CHƯƠNG 4: Cô gái ma thuật.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trông hắn giống như con búp bê xuất hiện trong bộ phim " squid game ". Với tóc mái cắt lưa thưa và có hai bím tóc hai bên. Hắn bịt mặt. Với thứ chất giọng the thé đến lạnh sống lưng, nên cũng chẳng rõ hắn là nam hay nữ.

-" Chúng tôi sẽ trao cho cô... sức mạnh ma thuật..."

-" ma thuật...? "

-" Trang web này sẽ cung cấp cho cô một món vũ khí ma thuật mà cô có thể tùy ý sử dụng, hoặc không. Nó vẫn là của cô. "

-" Ngươi là ai..." Ngọc Lợi hỏi. Giọng bất thần.

-" Chà... nói sao nhỉ. Hay vầy đi. Cô cứ coi như đây là một công ty chuyên phục vụ một dịch vụ cứu rỗi dành cho những cô gái thống khổ, ha. Gọi tôi là " giám đốc Nana " là được. "

-" Chà... Vậy thì... Xin chúc cô gia nhập Mahou Shoujo. Junto vui vẻ... Hé hé hé..."

[ Bụp ]

Đó là tiếng nút nguồn mà Ngọc Lợi vừa ấn tắt. Cô thở hồng hột.

-" Chuyện gì vừa sảy ra vậy ? Mơ sao ? Thứ vừa rồi là gì nhỉ...?" hàng đống câu hỏi quấn chặt lấy cô... Cô bé lúc này đang hoang mang tột độ..

Thôi thì cứ đi ngủ đã... Mai tính tiếp.

Cô leo lên giường nằm. Quá đau đớn và kiệt sức.

Cô cuộn mình co ro. Bó gối.

-" Đau quá..."

...

---------------------------------

Sáng hôm sau. Cô tới trường sớm hơn mọi khi. Hồi hộp nghĩ về chuyện tối qua mình vừa gặp.

Bước vội vào chỗ ngồi của mình. Cô vô thức thò tay xuống ngăn bàn và bất giác phát hiện một vật gì đó được đặt sẵn ở phía trong.

Giật mình. Cô run rẫy rút từ trong ngăn bàn ra cái vật cứng cứng đó. Khom đầu, cẩn thận quan sát.

Đó là một khẩu súng màu trắng. Được tô điểm bằng những hoa văn màu hồng nhạt.

Bên cạnh có một tấm giấy. Ghi:

[....]

Gì thế này...? Ngọc Lợi bàng hoàng. " Hết ma pháp thiếu nữ " thì lại tới khẩu súng quái dị này.. Cứ tưởng những chuyện này chỉ có trong Anime thôi chứ... ?!

Cô vội nhét khẩu súng vào trong cặp. Hốt hoảng và bối rối.

-" A. Ngọc Lợi ! " một tiếng con trai vang lên.

Cô quay lại. Bất thần nhận ra cậu bạn mà cô gặp hồi đầu năm nhưng vẫn chưa có nhiều dịp để nói chuyện.

-" Hôm nay cậu tới sớm ha. "

Gia Bảo nói. Môi cậu nở một nụ cười nhẹ. Trông một thoáng, gương mặt điển trai của cậu dừng hơi lâu vào đôi mắt của cô khiến cô bất giác đỏ mặt.

Cô vội chuyển ánh nhìn sang hướng khác. Thì thầm.

-" À.. ùm..."

-" À, chỉ là hôm nay tớ thấy đột nhiên cậu tới sớm hơn bình thường thôi. Không có ý gì đâu. "

Cậu lại cười thêm một nụ cười nữa.

-" Nếu cậu có gì không hiểu thì cứ nói với tớ nhé. Dù gì cũng đã bắt chuyện với nhau từ đầu năm rồi. Mà đến giờ tớ vẫn chưa có nhiều cơ hội trao đổi với cậu."

Cậu nheo mắt nhìn cô một lần cuối trước khi quay đi.

-" Vậy nhé ! "

Lúc này cô mới ngẩn mặt lên để nhìn cậu nhóc. Khẽ nói.

-" Cảm ơn cậu... nhiều nha... lớp phó học tập..."

Nghe đến câu đó. Cậu chàng xoay hẳn người lại để nhìn cô. Đặt một ngón tay lên môi. Đầu hơi cúi xuống một chút. Cậu nói:

-" Chậc. Đừng có gọi tớ bằng từ đó chứ ! Bảo là được. "

-" Un... Ờm. Vậy, cảm ơn cậu, Gia Bảo."

Nghe được tên mình rồi, cậu mới mỉm cười vui vẻ:

-" Ờ. Nhớ đấy nhé ! Đừng có gọi sai tên tớ nữa đấy ! "

-" Ùm. Tớ biết rồi. "

Cô nhìn theo bóng lưng của cậu học trò quay đi. Lưỡng lự một hồi đến khi cậu vào chỗ của mình và bắt đầu lấy tập sách ra.

Một lúc sau thì tiếng trống vào lớp lại vang lên một hồi dài...

------------------------------------------

Sau khi tan học. Như thường lệ. Cô len lỏi qua những ngóc ngách để đến bên chân cầu thăm chú mèo Mimi một chút.

Đột nhiên, vừa đi từ phía xa cô đã phát hiện có 3 bóng người đang đứng sẵn ở đó...

-"Ê nhỏ ! " tiếng của Phương van lên.

-" Mày đang tìm con này... đúng không ? "

Ả Thanh giơ con mèo lên. Nó tru tréo. Quào quấu loạn xạ nhưng chẳng vớ được vào mảnh da nào của đứa con gái độc ác kia.

Vừa nhìn thấy chiếc vòng cổ có cái lục lạc. Cô bé đã nhận ra ngay đó là Mimi.

-" Trả đây ! " Ngọc Lợi hét lên. Lần đầu tiên trong đời nó lấy hết can đảm để to tiếng với 3 đứa con gái đang đứng trước mặt nó.

-" Hả ? " Ả nghểnh cổ. " Mày nói gì cơ ? Tao nghe không rõ."

Ngọc Lợi rung rẫy. Cô đưa nhìn ba đứa một lúc. Cuối cùng cô quỳ gối xuống. Dập đầu xuống đất, cầu xin...

-" Xin các cậu... làm ơn... hãy trả lại con mèo cho tớ đi mà... Tớ van các cậu ..! "

Dù cho cô bé đã đến nước này rồi. Nhưng đang cơn cao hứng. Ả Thanh khoái trá thét lên:

-" Ha ha ! Mày đi mà van ông hà bá ấy ! "

Dứt lời. Ả ném mạnh bé mèo xuống sông trước ánh mắt kinh hoàng của Ngọc Lợi. Chỉ thấy nó giẫy giụa một chốc rồi bị dòng nước cuốn đi mất.

-" Khôngggggggg !!!!!!!!!!!! "

Cô lao đến mé sông. Cố tìm cách vớt lại Mimi.... Nhưng vô vọng.

Những tiếng cười khoái trá bắt đầu vang lên...

Cô quay lại. Lúc này lòng hận thù đã lấn át tâm trí và nỗi sợ đè nén biết bao lâu nay.

-" Đồ độc ác ! Khốn nạn !! "

Cô lao đến chỗ con ả vừa ném Mimi xuống sông. Hôm nay cô quyết liều mạng với ả.

Chỉ thấy ả nhoẻ miệng cười thâm độc. Ngọc Lợi vừa lao tới. Ả Thanh nhanh như chớp tung một đòn Round-house kick vào mặt cô.

Vốn là dân Taekwondo. Lại ra tay tàn bạo. Cú đá của ả uy lực đến nỗi khiến cô ngã văng khỏi chỗ cũ một khoảng. Cô gần như bị knock out sau cú đánh sát thủ đó.

Thanh chậm rãi bước đến chỗ cô bé. Nhìn cô lồm cồm ôm lấy chiếc cặp của mình.

-" Sao ? ", ả nhìn cô, cười tàn độc, " mày muốn đánh nhau với tao à."

Ả bẻ khớp tay răn rắc. Chuẩn bị tẩn cho cô một trận...

Ngọc Lợi đột ngột rút từ trong túi ra khẩu súng lúc sáng. Như nắm toàn bộ tia hi vọng và mạng sống của chính mình...

Nếu cô không làm gì đó... có thể ả sẽ đánh chết cô...

Cô chĩa vào ả Thanh. Nhắm mắt bóp cò.

[ Bùm ]

Sau làn khói trắng... Và đột nhiên. Cô cảm thấy mối nguy hiểm không còn ở đó nữa.

Ả Thanh đã biến mất... !

-" Thanh ! " , Tiếng nhỏ Phương hét toán lên.

-" Thanh ơi ! cậu đâu rồi. " nhỏ Thuý bắt đầu hốt hoảng.

Ngọc Lợi cũng hoảng loạn không kém. Cô vùng chạy. Lên phía cây cầu.

-" Đứng lại ! Con khốn ! " nhỏ Phương gào lên. Mắt ngấn nước và tức giận. " Mày đã làm gì con bạn tao. Đứng lại ngay cho tao ! "

Hai đứa con gái bắt đầu rượt theo Ngọc Lợi. Vừa chạy lên phía trên cây cầu thì...

Trên cầu là hàng đống người đang tụ tập. Hình như vừa mới có một vụ tai nạn xảy ra.

Chỉ nghe thấy người tài xế xe tải đang lớn tiếng phân bua, trông anh ta cũng như thể sắp khóc đến nơi:

-" Tôi không biết... tôi thật sự không biết gì cả... Đột nhiên có một con bé xuất hiện ngay trước đầu xe tôi và tôi thực sự đã không thể tránh được. Mọi người phải tin tôi !! "

Nhưng làm sao mà tin được chứ. Những người đứng trên cầu nhìn anh tài xế với anh mắt kinh tởm và chê trách.

-" Đã gây tai nạn còn không biết tự nhận lỗi !"

-" Hãy xem đi. Anh làm chết người rồi kìa ! "

-" Tội nghiệp con bé... Nó còn trẻ quá. Hình như chỉ vừa mới lớp 10 mà..."

...

Và trên mặt đất. Ngay bên dưới chiếc xe tải. Chính là xác của ả Thanh. Bê bết máu...

-" Khônggggg !!!!!" nhỏ Phương gào lên đau đớn. Nó gục xuống. Khóc nức nở.

Ngọc Lợi không có thời gian để đứng nhìn lâu. Cô vụt chạy. Chưa bao giờ cô thấy tim mình đập mạnh như lúc này.

Cô chạy... chạy và chạy... Hơi thở hổn hển. Cho đến khi rẽ được vào một con hẻm nhỏ.

[ Mình vừa gây ra tội ác... ]

" Mình... Mình đã trở thành kẻ giết người "

Lúc này. Cô cảm thấy vô cùng khó thở. Trái tim cô như bị bóp nghẹt lại. Mặt cắt không còn một giọt máu.

Lúc đó. Cô không hề nhận ra. Nhưng nếu người khác nhìn vào có thể thấy mắt cô ánh lên một tia sáng lạ. Đồng tử cô như được khai mở và trở thành một hình thù kì lạ.

Cô cảm thấy khó chịu. Cô đưa tay bưng miệng thì phát hiện ra cô vừa hộc máu...

" Không lẽ... là do chấn thương tối qua sao... " , Cô nhăn mặt khi nghĩ đến những cú đấm hôm qua của anh trai...

[... Nhưng sự thật là không phải thế... Chẳng có chấn thương nào đã khiến cô thổ huyết cả. ]

Và cô đã không thể biết được... cô đã đặt cược vào một Khế ước được kí bằng chính mạnh sống của mình...

Chân tóc của cô dần chuyển sang màu đỏ nhạt. Trên cổ tay hiện lên một biểu tượng trái tim kì lạ.

Và cô cảm thấy... như vừa có gì đó trào dâng lên trong cô... một cảm giác đặc biệt...

...

Một đứa con gái cũng chạc tuổi cô bỗng nhiên bước ra từ một con ngõ. Cô nhận ra đó là bạn Bảo Ngọc học cùng lớp...

Không để cô kịp phản ứng. Đứa con gái thì thầm:

Sau lưng cô gái còn có một cậu học sinh nữa. Chỉ vừa nhìn thoáng qua gương mặt điển trai ấy. Cô nhận ra ngay đó chính là cậu lớp phó học tập lớp mình.

Khác với ánh mắt trìu mến ngày thường. Hôm nay cậu nhìn cô nghiêm túc. Đôi mắt lạnh lùng ấy bất giác khiến cô đỏ mặt.

-" Vậy là... đúng như tôi suy đoán nhỉ..." , Bảo thì thầm. " Cuối cùng chúng ta cũng đã tìm được rồi..."

Nói đoạn, cậu quay người đi.

-" Đi thôi Bảo Ngọc. "

Bảo Ngọc xoay người, trước khi cất bước, cô ngoái lại nói:

-" Chúng ta sẽ gặp lại nhau sau.. Ngọc Lợi."

-" Nè, chờ đã ...! "

Cô chạy lên phía trước. Nắm lấy tay của Bảo Ngọc:

-" Nói cho tớ biết đi... Đã có chuyện gì xảy ra vậy... Hôm nay hai cậu lạ lắm đó... Nói đi, đã có chuyện gì xảy ra với tớ vậy !.... "

Im lặng một lúc. Không ai nói gì cả. Một lát sau, Bảo khẽ quay đầu. Nhưng không nhìn cô.

Cậu thì thầm với vách tường, giọng trầm và khẽ...

-" Cậu là một Mahou Shoujo..."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro