Chap 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng yên tĩnh không có tiếng động.



Thật lâu, Lâm Vỹ Dạ lên tiếng giảm bớt trầm mặc: "Ba mẹ, Ngọc lần đầu tiên đến nhà chúng ta, không mời người ta vào ngồi một chút sao?"



"A, đúng đúng đúng!" - Mẹ Lâm phục hồi lại tinh thần, bắt đầu theo nghi lễ."Xin mời cô vào đây."



Rồi lại nói với ba Lâm: "Lão già, vào phòng bếp chuẩn bình trà!"



Ba Lâm vội vàng tiếp nhận mệnh lệnh đi.



"Ngồi đi! Đừng khách sáo!"



Lan Ngọc cười mà không nói, ánh mắt vẫn nhìn bóng dáng của Vỹ Dạ



Rất nhanh, ba Lâm bê trà ra, ngay sau đó, lại vội vàng vào phòng bếp, cầm một đĩa hoa quả đi ra.



Sau khi đặt đồ ở trong tay xuống, một cánh tay dài vươn ra, kéo lại. Cả người Vỹ Dạ đã ngã vào trong ngực của chủ nhân cánh tay dài kia.


Mẹ Lâm hơi kinh ngạc, người phụ nữ kia đã lớn như vậy còn thích ôm? Không thèm để ý hai ông bà như bọn họ?



Xì, đúng là một tên kiêu ngạo kiêu ngạo!



Trừ 50 điểm, không cần suy nghĩ!



"Ba nó, ngồi xuống đi, không cần vội!" - Mẹ Lâm khoát khoát tay với ba Lâm



Ông vui tươi hớn hở ngồi xuống.



"Ừ. . . . . . Cô" - Mẹ Lâm nhất thời không biết nên gọi cô là cái gì.



"Con họ Ninh, Ninh Dương Lan Ngọc. Hai bác gọi con Lan Ngọc là được rồi." - Lan Ngọc vẫn ôm Vỹ Dạ như trước, không chút lo lắng mà trả lời.



". . . . . . Ninh Dương Lan Ngọc? ! Cái gì Ninh Dương Lan Ngọc?" - Mẹ Lâm có chút kinh ngạc.



Cô mỉm cười."Là Ninh Dương Lan Ngọc."



"Ông trời, trời ạ! Lão già, Ninh Dương Lan Ngọc . . . . . . cái kia. . . . . ."



Vỹ Dạ và ba Lâm đều không hiểu, "Cái gì cái kia Ninh Dương Lan Ngọc?"



Mẹ Lâm nuốt nuốt nước bọt, vất vả mới khôi phục giọng nói: "Là Tổng giám đốc tập đoàn Ninh thị, tiếng tăm lừng lẫy là Ninh Dương Lan Ngọc đó! Nghe nói giá trị con người hơn 10 vạn, chỉ số thông minh cao tới 200, là thiên tài. . . . . . Là người phụ nữ tốt hiếm có . . . . . ." - Bà lẩm bẩm.



"Hả?" - Lâm Vỹ Dạ ngẩng mặt, hỏi người đang cười bí hiểm, "Ngọc, làm sao chỉ số thông minh của Ngọc cao tới 200? Em nhớ, trò chơi trên máy tính Ngọc chơi cũng không được, mỗi lần đều bị em đánh bại."



Không chờ cô trả lời, mẹ Lâm tiếp lời: "Ngốc! Đó là nó nhường cho con, con cho rằng làm Tổng giám đốc ngay cả máy tính cũng không biết hả!?"



A! Bị bà nói như vậy, giống như thật sự là như vậy!



Nào có Tổng giám đốc tập đoàn số một lại không biết dùng máy tính? Thậm chí là sẽ biết trò chơi trên máy tính, những chuyện đó với cô quá trẻ con rồi!



Lan Ngọc nhìn mẹ Lâm, ánh mắt sáng ngời: "Như vậy, bác trai, bác gái, chúng ta có thể nói tới chuyện hôn sự của con với Vỹ Dạ không?"



"A, đương nhiên, đương nhiên có thể!"



Ba Lâm vội vàng nói, lại bị vợ trừng mắt, rụt cổ lại.



"Trên thực tế, chúng con đã bí mật định ngày giờ tốt rồi, nửa tháng sau, đính hôn ở Las Vegas." -Lan Ngọc uống một ngụm, đặt chén xuống, động tác có khí thế vương giả.



Đợi chút, Vỹ Dạ chui đầu ra khỏi ngực Lan Ngọc, nhỏ giọng hỏi cô: "Chúng ta bí mật định tốt khi nào vậy?"



Lan Ngọc nhân cơ hội hôn trộm Vỹ Dạ một cái, "Trong lúc em ngủ."



Khuôn mặt nàng đỏ lên, cà lăm nói: "Em sao lại không biết!?"









Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro