Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Mang cô ấy đi thay quần áo." - Lan Ngọc bất thình lình nói ra.



Tất cả mọi người đều kinh ngạc, mang cô ta đi? Nơi này có hai cô gái, rốt cuộc là muốn mang ai đi?



Mọi người nhìn nhau, không biết nói gì.



Sửng sốt một hồi lâu, Trần Nam Thư phản ứng đầu tiên, hướng về phía Lâm Vỹ Dạ cười khiêu khích, tranh người với cô? Không nhìn mình đi, trông như trẻ sơ sinh. Vắt mũi chưa sạch, người nào lại đi yêu người như vậy?!



Tự tin đi đến trước mặt Lan Ngọc, dừng lại, "Lan Ngọc là cùng với người ta đi ư?"



Oẹ!



Thực buồn nôn! Lâm Vỹ Dạ chán ghét mà nhăn nhăn cái mũi nhỏ, quệt quệt mồm.



Đôi mắt to nhìn về phía cô gái trông như con bạch tuộc đang dùng tám tua của mình dính chặt lên người bên cạnh, cả người cô ta như muốn nhanh chóng dính vào người kia rồi!



Sao lại không phải là trẻ sinh đôi nhỉ? Nàng nhỏ giọng lầu bầu.



Lan Ngọc không nói hai lời, trực tiếp đem Trần Nam Thư đẩy ra, như ném đi một thứ gì đó rất chán ghét.



"Xì! Ha ha ha. . . . . ." - Lâm Vỹ Dạ buồn cười nhìn "người đẹp" chật vật trên mặt đất, rất nể tình nở nụ cười , "Người đẹp, chị không sao chớ?"



Thật buồn cười, quần áo của người đẹp không che đậy được, bị đẩy như vậy, ngược lại thành váy ngắn rồi! Sắc mặt lúc đen lúc trắng vì nhục nhã, đang trắng lại chuyển sang xanh, thật sự là rất khôi hài!



"Đáng ghét." - Trần Nam Thư không cam lòng đứng lên, tiếp tục đi đến trước mặt Lan Ngọc "Lan Ngọc, chị nhìn xem. . . . . ."



Mới nói được một nửa, đã bị tiếng gầm nhẹ cắt đứt: "Cút ngay lập tức"



Lan Ngọc không kiên nhẫn nói, cô đã nhẫn nại đến cực hạn rồi! Nếu như không phải muốn nghe cô bé kia nói thì cô đã đem cô ta đá đi rồi!



Mà giọng nói của búp bê kia lại dễ nghe, giòn tan, nghe êm tai giống như chuông bạc, làm Lan Ngọc rất muốn nghe.



Trần Nam Thư hoàn toàn ngây người, không thể tin được những lời này là nói với cô ta



"Lan Ngọc. . . . ."



"Còn muốn tôi nói mấy lần nữa? Cút ."



Nhục nhã, Trần Nam Thư không chịu được tiếng cười nhạo của mọi người xung quanh, bụm mắt khóc chạy đi.



Được xem một vở kịch miễn phí, Lâm Vỹ Dạ cười đến đau cả bụng, ra sức cười, màn kịch vừa rồi vẫn còn dư vị.



"Quả thực. . . . . . Quá buồn cười!"



Lâm Vỹ Dạ vui vẻ cười, hai mắt nàng cong thành hình trăng lưỡi liềm, má lúm đồng tiền cũng theo nụ cười mà lúc sâu lúc nông, tiếng trẻ con cười tràn đầy cả con đường.



Thấy nàng cười vui vẻ như vậy, Lan Ngọc cũng muốn cười.



"Cười xong rồi thì đi thay lễ phục với tôi."



Hả?



Lâm Vỹ Dạ ngưng cười, ánh mắt trong suốt như con nai vô tội nhìn Lan Ngọc, cái đầu nhỏ ngẩng lên, người này cao quá!



Dù nàng có kiễng chân cũng chỉ mới cao tới ngực cô thôi, đúng là người thuộc bộ tộc chân dài mà.



"Lễ phục?" - Tại sao nàng lại phải đi thay lễ phục với cô ta?



Lan Ngọc lạnh lùng nói, "Cô làm cho bạn nhảy của tôi chạy mất rồi, không phải cô nên đền bù sao?"



Bạn nhảy chạy mất đúng là không sai, nhưng là do nàng??? Cần kiểm chứng lại nha.



"Nhưng mà. . . . . ." - Âm thanh giòn tan của nàng có chút do dự.



Nhưng Lan Ngọc đã không đợi Vỹ Dạ nói, trực tiếp cầm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng đi về phía tiệm quần áo.



"Bùng" một tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Lâm Vỹ Dạ đỏ ửng lên, không thể trách nàng nha, từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên có người khác nắm tay nàng, xấu hổ là chuyện bình thường!








Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro