Chap 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lan Ngọc vỗ nhè nhẹ Vỹ Dạ, ru nàng ngủ, giọng nói nỉ non vàn lên bên tai nàng "Ừ, em nói đi, Ngọc ở đây, luôn luôn ở đây nghe."



". . . . . . Em còn chưa nói với Ngọc ba chữ, lại. . . . . . Không nói, chỉ sợ về sau không có cơ hội. . . . . ." - Đập bàn tay cứng đờ của mình, Lâm Vỹ Dạ nói tiếp: "Không phải là em yêu Ngọc, mà là 4 chữ . . . . . . Là em yêu Ngọc rồi! A, buồn ngủ quá. . . . . . Ngọc, em ngủ trước. . . . . . Không được bỏ đi đó. . . . . ."



Lan Ngọc mím môi cười khẽ, trong ngực có sự ấm áp. "Ngọc cũng yêu em, bảo bối."



Hương Giang toàn thân chấn động. Miệng cười càng thêm khổ sở.



Thực đáng buồn, lần đầu tiên yêu, trong lòng người đó đã có người khác. Hơn nữa, "người khác" kia chính là bạn tốt của cô



Một bên là bạn bè đã nhiều năm, một bên là cô gái đầu tiên mình yêu.



Tình yêu cùng tình bạn.



Cô nên lựa chọn bên nào?


Ai cũng không nghĩ đến, Lâm Vỹ Dạ ngủ một giấc, lại ngủ trọn vẹn 3 ngày. Cho đến lúc này, không hề có dấu hiệu nàng sẽ tỉnh!



Cái này làm hai người lo lắng.



"Nói! Sao cô ấy còn chưa tỉnh?!"



"Loảng xoảng.." - Chiếc ghế bị ném trên mặt đất, vỡ tan tành.



"A, Ninh Tổng, xin cô tỉnh táo một chút!" - Đó là giọng nói khổ sở của viện trưởng.



"Khốn kiếp! Một đám bác sĩ vô dụng, tất cả đều vô dụng!"



"Rắc rắc... " - Lại là một trận âm thanh sụp đổ.



"A, Ân Tổng. . . . . ." - Viện trưởng kêu khóc, chỉ thiếu mỗi nước quỳ xuống ."Xin cô bình tĩnh, nơi này là bệnh viện a!"



"Cút đi, mẹ - nó - bệnh viện, nếu không chữa trị cô ấy cho tốt, tôi sẽ đuổi việc tất cả các người" - Lan Ngọc quát lên, mái tóc đen rối mù.



Ba ngày . . . . . . Ba ngày rồi!



Bảo bối của cô vẫn không tỉnh lại, 3 ngày không nghe thấy giọng nói mềm mại, trẻ con của nàng, 3 ngày không nhìn thấy đôi mắt sáng thuần khiết, 3 ngày không ôm nàng



Làm sao cô có thể không nóng ruột? Làm sao có thể không tức giận?!



Càng nghĩ càng tức!



Trong văn phòng viện trưởng, ghế gãy, cửa sổ vỡ, bồn dụng cụ nghiêng một bên. Nên vỡ là vỡ, nên hỏng là hỏng, nên xong đời là xong đời.



Nếu không phải có Hương Giang giữ chặt Lan Ngọc, nói không chừng cả bệnh viện đều thành một đống đổ nát.



Dưới trời Phổ Thiên, đất đai Mạc Phi! Toàn bộ thế giới, cũng chỉ có một mình Lâm Vỹ Dạ có thể ngăn cản được Lan Ngọc



Cách đó không xa, truyền tới một tiếng vội vàng của y tá, cùng tiếng quát tháo , còn có một trận ho khan.



Cũng không lâu lắm, tiếng quát tháo, tiếng bước chân, tiếng ho khan dần dần tới gần.



"Ngọc . . . . ." - Lâm Vỹ Dạ đang được y tá nâng lên.



"Dạ?"



"Dạ"



Hai giọng nói đồng thời vang lên, phút chốc, một bóng đen xông lên trước, ôm thân hình nhỏ nhắn đơn bạc, giọng nói vui sướng hỏi: "Em đã tỉnh! Ông trời, thật tốt quá , nếu như em không tỉnh, Ngọc . . . . ."



"Khụ ừ." - Hương Giang ho khan một tiếng, cắt đứt lời Lan Ngọc



Ánh mắt quét về phía Lan Ngọc, ý bảo không nên nói nữa. Nếu theo như tính cách của Lâm Vỹ Dạ, nếu như biết bởi vì nàng bệnh viện mới biến thành đống đổ nát, sợ nàng sẽ rất áy náy!



Lan Ngọc khi được Hương Giang nhắc nhở, giật mình, lại nói tiếp: "Dạ! Làm sao lại ngủ lâu như vậy?" - Lan Ngọc cau mày nói.



Lâm Vỹ Dạ cười: "Em buồn ngủ mà!"



Có lẽ là cười lớn, nên đụng đến vết thương trên bụng, "A...."



Lan Ngọc sợ hãi, tay ôm Vỹ Dạ tăng thêm lực: "Đau ở đâu?!"



"Ngọc ôm chặt quá!" - Nổi giận bĩu môi, cái miệng nhỏ nhắn đụng vào bàn tay của Lan Ngọc



Dọa Lan Ngọc nhảy dựng!












Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro