CHƯƠNG 2: Cô gái bị bắt nạt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

-" Oái ! "

Vừa bị đẩy vào nhà vệ sinh. Cô đã bị đứa con gái cầm đầu tát một cái.

Cô va vào tường.

-" Đừng mà Thanh... Tha cho tớ... "

- " Tha kiểu quái nào được ! " Ả trợn mắt nhìn cô mang dại, nụ cười đầy thèm khát.

-" Mày có biết ngày hôm qua tao vừa bị điểm liệt môn Văn không ? Ôi... Tao thù môn đó. Tao ghét bà cô... Và tao thù cả mày nữa !! "

-" Nếu mày mà học giỏi hơn thì cũng đâu tới mức này .. bọn tao có thể tha hồ sao chép bài tập của mày rồi và mày sẽ được yên thân..."

- " Nhưng mà xui là mày học hành như thế này thì chỉ đáng làm đồ chơi cho tụi tao sả stress thôi...Há Há ! "

Vừa cười điên dại. Ả vừa tung một cú đá tạt cực mạnh vào sươn sườn của cô bé khiến cô đau đớn ngã quỵ xuống sàn nhà.

Đứa con gái tên Thanh ngồi lên chiếc bồn toilet gần đó. Dẫm chân lên mặt của cô bé tội nghiệp.

-" Đừng... Dừng lại !" , cô hét lên.

-" Mày nói gì cơ ? " Nhỏ Thanh trợn mắt. " Mày dám hỗn láo với tao hả ? Thôi được. Thế thì tao sẽ dạy mày cách ứng xử thế nào cho đúng nhé !"

Nói đoạn ả nắm tóc cô bé lôi dậy. Gương mặt đầy khoai trá.

-" Nghe nè... Nếu muốn nói... Thì cũng phải lễ phép mà nài nỉ rằng...: " Xin đừng, xin hãy dừng lại đi ạ ! ", rõ chưa !"

-" Cho mày chừa nè "

Dứt lời. Ả nhúng đầu cô vào cái toilet đầy nước. Mặc cho cô sặc sụa.

-" Ê Thanh ồ. Thử coi nó được nhiêu giây há " nhỏ Phương lên tiếng.

-" Ừ, đúng đó, thử đi~ thử đi ~ ", nhỏ Thúy hùa theo.

Ả Thanh quay lại, nhìn Ngọc Lợi đang hỗn hển. Mắt cô bé lúc này đã hoa lên.

Nở một nụ cười độc ác. Ả nhấn ngập đầu cô vào trong nước..

Trò hành hạ bất ngờ làm nước chảy cả vài mũi và miệng làm cô bé sặc sụa. Cô thở ra trong nước. Thấy những giọt nước mắt mình cũng đang bay lên như thể linh hồn cô cũng sắp lìa xa trần thế...

[ Cứ thế này ... Tôi sẽ chết mất...]

Rồi đột nhiên trong ánh mắt cô xuất hiện hình ảnh của một con mèo hoang tội nghiệp. Như thể có được sức mạnh. Cô vùng dậy, thoát khỏi vòng tay đang siết chặt. Ngã vật ra đất.

[ Mình phải sống... vì Mimi ...]

-" Chậc. Chịu được có bấy nhiêu thôi à." Tiếng nhỏ Thanh giễu cợt khinh thường.

-" Thôi. Hôm nay tới đây được rồi. Đi !" ả ra lệnh.

Thế là đám con gái bỏ ra ngoài. Để lại trên sàn nhà là Ngọc Lợi đang ướt nhẹp, tàn tạ...

--------------------

Sau khi những buổi học ngày hôm đó kết thúc. Ngọc Lợi lủi thủi trở về nhà lúc 4:30 chiều. Người mệt mỏi và xơ xác.

Nhưng cô không về nhà ngay. Cô len lõi đi xuống một chân cầu. Nơi có những đống rác và đồ dùng bị bỏ lại.

Cô cúi xuống một chỗ bìa các tông, khẽ gọi:

-" Mimi ơi... Chị tới rồi nè.. "

Một lúc sau. Từ trong đống rác chui ra một con mèo đen. Đôi mắt sáng tròn trông vô cùng đáng yêu.

Cô lấy từ trong túi ra một chiếc vòng cổ màu đỏ. Có một cái lục lạc màu vàng được đính ở trên.

Đó chính là chiếc vòng cổ mà cô bé dành dụm tất cả tiền tiết kiệm để có thể mua được. Cô cẩn thận đeo nó vào con mèo. Bây giờ trông ả nom hệt như một chú mèo máy Doraemon phiên bản màu đen.

-" Hợp với em lắm..." , Cô thì thầm.

Cô lấy ra chiếc bình nước của mình. Vặn nắp và rót sữa vào.

-" Nè. Em uống sữa không. Chắc em đợi chị lâu lắm rồi nhỉ ? "

-" Meo ~~", chú mèo kêu lên một tiếng như để đáp. Rồi tiếng lại chỗ sữa, say xưa liếm láp.

Cô nhìn con mèo. Thì thầm.

-" Chị... Cũng muốn đưa em về nhà lắm... Nhưng... Hy vọng sẽ có ai đó tốt bụng nhận nuôi em... nhé ... "

-" Meo~"

-" Nhìn em đáng thương quá..."

Rồi cô bất giác xoa đầu chú mèo... Những giọt nước mắt cũng bắt đầu ứa ra rồi rơi xuống lã chã từ đôi mắt xinh đẹp của cô.

-" Chị... cũng giống như em vậy đó... ha...."

Cô mỉm cười. Một nụ cười đầy đau đớn...

// Reng... Reng ..//

Có tiếng chuông điện thoại vang lên.

-" Dạ..em nghe... Anh Hai.."

-" Con khốn !". Giọng bên kia đường dây vang lên giận dữ. " mày đi đâu mà lâu thế hả ? Về đây ngay !"

-" Dạ...em biết rồi...em về liền..."

//Bíp//, cuộc gọi tắt vụt. Cô bỏ lại chiếc điện thoại vào ba lô. Lấy lại cái nắp vặn vào bình nước. Xoa đầu con mèo lần nữa.

-" Chị xin lỗi", cô thì thào. " chị phải đi rồi. "

Cô quay bước. Nhìn chú mèo một lúc, nở một nụ cười buồn.

-" Chị sẽ còn trở lại...nhé."

Chữ " nhé " phía sau được cô thêm vào cuối câu như một hàm ý biểu thị sự không chắc chắn trong câu nói của mình. Nếu nói rõ ra thì có lẽ nó sẽ là: " Ừ... Chị nhất định sẽ trở lại nữa chứ... Nếu chị còn sống... "

Nói xong. Cô nhanh chóng rời khỏi dốc cầu. Chạy đi trước khi ánh hoàng hôn buông xuống.

Và phía bên kia chân cầu. Một hình bóng lấp ló, vang lên nụ cười gian xảo.

-" È hé. Ra là vậy... Haha. ! ", tiếng nhỏ Phương khúc khích vang lên.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro