ lý Tô, tôi còn chưa biết được tên của cô."

Lệ Sa kêu cô ấy là tiểu Tô hoặc là trợ lý Tô. Cho nên lâu như vậy rồi, cô không vẫn biết được tên đầy đủ của trợ lý Tô.

"Tô Hoài Sương, ôm ấp hoài, sương tuyết sương."

Thái Anh lập tức nhớ đến một người bạn của mình, "Tôi có một người bạn, tên là Phụ Tuyết.

Người bạn này chính là người đã giúp cô điều tra Đông Dã Lam Phong.

Hai người nhìn nhau, trong lòng cùng một suy nghĩ, "Như bỉ trúc bách, phụ tuyết hoài sương." Hai người cùng lúc mà nói ra xong cùng nhau cười.

Khoảng cách lập tức kéo lại.

"Cô ấy họ Phó sao?" Trợ lý Tô nghĩ đến chính là Phó Tuyết.

Thái Anh lắc lắc đầu, "Cô ấy họ Tần, Tần Phụ Tuyết."

Tiệc trà của tỷ muội, cảm thấy hai người đã chuyển biến sang hướng chị em thân mật với nhau hơn.

Trợ lý Tô rất có hứng thú với Tần Phụ Tuyết, "Cô ấy trông thế nào? Có ảnh chụp sao?"

Đôi mắt sáng người, không cần nói cũng đã rõ, tôi đối với nữ nhân này cảm thấy rất hứng thú!

Từ từ, là phụ nữ sao? Hình như phu nhân chưa nói đến giới tính.

"Là phụ nữ sao?" Trợ lý Tô thay đổi vị trí, ngồi kế bên Thái Anh, làm bộ rất muốn xem hình của người kia.

"Là nữ, nhưng mà tôi không có ảnh chụp của cô ấy, cô ấy không thích chụp hình." Thái Anh khéo léo mà dịch sang một bên, kéo khoảng cách của hai người ra.

Trợ lý Tô lấy một miếng bánh trứng từ trên bàn, mặt cười giống như được cho tiền, "Cô ấy độc thân sao?" Nói rồi cắn một cái.

Thái Anh thấy trợ lý Tô đối với bạn của cô tò mò như vậy, liền nhắn cho Tần Phụ Tuyết một tin.

Tần Phụ Tuyết đang bận rộn nhận được tin nhắn của Thái Anh, trong lòng lộp bộp, rất cẩn thận mà nhắn cho Thái Anh [Lần này, lại muốn tra người phiền toái nào?]

Tra tra tra... cả ngày chỉ biết điều tra người khác.

Thái Anh xoá tin nhắn đó đi, ngẩng đầu nhìn trợ lý Tô cười ngượng ngùng, mặt không đỏ tâm không nhảy mà nói dối, "Cô ấy có bạn trai rồi!"

Ông trời muốn cô độc thân cả đời sao.

Miếng bánh trứng cắn vào muốn tan trong miệng, nhưng nghẹn lại ở yết hầu, trợ lý Tô lặng lẽ mà nuốt xuống, khó nén được cảm giác mất mát, "Này thật là đáng tiếc."

Thái Anh sửng sốt, đừng nói là trợ lý Tô vì một cái tên mà đối bạn cô có cảm giác đi chứ?

Tình cảm này tới cũng không thể hiểu được.

Cũng may cảm xúc này chỉ đọng lại vài phút. Vài phút sau, trợ lý Tô lại tìm được chủ đề mới.

Lệ Sa chú tâm vào làm việc đều quên hết mọi sự tình mà cùng khách hàng nói chuyện hợp tác đến quên thời gian.

Chờ đến lúc kết thúc, đã hơn 12 giờ.

Lệ Sa nhìn đồng hồ, quay đầu phân công việc cho thư ký Phó mang khách hàng đi ăn cơm, sau lại nói với khách hàng, "Giữa trưa tôi còn một cuộc hẹn, vì vậy không cùng với mọi người đi ăn trưa được.

"Không sao, ngài có việc, mời đi trước."

Lệ Sa quay trở về văn phòng, mở cửa thấy trợ lý Tô dựa gần bả vai Thái Anh kèm theo một tràng cười vang lên, cười đến quên mất ngày tháng.

Đây là trợ lý cô sao? Cô nhớ rõ là cô trợ lý này đối với Thái Anh vẫn luôn nghĩ Thái Anh có ý đồ gì mà, mỗi giây mỗi phút đều đề phòng Thái Anh.

Làm sao lúc này giống như chị em tốt vậy.

"Hai người đang nói chuyện gì mà vui vẻ đến vậy?" Lệ Sa đi qua.

Sau lưng giọng nói lạnh lẽo của Lệ Sa vang lên, trợ lý Tô giật mình đứng dậy, "Phu nhân giới thiệu đối tượng cho em, hỏi em thích kiểu người nào, chia sẻ cho em một ít hình."

Ánh mắt Lệ Sa hướng về Thái Anh, "Phải không?"

Thái Anh cười cười, "Tuỳ tiện tâm sự thôi mà."

Lệ Sa lạnh lùng liếc trợ lý Tô một cái, "Xem ra, công việc có vẻ nhàn rỗi nhỉ."

"..." Rõ ràng là Lạp tổng bảo cô ở đây hàn huyên với phu nhân, như thế nào quay đầu lại trách cô công việc nhàn rỗi, trợ lý Tô chạy nhanh đi tìm đường sống, "Em có việc, không quấy rầy hai người."

"Trợ lý Tô?" Lệ Sa gọi trợ lý Tô lại, trợ lý Tô sửng sốt, "Lạp tổng?"

Không cho đi sao?

"Đã hết giờ làm buổi sáng." Lệ Sa nói.

Trợ lý Tô thở dài nhẹ nhõm, "Lạp tổng, chị doạ em sợ chết mất."

Trong văn phòng chỉ còn lại Lệ Sa và Thái Anh, Thái Anh quan tâm hỏi một câu, "Xong việc rồi sao?"

"Đã xong." Lệ Sa quét mắt lên bàn trà, điểm tâm đã ăn hơn phân nửa, trà uống cũng đã thấy đáy, "Em với trợ lý Tô nói chuyện vui nhỉ, một chút khí chất tổng tài đều không có."

Một câu nói vang lên trầm bổng cho thấy đối phương có chút u oán.

Thái Anh cúi đầu nhìn lại quần áo mình, cơ thể ưỡn ra, nằm trên sofa, chớp chớp mắt nhìn Lệ Sa, "Lạp tổng, em hiện tại là sinh viên nha."

Là người năm đó vừa thấy Lạp Lệ Sa đã động tâm, sinh viên ngây thơ Phác Thái Anh.

Tâm có chút áy náy, Lệ Sa chậm rãi đến gần Thái Anh, cúi người chống ở trên sofa, đôi mắt nhìn người đang nằm trong lòng cô, cầm lòng không được mà cười lên, "Em gọi tôi là gì?"

Thái Anh nắm lấy góc áo cô, cười sửa đổi xưng hô, "Lạp học tỷ."

Một trận ho khan từ cửa vang lên, hai người đều nhìn về hướng cửa, trợ lý Tô bị doạ đến, xấu hổ xua tay, "Thật ngại quấy rầy, em không có cố ý xen vào hai người."

Thật sự là... kiểu chơi này kích thích quá đi, cô nhịn không được.

Lệ Sa rất bình tĩnh mà đứng dậy, thuận tay kéo Thái Anh ngồi dậy, giọng nói thản nhiên, "Có việc gì?"

Trợ lý Tô đem một phần văn kiện đưa lại, "Đây là hồ sơ của vị khách vừa rồi, tổng giám Chu vừa đưa tới."

Vừa trở lại văn phòng thấy được văn kiện, cô nhớ đến phải đưa cho Lạp tổng, thấy người còn ở đây cho nên vội đưa sang.

Không nghĩ đến lại bắt gặp một màn như vậy.

Nhưng mà thấy phản ứng của Lạp tổng lãnh đạm như vậy, có vẻ như Lạp tổng không phải người thích chơi kiểu như vậy.

Lệ Sa tiếp nhận văn kiện, tuỳ tay mà để lên bàn, "Chờ buổi chiều, tôi sẽ xem." Mắt lại nhìn Thái Anh, cầm lấy balo của cô nghiêm túc mà nói, "Hiện tại, tôi mang học muội đi cơm."

Trợ lý Tô: "......" Đây là Lạp tổng à, còn hùa theo chơi nữa?

Thái Anh không phòng bị lại bị Lệ Sa trêu đùa, tâm bị đả kích, so với lúc nảy trên sofa còn kịch liệt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro