Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không cam lòng mà giậm chân trên đất, Trần Nam Thư lại đuổi theo dáng người cao ráo phía trước.



"Lan Ngọc!"



Gió xuân ấm áp không có chút lạnh giá, ngược lại, là một sự yên lặng rất tự nhiên.



Một thân ảnh nhỏ từ trong khúc cua đi ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy vẻ mệt mỏi, miệng xinh xắn, cái mũi, đều nhăn lại với nhau



Vẻ mặt Lâm Vỹ Dạ khó chịu mân mê cái miệng nhỏ nhắn, như thế nào mà sau lưng nàng hết lần này đến lần khác người đuổi theo vậy? Mấy hôm trước, nàng nói với mẹ muốn ra ngoài chơi vài ngày, giải tỏa tâm tình một chút. Nhưng trong kế hoạch vĩ đại của nàng, không quá hai ngày, bị tên trộm đáng ghét theo dõi!



Bắt nạt nàng là dễ lắm phải không?



Bây giờ lưu lạc mà trong người không có lấy một đồng, chuẩn bị một này lẻ loi hưu quạnh!



Trong "kế hoạch vĩ đại" của nàng, cũng không có bị tên trộm nhìn chằm chằm vào cái này.



Còn nữa! Cảm giác đầu tiên là người ta nhìn nàng như con búp bê, cao chưa đến 1m6, lại có khuôn mặt trẻ con, chỉ trời biết, nàng đã sống trên cái thế giới này 22 năm. . . . . .Hắc, kỳ thật còn 3 tháng 21 ngày nữa mới được 22 năm



Chính là!



Đừng tưởng là như vậy, Lâm Vỹ Dạ nàng mà bị bắt nạt, nếu để cho nàng bắt được tên trộm kia. . . . . .



Gào! Trước chiên sau nấu, nấu rồi lại chiên, chiên lại nấu. . . . . .



Bây giờ là làm sao đây a! Chỉ có một mình ở nước ngoài, xung quanh lại không có bạn bè thân quen, chẳng lẽ muốn nàng chết ở nơi xa lạ này sao?!



Lâm Vỹ Dạ ủy khuất rủ trán xuống, trong đôi mắt to đã tràn đầy nước mắt.



Bước chân có chút lảo đảo mà tiếp tục đi tới, đột nhiên phát hiện phía trước giống như có mấy. . . . . . À, không đúng! Rất nhiều người áo đen đang vây quanh một người phụ nữ!



Tinh thần trọng nghĩa nhỏ nhoi của nàng lập tức bộc phát, đi đến trước mặt người phụ nữ "nhỏ yếu" bị ức hiếp?!



Lâm Vỹ Dạ không nghĩ, hoàn toàn không để ý mình có thể đấu với những người áo đen kia không, thẳng tắp xông tới.



"Ê! Ban ngày ban mặt, một nhóm đàn ông lại ức hiếp một người phụ nữ thì ra cái gì?"



Nắm tay nhỏ xiết chặt, vẻ mặt không thể bỏ qua.


Người áo đen hai mắt nhìn nhau, không biết trả lời cái gì, tất cả đều đợi Lan Ngọc trả lời.



Mà Lan Ngọc nhăn mày, con ngươi đen nhánh nghi hoặc khó hiểu. Sao, lại có một cô gái muốn đến nữa sao?



Nhưng khi nhìn bộ dáng mềm mại yếu ớt của nàng, hành động trẻ con, không giống những người đàn bà xung quanh cô, diêm dúa lẳng lơ hung hãn.



Nhìn chằm chằm vào nàng thật lâu, Lan Ngọc vẫn không mở miệng.



Chuyện gì xảy ra?



Một toán người áo đen vây quanh cô ấy, cô ấy lại coi như không có chuyện gì, nhàn nhã thoải mái?



Theo như bình thường. . . . . . Thế nào cũng không đúng!



Rắc rối, trong cái đầu nhỏ của Lâm Vỹ Dạ không chứa nhiều vấn đề như vậy, đã bắt đầu chóng mặt lắm rồi, nắm tay nhỏ giơ rồi lại do dự hạ xuống giữa không trung.



Nàng đã đoán sai sao?



Những người áo đen này không muốn ức hiếp cô ấy?



Hắc, còn có. . . . . . Người đàn bà đứng bên cạnh người phụ nữ ở chính giữa, tại sao lại nhìn nàng bằng vẻ mặt hung ác, cứ như là nàng làm hỏng việc lớn của cô ta vậy?



Tốt, thật là khủng khiếp!



Lâm Vỹ Dạ hoảng sợ mà lùi một bước, cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, mặt dại ra.



"Kia, cái kia, đúng đúng đúng thật xin lỗi, không phải tôi cố ý" - Bắt đầu nói chuyện hăm dọa



"Thật sự không phải cố ý. . . . . . Người đẹp à, không cần phải hung dữ nhìn tôi như vậy. . . . . ."



Nước mắt chứa đầy cả hốc mắt, như chỉ cần chớp một cái sẽ rơi xuống, trên khuôn mặt trẻ con đầy sự kinh hoàng, xem ra là rất sợ.



Lan Ngọc lạnh nhạt quan sát, mắt nheo lại, mặt không biểu tình, thần sắt lại có chút đau, vì nước mắt của đứa trẻ kia? !



Ninh Dương Lan Ngọc cô nhất định là điên rồi!



Nhất định là lâu rồi không có tìm đàn bà tới phát tiết, lại không thể tưởng tượng nổi vì đàn bà mà lo lắng!



Dù cũng là đàn bà nhưng Lan Ngọc luôn luôn xem đàn bà là cỏ rác, lại vì nước mắt của một người đàn bà mà lại đau lòng. . . . . . Vì đúng ra....cô bé này không giống những người khác



Lan Ngọc bực bội mà vuốt vuốt mái tóc, môi mỏng nhếch không nói một tiếng, phút chốc, âm thanh lạnh như băng tuyết nghìn năm từ trong miệng cô xuất ra.








Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro