Chap 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nàng gật đầu liên tục không ngừng: "Được được, nhiều hơn nữa càng tốt!"



Hắc, dù sao có người kiếm tiền cho nàng, từ nay về sau nàng làm gì lo lắng sẽ không có tiền xài?



Bởi vì bọn họ nói là tiếng Trung, mấy người còn lại nghe không hiểu gì.



Nhưng, theo bọn họ nhìn, cô gái nhỏ trong ngực người phụ nữ kia hẳn là của cô ta. . . . . . tình nhân a, hoặc là bạn trên giường.



Thân hình của phụ nữ phương Đông, so với phụ nữ phương Tây, đúng là quá nhỏ. Cũng bởi vậy, trong mắt bọn họ, cô gái nhỏ nhắn xinh xắn kia như. . . . . . Ách, giống như một con gấu lớn ôm một con chó nhỏ vào trong ngực, tuy nhiên người kia không phải con gấu lớn.



Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh Lan Ngọc ngả ngớn cười, giọng tràn đầy dâm ý: "Hey,cô gái này không tệ, không bằng chia cho chúng tôi đi?"



Vừa dứt lời, mọi thứ xung quanh như đóng băng, tình hình này, làm cho người ta cảm nhận được đầy đủ: đóng băng ba thước, không phải chỉ lạnh một ngày.



Làm cho người ta sợ hãi không phải là không khí xung quanh bỗng nhiên lạnh xuống, mà là người đang ôm cô gái kia.



Lan Ngọc cúi thấp đầu, hơi thở lạnh như băng từ trên người phả ra, làm cho người không rét mà run.



Ngón tay thon dài, gõ mặt bàn lúc có lúc không, cười nhưng không nói.



Lúc này, người đàn ông vừa rồi mở miệng chú ý tới không khí xung quanh, anh ta ngượng ngùng nói: "Chia cho mọi người có gì mà không tốt chứ, các người không phải là có một câu: vui một mình không bằng cùng nhau vui sao! Cho nên, cô cũng không có tổn thất cái gì"



Nếu như vừa rồi là Lan Ngọc giống như con báo chỉ chờ đợi con mồi, như vậy hiện tại, cô lại giống như con báo bị kẻ thù đoạt đi con mồi thuộc về mình!



Lan Ngọc chợt đứng lên, sau khi buông Vỹ Dạ, đạp bàn tung lên.



Bài, chi phiếu, tiền mặt bay giữa không trung, sau đó rơi xuống mặt đất.



Vẻ mặt Lan Ngọc dữ tợn làm người ta không dám nhìn thẳng, nhất là đôi mắt lợi hại kia, giờ phút này phát ra ánh sáng lạnh âm u.
Cô chỉ vào ba người kia, lời nói từ trong miệng tràn ra lạnh như băng: "Đó là vợ của tao, tao quyết không cho phép người khác đụng tới cô ấy! Bọn mày nghĩ cũng đừng nghĩ!"



Một bàn tay túm lấy cô, chủ nhân của cái bàn tay kia thề với trời, nàng chưa từng nhìn thấy Lan Ngọc thô bạo như vậy!



"Ngọc, không nên tức giận. . . . . . Em, em sợ. . . . . ." - Lâm Vỹ Dạ khẽ nói, sợ rước lấy sự tức giận của Lan Ngọc



Lan Ngọc không trả lời, cô nói với những người kia một câu "Nếu như có thể khâu miệng của bọn mày lại, tao tình nguyện bỏ tiền"



Cái này có thể nói là một mũi tên trúng hai đích.



Thứ nhất: dùng tiền ngăn mấy tên đàn ông, đối với đàn ông mà nói, lòng tự trọng quan trọng nhất, dùng biện pháp này, không thể nghi ngờ là làm cho bọn họ không có chút tôn nghiêm.



Thứ hai: nếu quả thật bọn họ không nói ra, sao không tốt đây?



Ba người kia cũng nghĩ đến ý này, sắc mặt trở nên đỏ bừng, chạy thục mạng.





Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro