Chap 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đi thôi Ngọc, chúng ta đi ăn quán ở phía dưới được không? Lần trước món chân gà kia ăn thật ngon!" - Liếm khóe môi, tỏ vẻ mình nói không sai.



Lâm Vỹ Dạ như là Tiểu Miêu trộm tinh.



Nhìn thấy nàng không tức giận, trong lòng của cô yên bình hơn. Đối với nàng, cô thật sự là ngậm trong miệng sợ tan ra, nâng trên tay sợ rơi xuống, nhẹ nhíu mày, chỉ sợ là bị bệnh gì. Ai, đúng là yêu đến coi trời bằng vung .



Mà Lan Ngọc, thực sự thích thú.



Biết được ý tưởng của Vỹ Dạ, Lan Ngọc rất phối hợp: "Ừ, đi thôi."



Lâm Vỹ Dạ xoay người, vô tội nhìn Midu duỗi bàn tay nhỏ bé ra: "Chị Midu, chúng ta đi thôi!"



Vì vậy Midu cũng chỉ có thể căm giận mà đi theo.



Ba người đi vào quán, Lan Ngọc chủ động kéo ghế cho Vỹ Dạ, sau đó dùng ánh mắt ý bảo Midu ngồi xuống, xong rồi cô cũng nhẹ nhàng ngồi xuống.



Midu hung dữ trừng nhìn Vỹ Dạ, nhưng nàng lại vô tội nhìn cô, điều này làm cho cô ta càng thêm căm tức!



Midu ủy khuất cúi đầu xuống, xoay xoay ngón tay."Lan Ngọc, em khó khăn lắm mới từ Nhật Bản về đây được, thế mà không thể ngồi ở bên cạnh chị?"



Vừa mới nói xong, Lâm Vỹ Dạ kháng nghị.



"Không thể!"



Midu lại nhìn nàng "Tại sao?"



"Không thể là không thể, chị nói nhiều như vậy làm gì? ! Hơn nữa, Ngọc là vị hôn phu của tôi, tôi có quyền ngăn cản chị ấy và những cô gái khác ngồi cùng một chỗ!" - Nàng không nhịn được.


Lan Ngọc vội vàng vỗ vỗ lưng của Vỹ Dạ trấn an cảm xúc của vị hôn thê."Midu, Dạ đã nói như vậy, chị cung kính không bằng tuân lệnh rồi!"



Vỹ Dạ cười với Lan Ngọc, cũng biết là đứng về phía nàng đấy !



Hừ một tiếng, Midu không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này, quay đầu vẫy nhân viên phục vụ : "Phục vụ."



Xí, đúng là đại tiểu thư, vẫn được nuông chiều.



"Tiểu thư, xin hỏi cô cần gì?"



"Bò bít tết Brazil, 6 phần chín."



Nhân viên phục vụ hỏi Lan Ngọc và Vỹ Dạ: "Còn hai vị tiểu thư này?"



"Một phần cơm trộn sườn, à, thêm một ly cà phê."



". . . . . ." - Lan Ngọc không nói, chỉ một tay ôm lấy Vỹ Dạ, tầm mắt không biết nhìn nơi nào.



Nhân viên phục vụ lung túng bước đi .



Đợi sau khi nhân viên phục vụ đi xa, Midu khinh thường hừ lạnh một iếng, "Thật sự là ngu ngốc, không biết uống cà phê không tốt cho con gái sao? Cô xem tôi không hề uống lấy một ngụm, cũng khó trách dáng người cô kém như vậy."



"Nhưng mà. . . . . ." - Lâm Vỹ Dạ vặn vẹo góc áo, "Tôi không phải con gái a! Chẳng lẽ là chị sao? . . . . . .A, chị không thuần khiết đó!" - Nàng mập mờ nháy mắt mấy cái.



"Hơn nữa, uống cà phê cùng dáng người có quan hệ gì?" - Nàng còn nói.



Sặc! Đặng Midu bị phản kháng.



Mặt lúc đỏ lúc trắng, Lan Ngọc cũng nhịn không được, cười ra tiếng.



Mà Lâm Vỹ Dạ thì là rất khách khí mà cất tiếng cười to!



Rốt cục, không kịp chờ nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên, Midu trong tiếng cười của hai người đau khổ dời khỏi.



Nhưng mà sau khi cô ta đi, Lan Ngọc đột nhiên tỉnh táo lại.



Thời điểm lúc cô gặp cơn ác mộng, là Midu giúp cô tỉnh lại, nhưng hiện tại. . . . . . Cô làm như vậy đúng hay không?



Xem ra chuyện này vẫn phải là giải quyết!



Lan Ngọc than thở một tiếng.








Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro