Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhanh, Lan Ngọc cùng Vỹ Dạ ngồi lên Rolls-Royce Phantom liền đi tới. . . . . . biệt thự nhà họ Nguyễn



Nhà họ Nguyễn là gia tộc của xã hội thượng lưu, có địa vị rất cao. Bởi vậy, có thể nhận thiếp mời của gia tộc họ Nguyễn thì đó tuyệt đối không phải là người bình thường, huống chi người đứng đầu gia tộc Nguyễn Hương Giang trực tiếp đưa giấy mời.



Được mời đến là các gia tộc thượng lưu, thiếu gia của các nhà tài phiệt, thiên kim tiểu thư của thị trưởng thành phố, thậm chí còn có cả bá tước quý tộc nước Anh cũng đến, đi máy bay riêng đến biệt thự



Qua những điều này có thể thấy rõ, người trong gia tộc họ Nguyễn không phải chuyện đùa.



Lâm Vỹ Dạ khi bước vào cánh cửa thì đã có một đám khách quý, các thiếu gia tiểu thư quý tộc, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm nàng, làm toàn thân nàng sởn tóc gáy.



Nhưng trên thực tế, bọn họ đang suy đoán, đường đường là người đứng đầu tập đoàn Ninh thị - Ninh Dương Lan Ngọc, bên cạnh không phải là minh tinh màn ảnh, cũng không phải thiên kim tiểu thư, hoặc là người mẫu nổi tiếng.....



Bọn họ căn bản chưa bao giờ thấy cô gái này!



"Ê, Ngọc" - Lâm Vỹ Dạ lấy cùi chỏ chọc chọc vào lồng ngực của Lan Ngọc, ngẩng đầu nhìn côbcao hơn nàng cả một cái đầu, "Sao họ lại nhìn em như vậy?"



Cảm giác thật kỳ quái!



Lan Ngọc nhân cơ hội ôm chặt eo nàng, tham lam giữ lấy, "Bởi vì đêm này em rất đẹp....."



Hắc!



Khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ bừng, vội vàng né tránh mắt của cô, nàng hờn dỗi nói, "Nói đùa!"


Không phải nàng không biết, những người ở đây cười nhạo nàng, bởi vì nàng không có thân phận gì, gia thế, khuôn mặt cũng chả có gì khiến người khác động lòng.



Nàng chỉ nghĩ đến cái đấy thôi! Cho nên mới muốn hỏi cô, muốn cô giải quyết giúp nàng



Khôi phục tinh thần, lại nghĩ đến gì đó, tiếng trẻ con giòn giã đầy uy hiếp: "Đừng quên, chúng ta còn có giao ước đó?"



Lan Ngọc bật cười, cô sao có thể quên được! Hơn nữa, cô không chỉ muốn nàng "tạm thời" ở tại Ninh gia, còn muốn nàng. . . . . Cả đời đều "cam tâm tình nguyện" ở lại đó!



"Quên rồi sao? !" - Nàng truy hỏi, tiếp theo oa oa kêu to, "Làm sao chị có thể quên chứ! Em không dự tiệc nữa, không thèm dự nữa!"



Lâm Vỹ Dạ tức giận không để ý tới ánh mắt tò mò của mọi người chung quanh, ngồi trên mặt đất gào khóc.



"Oa! Chị làm người sao lại có thể không giữ lời? ! . . . . . . Oa, không giữ lời hứa! Vô lại, bại hoại, xấu xa. . . . . . Oa!" (Au: 🤦‍♀️ con nít quá bà con cô bác ạ)



Bộ dáng của nàng hấp dẫn rất nhiều người, đương nhiên. . . . . . Cũng cả cô



Lan Ngọc nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn, khẽ mở khẽ khép, lúc khóc còn nhìn thấy đầu lưỡi mềm mại của nàng, như bông hoa vừa nở, hấp dẫn ánh mắt cô



Lan Ngọc cúi người, sau đó vòng tay qua người nàng, nhẹ nhàng an ủi: "Ngoan, đừng khóc, Ngọc không có quên."



"Thật không? !"



Trong nháy mắt mặt nàng lại hớn hở, đôi mắt to không có một giọt nước mắt.



"Thật tốt!" - Lâm Vỹ Dạ khua tay lên, quàng lấy tay cô, "Chị thật là người tốt! Dạ Dạ yêu chị nhất!"



Trong lòng có chút rung động, nàng vừa nói cái gì?



"Dạ Dạ yêu chị a!"



Nói yêu cô sao?



Lần đầu tiên, nội tâm vốn tĩnh lặng của Lan Ngọc đã rung động.



Tiệc tối rất nhanh kết thúc, bạn tốt Hương Giang vẫn muốn giữ cô ở lại, nhưng cô lại nghĩ tới cô bé kia,Lâm Vỹ Dạ



Nàng chơi suốt 5 giờ, chắc chắn bây giờ đã rất mệt rồi! Ăn, uống như siêu nhân vậy, không dừng. Chắc bây giờ trong bụng nàng đầy thức ăn rồi, cô rất lo lắng buổi tối ăn sẽ không tiêu.



Thật ra Lan Ngọc không muốn người khác chăm sóc nàng, cho dù là bạn tốt của cô cũng không được!



Cho nên, cô muốn đem nàng về Ninh gia, tự mình chăm sóc nàng



Lan Ngọc không khỏi nghĩ đến việc, cô ngồi đầu giường, toàn tâm toàn ý, giống như đang chăm sóc cho vợ yêu của mình, cô yêu nàng....



"Ê? Chị suy nghĩ gì đấy?" - Tay nàng cứ lắc lư trước mặt cô, đột nhiên kêu lên, "Chị cười lên trông thật đẹp!"



Trên gương mặt trước đây luôn lạnh lùng của Lan Ngọc trở nên dịu dàng, sau đó không nói lời nào mà ôm lấy nàng, chuẩn bị trở về Ninh gia, tự mình. . . . . . Chăm sóc nàng



"Ê ê ê, Ngọc, em có thể tự đi mà! . . . . . . Haiz, khó xử quá! Thả em xuống. . . . . ."








Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro