Chương 60. Mê người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Mặt trời đã nghiêng về hướng tây, ánh chiều tà đỏ như màu máu, Lệ Sa buông con chuột ra, xoa xoa giữa mày, nhắm mắt lại để cho đôi mắt được nghỉ ngơi.

Vừa không làm cái gì, thì đại não tự động mà nhớ Thái Anh. Hiện tại, em ấy đang làm gì nhỉ? Vẫn ở công ty hay đã về nhà? Lệ Sa nghỉ ngơi một lát, nhắn cho Thái Anh.

[Buổi tối, em muốn ăn gì?]

Thái Anh rất nhanh đã trả lời lại [Buổi tối em không trở về nhà ăn.]

Cô không chủ động nói cho Lệ Sa vì sao không về nhà ăn cơm, Lệ Sa lạnh băng nhìn dòng tin nhắn kia, ánh mắt nâng lên rồi hạ xuống, nhìn đến tin nhắn đã thu hồi, cô nhớ tới tin nhắn cô nàng bạo gan kêu cô là bảo bối, nở nụ cười, chủ động hỏi sao lại không về nhà ăn cơm.

Thái Anh cầm điện thoại đứng dậy, "Mẹ, con đi gọi điện thoại." Chuẩn bị đi về phòng của mình gọi cho Lệ Sa.

Mẹ Phác được bảo dưỡng trông còn rất trẻ xinh đẹp giữ cô lại, trên mặt cười khanh khách, "Ở chỗ này gọi đi."

Bà mới thấy tên Lệ Sa, đoán là con gái muốn gọi cho Lệ Sa, quả nhiên con gái bà thẹn thùng nói, "Con muốn gọi cho vợ nhà con, không có tiện cho mẹ nghe."

Phác Huy buông tạp chí, nâng ánh mắt phức tạp nhìn con gái nhà ông, lần trước ở ngoài văn phòng, tiểu áo bông thanh thuần nhà ông đã làm ông muốn đóng băng rồi, nếu làm vợ nhìn thấy bộ dáng con gái và Lệ Sa nói chuyện...

"Anh Anh và vợ con bé gọi điện thoại, bà náo nhiệt nghe làm gì." Nhìn Thái Anh trìu mến, ý bảo về phòng mà gọi đi.

Con gái muốn chạy nhưng mẹ Phác làm sao mà tha, bắt lấy tay cô mà uỷ khuất, làm bộ đáng thương nhìn cô, "Con không nói một tiếng liền kết hôn, người cũng không mang về nhà, mẹ muốn xem con cùng con bé nói chuyện điện thoại, con không thoả mãn mẹ sao?"

Người mẹ hào phóng dịu dàng của cô đưa ra yêu cầu này, hình tượng lập tức băng rồi, Thái Anh đỡ trán, "Con đây gọi video call."

"Có thể." Mắt mẹ Phác sáng lên, lộ ra vui vẻ không thôi, buông tay sửa sang lại quần áo cùng tóc, ưu nhã đoan trang mà ngồi.

Thái Anh "..." Mẹ không nghe được lời cô nói là lời khách sáo sao?

Phác Huy lập tức vui vẻ, cười haha, quay sang ôm vợ bên cạnh, "Anh Anh, con đi lên lầu đi." Quay đầu cười như con cún con với vợ, "Vợ à, bà không phải không biết, con gái chúng ta dễ thẹn thùng, từ nhỏ đến lớn còn không nói chuyện yêu đương, bà xem con bé thật vất vả mới kết hôn được, bà cũng đừng làm con bé khó xử."

Cái lý do này, Thái Anh rất phục.

Aizz, Phác Huy trong lòng thở dài, chua xót đến không được, con gái ông vì theo đuổi người con gái khác, tới phóng đãng cũng học, ông là ba còn phải đánh yểm trợ giữ hình tượng cho con gái.

Thái Anh rời đi khỏi phòng khách trở về phòng, gọi điện thoại cho Lệ Sa, mấy tiếng chuông qua đi, có tiếng nói ôn nhu truyền tới, Thái Anh đi đến bên cửa sổ ngồi xuống, nhìn cây bạch quả cách đó không xa, mùa thu đã đến rồi, trái bạch quả rơi tràn đầy sân, "Em về nhà, buổi tối ăn cơm ở nhà."

"Về nhà?" Nhìn chiếc nhẫn tốt nghiệp trong tay, Lệ Sa trong lòng nảy lên, "Sao em lại về nhà, ở bên nhà tôi mệt mỏi sao?"

Mệt mỏi? Sao mà có thể ở mệt mỏi được, đời này đều sẽ không chán ghét những ngày ở bên Lệ Sa.

"Không phải, em về nhà ba mẹ em." Thái Anh mở cửa sổ ra cho thông thoáng không khí, "Em ở bên này ăn cơm xong rồi sẽ về nhà."

Gió từ khe cửa sổ thổi vào, Thái Anh đứng rất gần cửa sổ, ở đầu bên kia Lệ Sa nghe được tiếng gió thổi qua, vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, "Em đứng ở bên cửa sổ à?"

"Em đang ngồi bên cửa sổ nghe điện thoại." Thái Anh cúi đầu nhìn tư thế của mình, tay chống lên kính, hạ giọng dùng tiếng khàn khàn nói, "Hiện tại là quỳ."

Chữ "quỳ" làm cho người ta miên man bất định, Lệ Sa hoảng loạn, Thái Anh tiếp tục miêu tả, "Ở bên cửa sổ có một bệ ghế dài, có lớp đệm màu trắng mềm mại, quỳ gối lên đó đầu gối sẽ không đau, nhìn ra bên ngoài có thể thấy được vườn cây bạch quả, chị có nghĩ đến xem không?"

Lệ Sa trong đầu phác hoạ ra một hình ảnh mê người, nhẹ nhàng nuốt nước miếng, "Đêm nay?" Giọng nói cũng giống Thái Anh, hơi hơi mất tiếng.

"Chị sẽ tới sao?" Thái Anh đóng cửa sổ lại, một thân một mình nằm ở bệ cửa sổ, "Bệ cửa sổ rất lớn, có thể chứa được hai người, ánh sáng ở đây cũng rất tốt, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy được bầu trời đầy sao."

Lệ Sa quay đầu nhìn cửa sổ, "Hiện tại là chạng vạng, nhìn không thấy được sao."

"Chị đến đây là có thể thấy được rồi."

"Tôi chuẩn bị một chút." Lần đầu tiên tới cửa, phải cần chuẩn bị đầy đủ lễ vật mà chào hỏi, Lệ Sa nhìn quần áo của mình, toàn thân mặc đồ công sở, quần áo cũng cần thay đổi.

Thái Anh cười cười nắm lấy cái đệm lông, "Chuẩn bị cái gì nè? Chị tới là tốt rồi."

Vân Tạ đẩy cửa ra nhìn thấy chị mình gọi điện thoại, nhẹ nhàng đóng cửa lại, rón ra rón rén mà đi đến bàn làm việc, nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay chị mình, ánh mắt bị hấp dẫn.

Thừa dịp chị đang gọi điện thoại, Vân Tạ cầm chiếc nhẫn đi, nhỏ giọng nói, "Cái này hình như là nhẫn kỷ niệm tốt nghiệp của đại học Giang Lâm chúng ta."

Lệ Sa theo bản năng đoạt lại chiếc nhẫn, Vân Tạ lùi sau lại một bước, giữa hai người còn có cái bàn làm việc ngăn lại, Lệ Sa không với tới được.

"Để lần sau tôi chuẩn bị tốt rồi sẽ đến chào hỏi." Lệ Sa tắt điện thoại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vân Tạ, "Đem nhẫn trả lại cho chị."

Đột nhiên bị ngắt điện thoại, vẻ mặt Thái Anh khó chịu, cô nói sai ở đâu sao? Lệ Sa không tới?

"Chị, sao chị lại đột nhiên hung dữ vậy? Chiếc nhẫn này mỗi người đều có một cái, chị làm gì khẩn trương đến vậy?" Vân Tạ đem nhẫn mang lên tay cô, "Chúng ta kích cỡ giống nhau, chị xem mang lên vừa vặn."

Lệ Sa vòng qua bàn làm việc, bắt lấy tay cô mà tháo nhẫn ra, "Chờ em tốt nghiệp em cũng sẽ có một cái."

Nhẫn không lấy ra được.

"A... đau đau đau, chị nhẹ tay thôi." Ngón tay lập tức tái xanh, Vân Tạ nắm lấy góc áo Lệ Sa, giữa mày cau lại, "Nhẹ một chút, nhẹ một chút."

Trợ lý Tô đi tới cửa nghe được giọng nói bên trong, mặt đỏ cả lên, nhị tiểu thư sao lại nói kiểu này? Cô ấy và Lạp tổng....

Là cô suy nghĩ nhiều rồi.

Trợ lý Tô nhìn vào bên trong thăm dò, Lạp tổng nắm lấy tay nhị tiểu thư tháo chiếc nhẫn trên tay ra, trợ lý Tô đứng ở cửa do dự rồi yên lặng đóng cửa lại.

Có chuyện gì chờ ngày mai báo cáo, hôm nay không vội.

"Này chị, tháo không được thì thôi." Vân Tạ uỷ khuất nhìn Lệ Sa, "Em cũng sắp tốt nghiệp rồi, chờ em lấy được chiếc nhẫn kỷ niệm kia, em sẽ đưa cái của em cho chị."

"Chiếc nhẫn này không phải của chị."

Nghĩ đến có thể dùng xà phòng bôi trơn ngón tay để tháo nhẫn xuống, Lệ Sa lôi kéo Vân Tạ đi về hướng bình phong bên kia.

Vân Tạ bị kéo đi lảo đảo, "Chị dẫn em đi chỗ nào?" Nhìn tấm bình phong ngày càng gần, nghi hoặc nói, "Phòng ngủ?"

Nghe nhị tiểu thư rên la, trợ lý Tô khoé miệng run rẩy, chạy nhanh trở về văn phòng của mình.

Lệ Sa mở cửa phòng ngủ ra, mang Vân Tạ vào trong nhà tắm, lấy một ít sữa tắm trên giá đựng, bôi lên tay Vân Tạ.

Nhẫn cuối cùng cũng được tháo ra.

Lệ Sa đem nhẫn đặt rửa ở dưới nước sạch sẽ, Vân Tạ xoa xoa ngón tay sưng đỏ, tò mò hỏi, "Chị, nhẫn này không phải của chị thì của ai? Chị dâu sao?"

Trao đổi nhẫn tốt nghiệp với nhau, ngẫm lại có gì lãng mạn đâu?

Lệ Sa tắt vòi nước, lấy tờ giấy đem nhẫn lau khô, "Không phải."

"Không phải của chị dâu? Hèn gì chị khẩn trương như vậy." Vân Tạ mở nước ra rửa sạch tay mình, nhấn vào ngón tay có chút kêu đau.

Lệ Sa đã rời phòng ngủ quay lại bàn làm việc, giơ chiếc nhẫn lên nhìn, trong chiếc nhẫn có khắc chuỗi số và chữ cái, ngoài trời ánh sáng hoàng hôn dần buông xuống, xuyên những con số cùng với chữ cái kia hiện ra rõ ràng.

Đó là mã số sinh viên của Thái Anh cùng với tên ghép vần.

Không đúng, nhẫn kỷ niệm tốt nghiệp của chị cô đặt ở trên kệ sách trong thư phòng, chị ấy không có cùng người khác trao đổi.

Vân Tạ xông ra ngoài, "Chị, ai đem nhẫn cho chị."

Nhẫn kỷ niệm tốt nghiệp mỗi người chỉ có một cái, được làm bằng bạc, không đáng giá nhưng lại có giá trị kỷ niệm, nó đại diện cho đại học Giang Lâm, nếu không phải trao đổi nhẫn, ai có thể đem vật quý trọng như vậy cho người khác?

Nói là yêu chị dâu nhiều năm rồi mà chị cô lại lén lút hái hoa dại ven đường, ngoại tình!

Lệ Sa quay sang nhìn em gái mình làm ra bộ dáng ai oán nhìn cô, đầu ngón tay vừa động đem nhẫn nắm chặt trong lòng bàn tay, thản nhiên hỏi Vân Tạ, "Hỏi cái này làm gì?"

Chị cô còn có thể làm như không có gì sao? Vân Tạ đi đến trước mặt Lệ Sa, ánh mắt sáng ngời nhìn chị mình, "Nhẫn này là ai cho chị? Chị làm như vậy không sợ chị dâu thất vọng sao?"

"Chị làm gì, tại sao đi xin lỗi Thái Anh?" Trong lòng Lệ Sa nhảy dựng, gợn sóng, trên mặt không tỏ thái độ gì thản nhiên nhìn em gái mình mà chất vấn.

Thái Anh để quên nhẫn kỷ niệm ở thư viện, là cô nhặt được không phải đi trộm, sao lại phải đi xin lỗi Thái Anh?

Vân Tạ bắt lấy tay cô, chỉ vào cái tay đang nắm lại, "Trên ngón tay mang một cái nhẫn kim cương, trong lòng bàn tay lại cất giấu một chiếc nhẫn bạc, nếu Thái Anh biết trong lòng chị có người khác, chị ấy sẽ nghĩ như thế nào?

Lệ Sa rốt cuộc cũng hiểu rõ, hoá ra em gái cô vì một chiếc nhẫn kỷ niệm tốt nghiệp mà hiểu lầm cô thích người khác, cô cười xoa xoa đầu Vân Tạ, "Em rất bảo vệ Thái Anh nha."

Trên mặt Vân Tạ hơi sửng sốt, buông tay Lệ Sa ra.

Trước kia cô không thích Thái Anh, chị cô nói cho cô, đó là người chị cô yêu, nếu không ở chung cho tốt, chị cô ở chính giữa sẽ rất khó chịu.

Cô yêu ai yêu cả đường đi, nghe chị cô nói thì cô thử tiếp thu Thái Anh. Ở cùng Thái Anh một thời gian, cô phát hiện chính cô cũng không khó tiếp thu sự tồn tại của Thái Anh.

Lúc chị cô không ở nhà, cô sẽ cùng Thái Anh ở trong căn nhà trống rỗng kia, Thái Anh sẽ mang cô đi siêu thị mua đồ, sẽ làm đồ ăn cô thích, sau đó sẽ ngồi ở sofa cùng chờ chị cô về.

Miệng thì khi dễ Thái Anh nhưng trong lòng cô đã chấp nhận Thái Anh là chị dâu.

Nếu không giấu chị dâu ngoại tình, cô cũng không làm quá lên như vậy.

Trong lòng vừa mới mắng một câu, chị cô mở tay ra nói, "Chiếc nhẫn này là của Thái Anh nhưng không phải em ấy cho chị."

Thấy em gái cô không tin, Lệ Sa đem nhẫn đưa cho Vân Tạ xem, "Mặt trên có khắc mã số sinh viên và tên của em ấy."

Vân Tạ nhìn xem kỹ, cô không biết mã số sinh viên của Thái Anh, nhưng cái tên ghép kia là tên Thái Anh, Vân Tạ xấu hổ, trong lòng thầm xin lỗi vì đã mắng chị cô.

"Chị, nếu là chị dâu, sao lúc nảy em hỏi chị lại nói không phải?"

Lệ Sa lấy nhẫn về, giữ kín như bưng, "Nói ra thì rất dài." Cô đem nhẫn để lại trong hộp, đặt trong ngăn kéo thứ 2 bàn làm việc, dặn dò Vân Tạ, "Em đừng nói cho Thái Anh biết."

Câu nói này làm lòng hiếu kỳ của Vân Tạ dâng lên.

Vì cái gì nhẫn của Thái Anh trong tay chị cô mà lại không thể để cho Thái Anh biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro