Chap 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Các chị sao lại ở đây?" - Vừa nói xong, liền nhớ lại chuyện lúc trước, vội vàng kêu sợ hãi : "Ô! Mình nhất định là bị ảo giác rồi, làm sao có thể nhìn thấy hai người các chị? Ahhh, đau quá. . . . . ."



"Đừng kích động, Dạ, vết thương còn chưa lành."



"Nào, khát không? Đói bụng? Hay là lạnh?"



"Ngọc, bác sĩ nói tạm thời vẫn không thể ăn cơm!"



"Không ăn cơm? Sao mà chịu được!" - Lan Ngọc lạnh mặt.



Một người là Tổng giám đốc tập đoàn tiếng tăm lừng lẫy, một người đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, hô phong hoán vũ người thừa kế gia tộc họ Nguyễn, cho dù ai cũng không nghĩ tới, hai người xưa nay được huấn luyện rất tốt cũng sẽ có ngày chân tay luống cuống!



"Tôi nghĩ chúng ta hãy đi tìm bác sĩ." - Hương Giang tỉnh táo nói.



"Ừ, mình đi."



"Nào, nói cho chị nghe, có lạnh hay không?" - Nhìn Lan Ngọc rời đi, Hương Giang lại khôi phục tà mị trước kia .



Khuôn mặt nhỏ của Lâm Vỹ Dạ đỏ lên, lầm bầm thì thầm nói một câu: "Làm sao chị không đi tìm bác sĩ?"



Nụ cười đọng ở bên khóe miệng cứng đờ, ý của nàng là, nếu như cô đi tìm thầy thuốc, người làm bạn với nàng sẽ là Ngọc?



Nói một cách khác. . . . . .



Nàng ghét cô, ghét cô xen vào việc của người khác?



Là thế phải không?



Lòng bỗng trùng xuống .



Hương Giang giả bộ như không biết rõ tình hình, nói sang chuyện khác: "Nói cho chị, không thoải mái ở đâu?"



"Đầu tôi chóng mặt, cổ họng khô khốc, toàn thân không thoải mái!"



Há, những thứ này là triệu chứng gì?



Di chứng sao?



Không lâu, Lan Ngọc cùng bác sĩ nhanh chóng đi vào trong phòng chăm sóc đặc biệt, căn phòng rộng rãi thoáng trở nên chút nhỏ hẹp.



Lan Ngọc nhìn thấy khuôn mặt Vỹ Dạ không tốt, mở miệng trách móc, vô cùng đau đớn. Bước nhanh đi đến trước, gạt tay Hương Giang ra, vội vàng hỏi thăm: "Ở đâu không thoải mái sao?"



Lại câu hỏi như trước!



"Ông" - Lan Ngọc chỉ bác sĩ ngây người ở một bên, nói: "Sang đây xem cô ấy thế nào , còn có triệu chứng nào không tốt nữa không?"



"A, dạ vâng!" - Bác sĩ bước lên phía trước, mở mí mắt của Vỹ Dạ, gõ cánh tay của nàng, xoa bóp chân của nàng



Sau đó có tiếng chậc chậc: "Không có triệu chứng lớn, chỉ là. . . . . ."



"Chỉ là cái gì?"



". . . . . . Sợ là có một chút di chứng, nhưng mà trước mắt không biết là di chứng gì."



"Ông nói là bây giờ cô ấy còn chưa hoàn toàn khỏe mạnh, phải không?" - Nhìn bác sĩ bằng đôi mắt sắc bén.



"Đúng vậy, đúng vậy!" - Ngừng 2,3 giây, lại nói tiếp: "A, không đúng không đúng! . . . . . Nhưng mà không hoàn toàn đúng, kỳ thật. . . . . ." - Ông hoàn toàn bị làm cho điên rồi!



Chỉ mong cái "khách quý" này sớm đi, bằng không toàn bộ bệnh viện, từ trên xuống dưới đều ngủ ngoài đường, đó là tất nhiên!



Lâm Vỹ Dạ không kiên nhẫn xua xua tay, lẩm bẩm nói: "Ồn ào quá. . . . . . Im hết đi!"



Bác sĩ lau xuống vài giọt mồ hôi lạnh.



Lan Ngọc nhìn ông ta, mới buông tha ông ta. Từ từ ngồi xuống, Lan Ngọc dịu dàng hỏi Vỹ Dạ "Dạ! em ngủ một giấc trước đi, được không?" - Nhìn nàng muốn ngủ, rồi lại bị tiếng ồn cắt mà không ngủ được, làm cô rất đau lòng.



Đôi mắt đen to, đã có quầng thâm nhàn nhạt.



"Giang." - Lan Ngọc quay đầu, nói với Hương Giang : "Mình tin tưởng thực lực gia tộc họ Nguyễn của cậu, đó là việc nhỏ, không cần hao tâm tổn trí?"



Hương Giang cong môi, tà khí cười."Đương nhiên. Tớ sẽ cho đội bác sĩ tốt nhất thế giới tới."



Cô tựa ở bên tường, gác hai chân lên nhau, hai tay đặt ở sau đầu, dùng làm gối đầu .



Thấy bọn họ yên lặng, nàng muốn ngủ ngay lập tức. "Ngọc . . . . . Em chưa nói với Ngọc, trước khi hôn mê em đã nghĩ rất nhiều, rất nhiều . . . . . . Có mấy lời bây giờ không nói sẽ không kịp. . . . . ." - Ý thức của nàng mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mơ, nhưng vẫn muốn đem suy nghĩ của mình nói ra.









Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro