Chap 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hương Giang hít sâu một hơi, nhàn nhạt nhìn Vỹ Dạ "Nói nhiều như vậy, em muốn làm như thế nào, chị không phản đối. Nhưng cũng phải nhắc nhở em, dù em muốn làm gì, thì phải nghĩ đến cậu ấy."



Lâm Vỹ Dạ khóc, khóc đến hai mắt sưng đỏ, giống như con thỏ, Hương Giang đi lúc nào cũng không biết.



Đúng rồi, mấy năm trước bọn họ từng yêu nhau say đắm thì sao? ! Bây giờ chỉ cần trong lòng Lan Ngọc có nàng là được rồi.



Lén lút xiết chặt nắm tay, nàng nên vì tình yêu của bọn họ mà đấu tranh rồi!



Lâm Vỹ Dạ bỗng nhiên đứng lên, ánh mặt mọi người đều nhìn nàng, đi ra khỏi quán cà phê, trả bao nhiêu tiền nàng không quan tâm, dù sao người kia trả là được!



Mà bây giờ. . . . . .



Nàng muốn đi an ủi Lan Ngọc, không thể để cho cô có cơ hội gương vỡ lại lành!



Dọc theo đường đi đến Ninh thị mà nàng nhớ rõ, thở ra một hơi, không chút do dự đi vào.



"Ngọc?"



Nàng nhô đầu, xác định cô còn trong văn phòng.



Nhưng nàng gọi vài câu vẫn là không có người trả lời, không có ở trong văn phòng sao? Nàng nghi hoặc.



Lúc này, từ trong phòng nghỉ của Tổng giám đốc truyền tới tiếng khóc của con gái.



Lâm Vỹ Dạ kiềm chế sự nghi vấn ở trong lòng, từ từ đẩy cửa phòng nghỉ ra, giả giọng vui vẻ nói: "Ngọc, Ngọc làm ai khóc. . . . . ."



Nói chưa xong đã bị tình cảnh trước mắt làm sững sờ.



Cô gái khóc ngã vào trong ngực của người đối diện, bộ dáng đau đớn đáng thương ai nhìn thấy cũng đều thông cảm. Trên khuôn mặt người đối diện dịu dàng, nhẹ nhàng nói, như muốn dỗ cô gái.



Vẻ mặt người đó dịu dàng thâm tình như thế nàng chưa từng thấy qua! Trái tim như rơi xuống vực thẳm.



Nghe thấy giọng nói của Lâm Vỹ Dạ, khuôn mặt xinh đẹp người đó trầm xuống, quay đầu chuẩn bị lên án cái người không thức thời này, lại thấy được ánh mắt không thể tin được của Vỹ Dạ



Người đó biến sắc, buông cô gái trong ngực ra, vội vàng xuống giường giải thích: "Dạ. . . . . Không, điều em thấy không phải như vậy, thật sự. . . . . . Midu chỉ là. . . . . ."



Lâm Vỹ Dạ ngẩng đầu, miễn cưỡng vui vẻ nói: "Em hiểu mà, hai người là "bạn cũ" gặp lại, đương nhiên sẽ nhịn không được rơi lệ thôi!"



Lan Ngọc lần đầu có cảm giác khó giãi bày, toàn thân chảy mồ hôi lạnh.



Vỹ Dạ lướt qua Lan Ngọc, đi đến trước mặt Midu, ngồi xuống.



"Chị Midu, tôi biết rõ hai người trước đây là bạn bè tốt, vậy sau này chị giúp tôi trông coi chị ấy nhiều hơn, nếu như là có người đàn bà nào không biết thẹn, muốn quyến rũ chị ấy, nhớ nói cho tôi đó! Chúng ta cùng đi cảnh cáo người ấy." - Nàng cười híp mắt nhìn cô ấy



Đặng Midu hận đến nghiến răng nghiến lợi, cô ta cho rằng cô không biết sao! ? Cái người phụ nữ mà cô ta đang nói là chính cô!



Nhưng cô ta vẫn là giả ra bộ dạng bị đáng thương, ra vẻ giận dữ làm nũng với Lan Ngọc "Lan Ngọc em đói quá, chúng ta đi ăn cơm được không?"



"Bỏ ra" - Đôi mắt đen của Lan Ngọc híp lại, khóe miệng nhấp nhẹ, toàn thân tản ra khí vương giả.



"A. . . . . ." - Midu thấy sắc mặt Lan Ngọc thay đổi, không khỏi sinh lòng e ngại, vội vàng buông tay ra.



Lâm Vỹ Dạ che miệng cười trộm, hắc hắc, xem ra, địa vị của nàng trong lòng Lan Ngọc cũng cao chút ít rồi!



Cái này thì dễ rồi, nàng rốt cuộc tìm được chuyện thú vị



Xem ra nàng từ nay về sau như thế nào mà đánh bại cái tình địch "quen biết vài chục năm" trong truyền thuyết này a, nàng nhịn không được












Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro