CHƯƠNG 3: Trang web ma thuật.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến nhà. Thở hổn hển. Cô bé bước vào với dáng điệu đầy mệt mỏi.

Bước vào nhà bếp. Trên bàn ăn. Cơm canh đã dọn sẵn. Mọi người trong nhà đang dùng bữa. Không đợi cô.

-" Mau ngồi xuống đi con. " Tiếng bà mẹ nói " ăn xong rồi hãy lên tắm rửa. "

Ông bố ngồi bên cạnh hớp một ngụm canh nóng rồi khề khà:

-" Chẹp. Này Minh Huy. Vừa nãy có mấy cô gái lại tới tìm con đấy. "

-" À. Dạ. " Ông anh trai cười, nét mặt vui vẻ giả tạo. " Chắc lại là đám bạn tới rủ con đi chơi đấy mà. "

-" Này nhé." Ông bố nghiêm giọng, vẻ nghiêm nghị. " chơi bời gì thì chơi cũng ít ít thôi. Con phải lo chú tâm học hành và gìn giữ sức khoẻ để mà làm bài cho tốt nhé !"

-" Dạ vâng ! " Anh ta nhoẻ miệng cười. Nụ cười của anh ta thật sự là vô cùng có sức hút.

Bởi lẽ. Anh hai của Ngọc Lợi là một học sinh nổi tiếng trong trường. Anh không chỉ là nam thần đẹp trai nhất khối. Được bao cô gái mến mộ. Mà còn là một học sinh giỏi, tham gia nhiều cuộc thi và đã đạt được nhiều giải thưởng lớn. Anh là một trong những gương mặt tiêu biểu của trường. Thậm chí còn được mệnh danh là " tinh hoa của nền giáo dục tỉnh nhà ".

-" Đúng đấy con trai ", mẹ của Ngọc Lợi vui vẻ chen vào. " thiên tài Minh Huy của chúng ta dự định ứng tuyển vào Đại Học Bách Khoa Hà Nội mà."

-" Thật ra thì con đang băng khoăng mẹ à." Anh đặt một tay lên cằm. " con đang phân vân giữa học Bách Khoa và Đại Học Khoa Học Tự nhiên Tp HCM. "

Ông bố buông đũa xuống. Nói:

-" Nếu con không ngại đi xa thì bố cũng sẵn sàng lo cho con khăn gói đến Tokyou cũng được. Chẳng phải lúc trước con trai của bố nói muốn đi Nhật sao. Chẳng cần biết là Nhật hay Mỹ. Bố đều dư sức lo cho con tất. Chỉ cần con cố gắng giữ vững thành tích cho bố. "

-" Dạ. Vâng. Con lúc nào cũng sẽ cố gắng thưa bố !" , anh cố nặng ra thêm một nụ cười giả tạo nữa. Dù hơi gượng gạo, rồi sau đó cắm cúi và cơm.

-" Con no rồi ạ...", Ngọc Lợi thì thầm. Cô bé nhẹ nhàng rời khỏi bàn ăn.

-" sao con ăn ít thế ?" bà mẹ hỏi.

-" Thây kệ nó đi ! " Bố cô nhăn mặt trả lời. " thật chẳng bằng thằng anh nó một gốc ! Chả làm nên tích sự gì cả. "

Mỗi bữa tối. Thường cô bé sẽ ăn rất ít. Bởi vì cô biết điều gì sẽ sảy ra sau đó...

-" kìa anh..."

Ông bố cắt lời của bà mẹ:

-" À mà Minh Huy ! Bố có nhờ thầy của con gọi điện thông báo nếu hôm đó lớp có bài kiểm tra. Đưa bố xem ngay nào !"

Hơi giật mình một chút. Anh liếc khẽ vào chiếc cặp để kế bên. Mồ hôi đã bắt đầu vã ra.

-" Dạ thưa bố..."

-" Còn không mau đưa cho bố." Ông bắt đầu nổi nóng, " chẳng lẽ con có điều gì giấu bố sao. "

Bất đắc dĩ, anh mới mở cặp lấy ra cho ông bố tờ giấy kiểm tra mình làm trên lớp hồi sáng.

Ông bố cầm lên. Nét mặt đột nhiên biến sắc. Ông trở nên tức giận:

-" 9 điểm ?! Điểm tuyệt đối đâu ?"

Vừa nói xong. Ông vung tay đấm một cú trời giáng vào mặt Minh Huy.

-" Kìa anh ! "

-" Hừ ! Đã bảo là phải chăm chỉ học hành rồi cơ mà !"

Ông đấm mạnh tới nỗi. Thằng con trai lao cả người vào chiếc ghế bên cạnh làm cả hai ngã chổng khền và va vào chiếc tủ lạnh gần đó.

Gượng dậy. Khẽ chùi vết máu trên miệng. Anh lắp bắp:

-" Con...xin lỗi bố. "

-" Lần sau con sẽ cố gắng hơn.. "

-" Hừ... Nhớ đấy ! Lần sau mà còn được 9 điểm nữa là không chỉ cú đấm nhẹ nhàng đó thôi đâu !"

Ông thì thầm. Mắt long lên, trông đáng sợ:

-" Minh Huy à... Con là một học sinh gương mẫu của cả tỉnh ! Con phải biết rằng, điểm số đối với con là quan trọng đến nhường nào..."

-" Bố... Chỉ muốn tốt cho con thôi. "

-" Dạ vâng " anh ta cúi đầu. " Con đã biết rồi thưa bố. "

-" Ta... đặt kì vọng rất lớn vào con đấy. Con trai..."

-" Dạ... cảm ơn vì bố đã luôn quan tâm... Con thật sự xin lỗi đã để bố phải phiền lòng."

-" Vậy lên phòng học bài ngay đi ! " Ông khoác tay.

-" Dạ. Con xin phép bố. " , anh ta cúi đầu lễ phép.

Anh ta bước nhè nhẹ lên lầu, cố không gây ra tiếng động. Tay vẫn xoa xoa trên mặt. Ánh mắt của anh ta lúc này hằng lên từng tia man dại...

Anh ta không đi vào phòng mình. Mà bước thẳng vào phòng của em gái.

Nắm đấm cửa vừa vặn ra. cô vẫn chưa nhìn rõ được bóng người vừa bước vào phòng thì cô bị một cú cực mạnh thụi vào bụng.

Nước mắt cô ứa ra. Cô ôm bụng ngã ra giường. Nôn mửa...

-" Cái đệt ~~ Đứng dậy ngay, con ranh ! " Hắn cười điên dại, khoái trá. " Mới có một cú mà mày đã gục rồi à ! "

Cô thều thào, gần như không thở nổi.

-" Anh hai.... đừng đấm bụng em nữa... Như vậy thì kinh kì... Sẽ không tới được nữa mất...."

-" Á..."

Minh Huy nhào tới bóp cổ cô. Đập vào bãi nôn.

-" Cái cơ thể chó chết của mày có việc gì thì tao cũng đếch quan tâm... !"

Hắn gầm lên. Mắt long sòng sọc. Một tay hắn bóp cổ cô. Hai chân hắn đè lên chân cô. Giữ cô trong tư thế nằm ngửa. Tay còn lại co sâu đến ngực, để chuẩn bị vung đòn.

-" Mày có biết một thằng như tao phải chịu bao nhiêu là áp lực từ cái ông cha già chết tiệt đó không hả ? Cả cái thế giới này.... Xunh quanh tao...Đối với tao đều là cái thứ hạ đẳng ! Rác rưởi ! ... Một lũ bất tài chả có tương lai ! Một đám b*tch suốt ngày ăn diện và đeo đuổi tao còn bên trong thì không có cái moẹ gì ! Mấy thằng trẩu tre mê thể hiện, thích giáo huấn, lên mạng thì thích anh hùng phím ! Một lũ yếu đuối chỉ khoái đi bầy đàn đập nhau ! Bọn ảo tưởng sức mạnh ! Toàn lũ ngu ngốc não phẳng ! Gàn gở ! Những cục sh*t không dám đối mặt với thực tế... !! Tao chả có hứng thú gì với chúng hết !! Tao câm hận !!! "

Hắn nói. Cười điên dại:

- " Hahaha... Đôi lúc tao đã nghĩ... Có khi tao không phải con người dù bề ngoài tao là một con người cũng nên... Có lẽ tao là thần rồi cũng không biết chừng... HÁ HÁ !..."

Rồi hắn thì thầm... Giọng chua xót:

-" Mẹ thì rất tốt với tao... Vì thế mà... tao yêu mẹ !... "

-" Nhưng còn lão già chết tiệt đó ..! .. Thật đáng chết !!!"

Vừa nói, hắn vừa thoi xuống một cú trời giáng nữa. Cô bé không thể kiểm soát được đám chất nhầy vọt ra khỏi cổ họng được nữa. Cô nôn bắn lên, gục đầu sang một bên.

Đau đớn và quằn quại... Trông cô lúc này như sắp ngất...

- " Còn mày ! ", hắn gầm lên, " Mày là cái thứ vô dụng nhất trong tất cả các loại vô dụng, vì thế mà mày không bao giờ bị lão già đó mạc sát... Như tao ! Vì vậy... Đáng bị đòn lắm..."

Hắn siết cô một cái mạnh hơn:

-" Vì vậy mà nhiệm vụ cho cái thứ vô dụng như mày chính là phải trở thành đồ chơi cho tao sả stress. Biết chưa !"

Vừa nói. Hắn vừa điên dại thoi những quả đấm xuống cô em gái. Vừa đấm, hắn vừa cười man dại:

-" Há há !! Tao thích cái vẻ mặt đó của mày lắm !! Cơ mà đừng có vội chết nhé con khốn ! Khi nào mà lão già đó còn ngồi chễm chệ trước cuộc đời tao thì chừng đó mày vẫn phải trở thành cái gối cho tao trúc xuống những ưu buồn mỗi đêm... Biết chưa !!! "

Cho đến khi ước chừng không còn gì để nôn ra được nữa. Cô bé dần lịm đi. Bất tỉnh.

...

------------------

...

Nằm xỉu một lúc. Cô tỉnh lại. Không thấy anh trai trong phòng nữa. Cô cảm thấy may mắn vì đến giờ vẫn còn sống...

Bất chợt. Trên phía màn hình chiếc laptop của cô để trên bàn bỗng rực sáng. Mặc dù không có ai bật nó lên.

Cô bất ngờ trước hiện tượng lạ... Cố gắng gượng dậy. Thấy người đau nhói.

Ứa nước mắt. Cô lồm cồm bò lại gần chiếc laptop.

Bỗng một giao diện kì lạ xuất hiện trên màn hình, để dòng chữ:

" [ Chào mừng bạn đến với ]

MAHOU SHOUJO. JUNTO "

-" mahou ...shoujo... ?"

" Ma pháp thiếu nữ ?", cô bé cảm thấy khó hiểu. Trang web gì lạ vậy ? Một thể loại manga à...

Chưa kịp suy nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra. Thì bỗng trên màn hình dần hiện ra một hình người kì lạ. Trông rất đáng sợ.

-" Thật đáng thương... Thật đáng thương..."

Người trong màn hình kêu lên the thé. Giọng nói méo mó và quái dị.

-" Xin chào mừng cô bé đến với tập đoàn của chúng tôi... "

-" ... ! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro