Chap 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thân hình cao ráo dịch chuyển, phá vỡ yên lặng, cũng khiến cho mấy người thất thần tỉnh lại.



Nhìn thấy vẻ mặt Vỹ Dạ sợ hãi, sắc mặt Lan Ngọc lúc này mới trở lại bình thường.



"Đi thôi, chúng ta đến nơi khác xem." - Cô từ từ nói.



Lâm Vỹ Dạ không dám nói cái gì nữa, đành phải bước đi theo Lan Ngọc



Vừa rồi cảnh kia, đúng là dọa người. Nàng chưa từng thấy vẻ mặt cô hung ác như vậy, tuy nàng không hiểu nhiều tiếng Anh, nhưng tối thiểu nhất, có một vài từ đơn, nàng biết.



Vừa rồi. . . . . . Lan Ngọc nói "wife" cái từ đơn này.



Nếu như nàng nhớ không lầm, từ này hẳn có nghĩa là "vợ", như vậy, chuyện này có liên quan đến nàng?



"Không chơi! Bọn mày không muốn đánh nữa!"



"Ah! Nó bị chảy máu!"



"Mau dừng tay!"



Một bàn cách đó không xa, không biết vì sao, hai người đánh nhau, rối loạn lên.



Bọn dân cờ bạc tốp năm tốp ba bởi vì chơi bời lêu lổng, không có việc gì để làm, vì vậy, người quan sát đánh nhau bắt đầu mở rộng... bóng người biến thành một nhóm.



Đơn thuần như Lâm Vỹ Dạ, lập tức quên chuyện vừa mới xảy ra, một lòng chỉ muốn làm thế nào có thể đi vào trong đám người này xem trò hay.



"Ngọc, bên kia có người đánh nhau a, chúng ta đi xem một chút được không?"



Lan Ngọc không biết nên khóc hay cười, vừa mới xem hết một trận "khởi động trước khi chiến đấu" , hiện tại chờ không kịp mà muốn đích thân "tiến vào chiến trường"



Nhưng mà, đây chính là vợ yêu đơn thuần của cô



Cô không thể làm gì được: "Được, người bên trong rất nhiều, không được rời khỏi Ngọc"



"Được rồi được rồi, thật dài dòng!"



Lan Ngọc không có quên một màn vừa rồi, vì khiến cho những tên cờ bạc ý niệm "tính" háo sắc thành công, cô phải ôm chặt nàng, để cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng sát vào lồng ngực của mình, không cho nàng có cơ hội tiếp xúc đàn ông khác!



"A, Ngọc. . . . . .Ngọc ôm chặt quá, khó chịu, em khó chịu muốn chết. . . . . ." - Nàng cố gắng giãy ra, nhưng cô rất khỏe, không dễ dàng buông tha.



Lan Ngọc che chở Vỹ Dạ, đẩy từng người ra, liền thấy hai người đàn ông đánh nhau bên trong



Trên người hai người đàn ông đều phân biệt theo màu, giờ này khắc này, bọn họ đang. . . . . ngưng chiến? Nhìn chằm chằm lẫn nhau, không ai nhường ai."Tao nghe lời mày nói, mà thua 300 ngàn Đô-la!" - Trong đó một người đàn ông lên tiếng trước.



Người đàn ông khác hừ một tiếng: "Đồ con lợn, tao bảo mày nghe lời của tao sao? Thật là ngu xuẩn!"



"Mày!"



Xem ra, lại muốn đánh nữa.



Đây là điều duy nhất Lâm Vỹ Dạ có thể hiểu được, nàng có thể hiểu được là theo vẻ mặt ở trên mặt bọn họ mà phân biệt được



"Ngọc, bọn họ nói gì đó?"



"Người đàn ông kia nghe lời bạn của anh ta..., kết quả thua rất nhiều tiền." - Lan Ngọc dịu dàng nói. Cô thay đổi tư thế, vừa để cho nàng nhìn thấy những chuyện đang xảy ra, vừa không cho đàn ông khác nhìn thấy nàng



"Thực nhàm chán. . . . . ."



Đám người trong lúc đó phát ra một tiếng kêu sợ hãi, nàng còn chưa kịp thấy rõ, mội bàn tay lớn che lại mắt của nàng, làm cho thế giới của nàng tạm thời rơi vào bóng tối.



Lâm Vỹ Dạ kinh hoảng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"





Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro