Chap 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lan Ngọc ngẩng đầu, đôi mắt nhìn qua Vỹ Dạ đang ngượng ngùng, ôn nhu cười, véo cái mũi nhỏ của nàng "Đi thôi, nếu em không đi, ba mẹ sẽ lo lắng!"



Lâm Vỹ Dạ phục hồi lại tinh thần: "A! Sắp muộn rồi!"



Hai người tới bãi đỗ xe, vài phút, đã bình yên ngồi vào trong xe.



Lan Ngọc tay trái nắm chặt tay lái, tay phải tìm dây an toàn, nhìn Vỹ Dạ "Dạ! có nói cho ba mẹ biết hôm nay chúng ta sẽ về hay không?"



"Không có!" - Dừng một chút, nàng mắc cỡ mà mở miệng: "Em quên, hì hì. . . . . ."



Bất đắc dĩ thở dài, Lan Ngọc đã sớm biết! Nếu không phải cô nhắc nhở, không chừng nàng sẽ quên sạch chuyện này. . . . . .



Thành phố T đến thành phố Z nói xa thì không xa, nhưng nói gần cũng không phải gần.



Lộ trình 4 giờ khiến Lâm Vỹ Dạ mệt muốn chết, cũng may là nàng ngồi xe Lan Ngọc không phải vì xe không thoải mái, mà cảm giác được toàn thân đều mỏi mệt rã rời .



"Dạ! tỉnh đi, chúng ta đã đến!" - Lan Ngọc vuốt quần áo rồi bước xuống, nhẹ nhàng nói.



Ai, nói địa chỉ cho Ngọc , mặc kệ chuyện còn lại !



Thật sự là phong cách của nàng



Cái này bỏ đi, cô vì nàng mà dừng lại một chỗ, chậm rãi dẫn nàng đi lên phía trước. Từ nay về sau đường còn rất dài, cô nghĩ cô sẽ nói trước, nói cho nàng biết đường nào nên đi, đường nào không nên đi, vì nàng trải đường tốt.



Nhớ tới tương lai có nàng làm bạn ở bên cạnh, khóe miệng nâng lên, cười khẽ.



"Ngọc... đến rồi à?" - Nàng mơ mơ màng màng mở miệng.



"Ừ."



Lan Ngọc nghiêng người, mở cửa xe cho Vỹ Dạ, mang theo túi lớn túi nhỏ đi vào nhà của nàng, mặc dù là lần đầu tiên, nhưng động tác thuần thục như đã tới rất nhiều lần.



Còn chưa vào cửa, chợt nghe thấy tiếng mẹ Lâm khiển trách: "Lão già chết tiệt, tôi đã nói với ông qua bao nhiêu lần rồi! Quần áo không được vứt linh tinh, tất không thể để ngày ai lại đi, sao ông lại không nghe? !"



"Ôi, bà nó. . . . . . Nhẹ, nhẹ chút! Tai bị bà túm đau quá!"



"Ông còn biết đau? Biết rõ đau lần sau đừng có tái phạm !"


"Đã biết, đã biết, lần sau tuyệt đối sẽ không tái phạm...." - Ba Lâm lần nữa kêu.



"Ông còn muốn có lần nữa?"



"À, không có, không có!"



Lâm Vỹ Dạ lúng túng cười, vội vàng giải thích nói: "Ngọc đừng hiểu lầm! Họ mỗi ngày đều như vậy!"



Lan Ngọc khoát khoát tay, "Không có việc gì, ba mẹ đều rất yêu nhau ."



Vui vẻ hòa thuận, đó mới là cuộc sống cô muốn.



Nàng yên lòng."Ba mẹ! Con đã về rồi!"



Nghe được giọng nói quen thuộc, hai người trong phòng dừng lại, mẹ Lâm quay đầu đầu tiên, hai mắt sáng ngời, quả nhiên là con gái của bọn họ!



"Vỹ Dạ con đã trở về... thế nào? Ở bên ngoài có quen không?"



Nàng đương nhiên quen, lại còn mang đến một niềm vui lớn!



Ba Lâm cũng quên việc bị ngắt tai, "Vỹ Dạ, không có người khi dễ con chứ?"



"Không có , không có !"



Ba mẹ Lâm hài lòng gật đầu, mắt thoáng liếc qua một bên, lúc này mới phát hiện cửa ra vào lại có một người phụ nữ



"Vỹ Dạ . . . . . Đây là ai?"



"Cái này a, đây là. . . . . ." - Nàng vô tình nhắc tới sự kiện kia "Kỳ thật. . . . . ."



Lan Ngọc trả lời thay Vỹ Dạ "Bác trai, bác gái, hai người khỏe không, con tới cầu hôn..."



Hai cằm há hốc cùng một lúc, ai nói cho bọn họ biết đang xảy ra chuyện gì?








Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro