CHƯƠNG 5: Cô bạn cùng lớp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

[ rất nhanh sau đó. Thể trạng của Ngọc Lợi đã trở lại bình thường ! ]

...

Sau hôm đó. Cô trở về nhà... Lòng bất an và đầy lo lắng.

Mặt cảm tội lỗi đã giam cô vào trong chiếc lồng của sự sợ hãi tột độ. Tối đó cô cứ trằn trọc mãi trên giường mà không sao ngủ được.

Rồi cô nhớ lại lúc gặp 2 người bạn. Sao họ lại trở nên kì lạ như vậy nhỉ. Cô đứng dậy. Mở chiếc laptop của mình để tra xem có chút manh mối nào của trang web kì lạ đó hay không.

Nhưng cô đã không thể tới lại được trang web có tên " Mahou Shoujo. Junto " đó...

Quá mệt mỏi. Ngày hôm nay đã là quá sức đối với cô rồi...

Cô leo lên giường. Cây súng để bên cạnh. Đã mấy lần cô muốn vứt nó đi rồi nhưng lại không đủ can đảm.

Cô thì thầm, dần thiếp đi...

" Tất cả là tại mày..."

--------------------------------------------

Sáng hôm sau. Cô đến lớp. Nhưng hôm nay. Thầy chủ nhiệm đã tới vào giờ truy bài để thông báo một việc:

-" Etou... Thầy rất tiếc khi phải thông báo với các em điều này... ngày hôm qua đã xảy ra một việc vô cùng thương tâm... bạn Ái Thanh của chúng ta. Đã không may trở thành nạn nhân của một vụ tai nạn giao thông... "

-" Thầy muốn cả lớp hãy dành ra một phút mặc niệm để tưởng nhớ bạn ấy..."

-" Một phút mặc niệm..."tiếng lớp trưởng vang lên trầm và khẽ, " Bắt đầu...! "

Cả lớp im lặng. Không còn bất cứ tiếng ồn nào nữa.

Giữa không gian yên tĩnh ấy. Trái tim của Lợi lại đánh lên những hồi mạnh mẽ nhất... Mồ hôi cô nhiễu xuống bàn thành từng giọt. Cô kinh hoàng nhớ lại ngày hôm qua, khi mà vụ tai nạn đã xảy ra...

[ Tôi không giết cô ấy... Không phải tôi đã giết cô ấy mà..." ]

[ Cảnh sát sẽ tới tra hỏi mình mất...]

[ Mình sẽ bị bắt vào tù ! ]

[ Tôi chỉ bóp cò thôi... tôi không biết gì cả... ]

[ Tôi thật sự không biết gì cả... ]

Đang quay cuồng với những dòng suy nghĩ, ánh mắt của Lợi tình cờ bắt gặp ánh mắt của Phương ở dãy bàn bên kia.

Nó nhìn cô bằng ánh mắt ngân ngấn nước. Ngập tràn hận thù. Như thể muốn xông tới bóp cổ cô ngay bây giờ...

------------------------------

Sau khi tiếng trống giờ ra chơi vang lên. Cả đám vội túa ra khỏi lớp như thường lệ.

Phương rủ nhỏ Thuý.

-" Mày ra với tao đi hỏi tội con khốn đó ! "

Nhỏ Thuý nhìn lại Phương bằng cặp mắt đầy sợ sệt.

-" Nhỏ đó... quả thực là có phép thuật rồi... tụi mình không làm gì được nó đâu..."

Nhỏ Phương gầm lên.

-" Mày im đi ! ... Mày tin vào mấy thứ bá láp đó hả... Nếu mà mày không đi thì tao đi ! CỨ ĐỨNG Ở ĐÂY MÀ NHÌN BẠN MÀY CHẾT TRONG THỐNG KHỔ !! ĐỒ CON CH* CỤT ĐUÔI !!! "

Hét xong. Ả quày quả bước đi. Một lúc sau. Nhỏ Thuý chạy lại. Nắm tay Phương.

-" Tao đi với mày ! "

Phương nhìn Thuý cảm động.

-" Có thế chứ...! "

Cả hai ra đến gần canteen thì phát hiện Lợi đang từ nhà vệ sinh gần đó bước ra.

Hai đứa con gái kéo đến. Một đứa bịt chặt miệng. Một đứa giữ chặt lấy cô bé.

-" ưm.. ưm ~! "

Nhỏ Phương rít lên.

-" Mày đi với tụi tao..! "

Cứ ngỡ rằng sau khi đứa cầm đầu băng nhóm đột tử. Những trò bắt nạt sẽ không còn tiếp diễn nữa...

Cả hai lôi cô theo con đường cũ dẫn đến dãy phòng vệ sinh bị bỏ hoang.

Nhỏ Phương ép sát cô vào tường bằng khuỷ tay. Tay còn lại móc ra một con dao rọc giấy. Bật lưỡi dao ra:

-" Khai mau ! Con khốn ! Hôm đó mày đã làm gì bạn tao. Trả lời ngay !! "

Liếc nhìn con dao lăm lăm trước mặt. Ngọc Lợi sợ điếng cả người. Mắt đã bắt đầu long lanh nước.

-" Tớ... thật sự không biết gì hết mà...."

Cô bắt đầu bật khóc. Những giọt nước mắt rơi xuống.

-" Làm ơn hãy tha cho tớ... tớ thật sự không biết gì hết..."

-" MÀY GIỠN MẶT VỚI TAO ĐÓ HẢ NGỌC LỢI...!?..."

Ả gầm lên giận dữ. Đồng thời gồng người lên gối một cú thật lực vào bụng cô.

Cô cảm thấy buồn nôn. Ả chớp lấy thời cơ bóp miệng của cô. Ả giữ cô trên tường bằng đầu gối. tay còn lại bật lưỡi dao ra dài hơn một tí...

-"CHÍNH LÀ MÀY... CO CH* NÀY. ĐÃ HẠI CHẾT ÁI THANH...!!"

-" VÌ MÀY MÀ NGƯỜI BẠN THÂN NHẤT CỦA TAO ĐÃ CHẾT !!! "

Ả chuyển giọng sang thì thầm, ác độc và điên loạn. Ả nhét lưỡi dao vào miệng cô...

-" Đừng ..! " tiếng nhỏ Thuý ngăn lại. " Đừng làm vậy... thứ đó nguy hiểm lắm..."

Không để tâm đến lời nói của Thuý. Phương nhìn Ngọc Lợi bằng sự dã man thích thú. Còn cô bé nhìn ả bằng tất cả sự sợ hãi và nỗi kinh hoàng...

-" Ừn... A... o... ớ ... " Bị bóp chặt miệng. Cô không thể phát âm được nữa.

-" Và bây giờ..." Phương thầm thì. " Tao sẽ khiến mày trả giá ... !"

Ả dằn mạnh con dao.

-" TAO SẼ KHIẾN MÀY MANG THEO NHỮNG VẾT SẸO NÀY ĐẾN HẾT CUỘC ĐỜI...! "

...

[ Ai đó... hãy cứu tôi với...]

...

[ Xin làm ơn... hãy cứu lấy tôi ...! ]

...

[ Ai đó...]

...

Kinh hoàng và tuyệt vọng...

Cô nhắm chặt mắt lại... Không muốn nhìn thấy cảnh mình bị rạch miệng...

....

Nhưng dường như chẳng có gì xảy ra cả. Cô từ từ mở mắt. Đột nhiên thấy mọi thứ xunh quanh yên ắn đến lạ thường.

Một bàn tay xuất hiện. Nhẹ nhàng lấy con dao đó ra khỏi miệng cô.

-" Hầy ~ Cũng may mà tớ tới kịp nhỉ."

Tiếng Bảo Ngọc vang lên. Cô mở mắt nhìn mọi thứ xunh quanh.

Lúc này, ngoại trừ cô và Bảo Ngọc.

Thì Phương Và Thuý bên cạnh đã hoàn toàn bất động ...!

Mắt cô mở to. Kinh hãi.

-" Cậu đã làm... hai người họ... "

Bảo Ngọc vừa nói. Vừa rút ra từ trong túi một thiết bị trông giống như một chiếc điện thoại có chức năng phát video:

-" Ờ.. Phải. Đó chính là ma thuật của tôi. "

-" Ngưng đọng thời gian. " Cô bổ sung.

Nói đoạn, cô cầm tay có con dao rọc giấy của Phương. Từ từ... chậm rãi rạch một đường trên cổ họng của Phương...

-" Đừng ! ... Bảo Ngọc... đừng giết cô ấy !..."

Bảo Ngọc lạnh lùng nói:

-" Tớ không hề định giết cô ta. Chỉ là đang muốn dạy ả một bài học thôi."

Bây giờ. Sau khi đã làm cho nhỏ Phương một chiếc " vòng cổ " thật đẹp. Ngọc nắm tay Lợi:

-" Đi nào."

Cả hai chạy nhanh ra khỏi dãy nhà vệ sinh. Sau khi đã ước chừng đến được nơi an toàn để không ai nghi ngờ. Cô nhẹ nhàng bấm nút cho mọi thứ chuyển động trở lại.

Mọi thứ như được hồi sinh. Người đi lại và những chú chim, tiếng gió tiếp tục thực hiện công việc của nó một cách thần kì.

Và dĩ nhiên, chỉ một lúc sau trong dãy nhà vệ sinh đã phát ra tiếng la kinh hoàng :

-" AAAAAAAAAA !!!!...."

Nhỏ Thuý chạy ra. Hô hoán:

-" Cứu người... xin hãy cứu bạn em... "

Mọi người đổ xô chạy về phía dãy nhà vệ sinh ngày càng đông. Có cả thầy cô. Khung cảnh nhốn nháo và ồn ào.

-" Mau gọi cấp cứu đi ! "

-" Điện phụ huynh của cô bé ngay cho tôi !"

...

Bảo Ngọc nở một nụ cười lạnh lùng. Dắt tay Ngọc Lợi

-" Đi. "

----------------------------

Sau giờ tan trường. Hai đứa con gái dắt nhau cùng đi về.

-" Ngọc à..." tiếng nhỏ Lợi thì thầm, " mình không nghĩ, cậu làm vậy là đúng đâu. Rủi lại chết người thì sao.."

-" Đừng lo." Nhỏ Ngọc đáp. " Tớ chỉ dằn mặt ả tí thôi. Tầm đó thì vẫn chưa là gì đâu. "

Nói đoạn. Ả lấy ra chiếc " điện thoại" lúc nãy của mình. Bấm bút " play " một cái.

Không gian tĩnh lặng khi nãy lại một lần nữa bao trùm lên hai đứa. Hết sức đột ngột. Mọi thứ đứng yên lại và dừng mọi chuyển động.

-" Thật tuyệt quá phải không ? "

" Nếu đây mà là Anime thì năng lực này thuộc hàng bá đạo nhất rồi."

Nhỏ Lợi lo lắng nhìn xunh quanh. Cảm thấy thật kì lạ. cô bé hỏi Ngọc:

-" Vậy. Tại sao mà chỉ có mình tớ là không bị cảnh hưởng. "

Ngọc trỏ vào một cái ô giống như thanh tìm kiếm, hiện đang ghi "Phan Ngọc Lợi ".

-" Chỉ cần gõ tên ai đó vào chỗ này thì họ sẽ không bị ảnh hưởng bởi ma thuật. "

-" Cơ mà.." Nhỏ Ngọc nói, " Đũa phép của cậu có khả năng dịch chuyển tức thời mọi vật thể đúng không. Vậy thì cũng xịn xò quá rồi còn gì nữa. "

Nhỏ Lợi dợm nói. Ngọc ngắt lời.

-" Bọn tớ đã chứng kiến tất cả... cậu không cần phải giải thích gì nữa. "

-" Cơ mà.. cậu cần phải chú ý khi sử dụng món bảo bối đó nhé. Nó sẽ rất có ích đấy."

Nói đoạn. Cô bấm trả lại nhịp sinh hoạt cho mọi vật.

-" Huầy ~ Lại dùng tuổi thọ cho những việc vô ích nữa rồi ..."

-" Tuổi... thọ... ?"

-" Phải. " Ngọc thản nhiên đáp. " Cậu sẽ mất dần tuổi thọ khi sử dụng món đồ chơi này. Đó là cái giá phải trả. "

Cô cầm tay Ngọc Lợi. Giải thích

-" Khi cậu triển khai quyền lực của đũa phép. Một kí hiệu sẽ xuất hiện ở cổ tay của tay còn lại. "

" Nó chính nguồn sinh lực của cậu. Kí hiệu sẽ ngày càng mờ dần khi cậu sử dụng nó..."

" Và lúc đó. " Cô thì thầm " Dù muốn dù không. Cậu chắc chắn sẽ chết ...! "

" Và đó là cách mà thứ công cụ này hoạt động..."

Ngọc Lợi đổ mồ hôi sau khi nghe những lời Bảo Ngọc nói.

-" Mà thôi...", Cô cắt ngang dòng suy nghĩ của Ngọc Lợi.

-" Vậy bây giờ.." Bảo Ngọc nhìn cô.

-" Hửm ?"

-" Tới nhà của cậu nào. " Bảo Ngọc nói.

-" Nhà của tớ á ? "

-" Ừm. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro