CHƯƠNG 1: Cô gái bất hạnh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng u ám bắt đầu bằng một bầu trời đầy mây. Ánh nắng yếu ớt chiếu xuyên qua những tán lá bất động. Không có gió. Không tiếng chim. Không tiếng động. Chỉ có những con người sầm uất đi đi lại lại bên dưới.

Có một cô bé cũng đang hoà vào dòng người xuôi ngược như vậy. Xe chạy cứ chạy, người đi cứ đi. Cô bé như bị bao gọn trong thế giới của mình. Không để ý đến ai và có lẽ cũng chẳng ai để tâm đến cô bé.

Cô bé là một nữ sinh. Năm nhất cao trung.

Cô bé mang một thần sắc u ám. Trong lúc đi cô không hề ngẩn mặt lên. Cô nhìn xuống đất. Như thể trốn tránh cả thế giới. Thế giới trong mắt cô chỉ mang một gam màu u tối. Đáng sợ và tàn nhẫn... Cái thế giới này ai cũng như vậy cả...

[ Tôi nghĩ... Có lẽ mình nên chết đi... ]

...

// VÙ ... VÙ ...//

Cô bé sực sỉnh mở mắt. Trong một thoáng cô đã muốn lao đầu vào chiếc ô tô vừa chạy qua. Cô nhìn thấy mình đang ngồi bệt trên vệ đường. Dưới ánh mắt khó chịu của những người xa lạ.

- " Mới sáng sớm mà đã vậy rồi ! "

.....

- " Con nhỏ đó muốn chết hả ? "

.....

- " Nhìn khó chịu thật đấy... "

Chỉ có một người đàn ông trung niên tốt bụng đi tới. Đưa tay về phía cô bé:

- " Có sao không con. Cảm thấy không khoẻ à ? "

Cô giật mình, vội vã đứng dậy.

- " Dạ... Con không sao... Cảm ơn chú... Con xin phép.. "

Nói rồi cô vụt đi ngay. Bỏ lại những con người phía sau. Cô không hề muốn quay đầu lại... Không muốn một chút nào...

[ Thế giới này không dành cho tôi... ]

------------------------------

Đến khi cô vừa tới được cổng trường thì cũng kịp lúc giờ vào học.

" May là không bị giám thị bắt ! " Cô thở phào nghĩ.

Vừa bước vào cửa lớp, đón chào cô là ba đứa con gái đang túm tụm ở chiếc bàn cạnh cửa ra vào.

- " Ê ! " , một đứa trong bọn lên tiếng khi vừa nhìn thấy cô.

- " Nay mày đi học trễ vậy ".

- " Tao thấy nó vẫn vô như mọi khi mà, Phương. " , một đứa khác chen vào.

- " Không đâu Thúy. Bình thường tao thấy nó tới sớm hơn khoảng năm phút. " , đứa con gái tên Phương cãi lại.

- " Ờ vậy hả. Tao cũng không để ý nữa. " , đứa con gái tên Thúy nói.

- " Mà không sao... ", Có tiếng một đứa con gái khác. , " Ê ! Ngọc Lợi. Hôm nay lại có trò vui cho mày đấy ! "

Ả nheo mắt nhìn cô. Vẻ đầy nham hiểm.

- " Nhớ thoải mái tận hưởng nhé. Đừng có dại mà chia sẻ với ai đấy... Bởi vì nó là dành riêng cho mày mà ... "

- " Nếu mày mà làm trái... Thì mày hiểu sao rồi đó..." , ả bổ sung.

Cả đám cười phá lên trong khi cô bé tên Ngọc Lợi bước lầm lũi bước vào chỗ của mình.

Cùng lúc thầy chủ nhiệm vừa vào để bắt đầu tiết điểm danh đầu tuần.

- "Cả lớp, nghiêm ! ", tiếng của lớp trưởng Tuấn Anh vang lên.

- " Ờ, các em ngồi đi. " , tiếng ông thầy ra lệnh một cách uể oải.

- " Em kia ! ", thầy chỉ vào cô bé Ngọc Lợi đang loay hoay ở cuối góc lớp. " Còn không mau ngồi xuống cho tôi điểm danh. "

Cô bé cứ đứng thơ thẫn mãi. Con đám con gái lúc này ở bàn đầy nhìn sang cười khúc khích, nét mặt lộ rõ vẻ độc ác.

Chiếc bàn của cô đang bị vẽ lên những dòng chữ kì quặc bằng bút xoá. Còn chiếc ghế của cô bị phủ lên bởi hồ dán trông đến phát tởm.

[ Chỗ dành cho con ngốc ]

....

[ Sao mày không chết đi ]

...

[ Kẻ đáng bị rạch mặt ]

....

Cô bất động. Im lặng nhìn chỗ ngồi của mình. Mắt cô lúc này đã ngân ngấn nước.

-" Tôi nói ! " Ông thầy trên kia bắt đầu bực bội, " Em mau-ngồi-xuống-cho-tôi ! ".

-" Dạ..." Cô đáp khẽ.

Rồi cô buông mình xuống chiếc ngai vàng đầy gai dành riêng cho vị vua của sự chế giễu và thống khổ. Cô cũng cảm thấy nó xứng đáng với mình. Và thậm chí trong lớp cũng chẳng ai thèm quan tâm và để ý tới cô. Dù cho có là chuyện gì đi nữa. Cô luôn nằm ngoài tầm mắt của tất cả học sinh trong lớp..

[ Không một ai đứng ra bảo vệ cô cả... ]

[ Cô thậm chí còn không thể tự đứng lên để bảo vệ chính mình... ]

[ Cô là cô gái yếu đuối và bất hạnh nhất thế giới này... ]

...

Thấy cô ngồi xuống. Đám con gái bên kia bàn khúc khích cười với nhau:

-" Ê, nó ngồi thật kìa ! "

-" Đúng là con ngốc..!"

Cô im lặng. Cúi gầm xuống bàn. Nhìn những giọt nước mắt đang rơi xuống.

-" Vậy..." , ông thầy lại cất giọng ngái ngủ và mệt mỏi. " tôi bắt đầu điểm danh nhé ... Nguyễn Tuấn Anh ! "

-" Dạ có ! "

-" Trần Thị Lan Anh ! "

-" Coá ~ ! "

-" Dương Gia Bảo ! "

-" Có. "

Vừa nói, cậu nhóc vừa đưa mắt quan sát cô gái ngồi bàn cuối. Có thể nói rằng trong lớp, ngoài tụi con gái bắt nạt cô ra thì cậu là chính là người duy nhất chú ý tới cô bé.

-" ......."

-" Phan Ngọc Lợi ! "

-" Dạ...có...", cô bé thì thầm.

-" Được rồi... Võ Thiên Phú !..."

-" Đến nói mà cũng chả ai nghe được." Tiếng nhỏ Phương lúc nãy bên bàn bên đang nói với đồng bọn.

-" Chả biết nó sinh ra có miệng để làm gì nữa. "

Rồi cả đám lại rúc ríc cười với nhau...

[ Tích tắc... Tích tắc...]

Nhìn chiếc đồng hồ cũng uể oải đang treo trên tường. Lười biếng lôi theo những chiếc kim. Cô hồi hộp và sợ hãi... Chỉ mong cho giờ học đừng bao giờ kết thúc.

Nhưng cuối cùng nó đã đến... Qua hai tiết học trầm lặng. Bọn học sinh nháo nhào tuông ra khỏi cái lớp nhàm chán..

-" Lợi oii~ " Đám con gái khi nãy giả bộ thân mật kéo tới. " Đi canteen với tụi tớ đi, đói quá hờ ~~~ "

Chỉ một chốc mà tụi nó đã kéo tới chỗ cô. Kề vai bá cổ làm ra chiều thân thiết. Cốt không để cô cựa quậy được.

-" Xin lỗi... Tớ... Tớ còn bài tập vẫn chưa làm xong..."

Một tiếng rít lạnh cả sống lưng vang lên khe khẽ.

- "Bây giờ... Mày có đi ngay hay không... "

Biết không thể chống trả được. Cô chỉ đành lầm lũi bước đi theo bọn chúng.

-" Waaa, có thế chứ bạn hiền~~ " Giọng cười giả tạo lại vang lên.

Cả đám kéo nhau ra khỏi cửa lớp. Đi xuống hành lang và quẹo vào một con ngõ vắng. Con đường này không hề dẫn tới canteen mà là con đường đi đến một nhà vệ sinh bị bỏ hoang.

Và cô biết rằng... Đã tới lúc rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro