Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Vỹ Dạ cố gắng tình cảm, chuẩn bị nước mắt tràn trề, nàng dùng sức véo đùi, khóc lên tại chỗ.



"Ô! Em thật đáng thương. . . . . . Vốn tới đây để vui chơi cho đã, nhưng, nhưng vừa mới xuống xe.....Liền, liền, bị tên trộm chú ý.....Ô!" - Nàng khóc đến thở không ra hơi, "........Em bây giờ không có tiền! Đi chơi kiểu gì bây giờ! Ô, ô.....Ngay cả chỗ ở cũng không có! Ô!"



Biết là nàng đang diễn trò, nhưng thấy khuôn mặt trẻ con của nàng khóc đến rất kiều diễm trong lòng cô lại đau đớn. Bây giờ, Lan Ngọc đột nhiên cảm thấy cái gì cũng không quan trọng, chỉ cần không nhìn thấy nước trên khuôn mặt nàng nữa, cô sẽ làm bất cứ cái gì.



Nghĩ đến việc này, Lan Ngọc nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, dịu dàng nói, "Đừng khóc." - Cô đau lòng.
Nghe vậy, hộ vệ xung quanh, cả lái xe cũng đều giật mình há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin được!



Xảy ra chuyện gì vậy?!



Chẳng lẽ cô chủ của bọn họ buổi sáng bị làm sao ư? Sao lại có thể dịu dàng như thế, còn......an ủi con gái?!



Đàn bà ở trong mắt của cô, không phải luôn bị coi là cỏ rác sao? Vung tay một cái, dạng đàn bà nào không có? Quyến rũ, yêu mị, sống nội tâm, dịu dàng........



Rèn sắt khi còn nóng. Đúng, liền thừa dịp này a!



Lâm Vỹ Dạ nâng mi lên, qua mi mắt nhìn thấy đôi mắt đen kịt như loại đêm giữa mùa hạ, tâm không khỏi rung động một chút, mặt đỏ lên.



Hồi lâu, nàng khóc thút thít ấp úng nói, "Có thể cho em một chỗ ở được không?"



Đôi mắt đen nhánh dao động, không trả lời ngay lập tức, mà chỉ lấy tay lau nước mắt của nàng



Hỏi mà không có được câu trả lời, Lâm Vỹ Dạ cảm thấy lúng túng, dùng tiếng khóc để che dấu sự ngượng ngùng của nàng "Không cho cũng không sao! Cùng lắm thì em không cùng chị tham gia cái bữa tiệc gì đó, dù sao cũng không phải em làm bạn gái chị chạy mất!"



Nàng không có được một câu trả lời, nước mắt lập tức ngừng, đôi mi thanh tú nhăn lại, không vui mà nhìn cô, cái miệng nhỏ nhắn trề ra có thể treo một cái bình dầu rồi!



Trời ạ! Cái cô bé này điên rồi sao! Dám uy hiếp Ninh Dương Lan Ngọc có danh xưng là "Tổng lãnh thiên thần chết". Nàng không sợ đắc tội với cô? Nếu như đắc tội với cô, nàng cũng đừng nghĩ còn sống trên thế giới này. . . . . .



"Không." - Lan Ngọc ôm thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của nàng "Hôm nay bất luận như thế nào em cũng phải đi cùng với tôi."



Không phải Lan Ngọc không muốn đáp ứng yêu cầu của Vỹ Dạ, chỉ là nàng hỏi như thế, cô đột nhiên có ý nghĩ kỳ quái, nếu hôm nay không gặp được cô, mà là người khác, có phải nàng cũng nói như vậy?



Cái ý nghĩ này làm Lan Ngọc rất không vui, thậm chí là tức giận .



Nàng trừng mắt nhìn cô, "Có người nào nói chị rất bá đạo hay không?"



"Không có." - Bọn họ không dám nói.



Nàng tránh khỏi ngực của cô, giọng nói đột nhiên chuyển thành buồn bã, điềm đạm đáng yêu nói: "Nhưng mà. . . . . . Ngọc, chị nhẫn tâm nhìn một người con gái nhỏ yếu không một xu lang thang ở đầu đường sao?"



Nói xong, còn cố ý khéo léo run rẩy cái mũi một chút, gật đầu rất chân thành, để chứng minh chính mình thật là "người con gái nhỏ yếu không có đồng nào"



Bỗng dưng, Lan Ngọc nở một nụ cười cưng chiều! Ông trời ơi, cô rất yêu bộ dạng này của nàng, như đang làm nũng.



Trong ngực bỗng nhiên có sự ấm áp, tê tê mà tản ra. . . . . .



Cô lập tức lên tiếng đáp, "Được rồi, tham gia hết tiệc tối, tôi sẽ cho em ở lại chỗ tôi." - Tốt nhất là vĩnh viễn cũng không trở về.



Lâm Vỹ Dạ cuối cùng là nhận được trả lời mà nàng muốn, hai nắm tay giơ lên cao, giọng nói của nàng cũng tràn đầy vui sướng, "A! Em không phải lưu lạc đầu đường nữa!"



Lan Ngọc lại cười lần nữa.



Mà cằm của tất cả mọi người xung quanh đều trật khớp, như thế là xong sao?



Cô chủ của bọn họ thật sự muốn cho người không rõ lai lịch này, thậm chí tên còn không biết mà cho ở lại?








Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro