CHƯƠNG 6: Bí mật của Mahou Shoujo. junto

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

-" Dạ con chào cô ạ. " Bảo Ngọc khoanh tay cúi đầu lễ phép.

-" Dạ thưa mẹ. Đây là bạn cùng lớp với con. "

-" Cháu xin lỗi vì đã đường đột mà không báo trước ạ."

-" À. Không sao đâu. " Bà mẹ tươi cười. " Hai đứa mau vào nhà chơi đi.

-" Vậy tụi con xin phép. Lên phòng. "

-" Ừ."

Thế là hai đứa con gái vội đi lên cầu thang. Ngay trước đầu cầu thang chính là cánh cửa dẫn đến phòng của Ngọc Lợi.

-" Cậu vào đi. " nhỏ Lợi mở cửa.

Hai đứa bước vào. Ngồi xuống chiếc giường của cô.

[ Cộc .... Cộc]

Có tiếng gõ cửa. Ngọc Lợi vội chạy ra mở.

Minh Huy bước vào. Tay bưng khay nước.

Hắn tươi cười. Toát nên vẻ đẹp trai của một nam thần vốn có.

-" Anh mang đồ uống và bánh đến cho hai em nè. Cứ dùng tự nhiên nhé. "

-" Dạ...em cảm ơn...anh Hai..." Ngọc Lợi nói lí nhí. Cô thật sự rất sợ hãi mỗi khi phải đối diện trước anh trai mình...

Minh Huy nhìn cô với ánh mắt hình viên đạn, thì thầm:

" Con khốn... "

Rồi anh vội quay sang Bảo Ngọc đang ngồi trên giường, tươi cười:

-" Ngọc Lợi nó hiếm khi có bạn tới chơi nhà. Em cứ dùng thoải mái nhé."

Bảo Ngọc gật đầu lễ phép.

-" Cảm ơn anh."

-" Ờ. Vậy thôi anh đi đây. Hai đứa ngồi chơi. "

Nói xong anh xoay người bước ra ngoài. Nhè nhẹ đóng lại cánh cửa sau lưng.

-" Anh hai của cậu. " Bảo Ngọc nói, " Tuyệt thật nhỉ. "

Ngọc Lợi nhìn xuống đất, thì thầm:

-" Không có đâu..."

Rồi đột nhiên Bảo Ngọc phá ra cười:

-" Ha ha ! Đùa thôi. Mà ai lần đầu gặp thì cũng sẽ nói như vậy ha. Còn tớ nhìn là đã biết anh ta đang cười giả tạo rồi. "

-" Mà thôi bỏ qua. ", Ngọc Lợi nói. " Thế hôm nay sao cậu lại muốn đến nhà tớ vậy ?"

-" Thôi được rồi. " Nhỏ Ngọc nói, " để tới vào vấn đề chính luôn nhé. "

-" Cũng như cậu. Một hôm tớ đã truy cập vào Mahou Shoujo. junto. Và rồi đã trở thành một " Mahou Shoujo ". "

-" Ưm " Ngọc Lợi nhìn Bảo Ngọc. " Thế... cái trang web Mahou Shoujo đó... rốt cục là gì vậy ?"

Bảo Ngọc chìa tay về phía Ngọc Lợi:

-" Cho tớ mượn " đũa phép " của cậu "

-" Hả ? "

-" Là khẩu súng đó "

Nhỏ Lợi lục cặp, lấy ra cây súng và đưa cho nhỏ Ngọc.

Vừa mò mẫm, Ngọc vừa nói.

-" Chắc cậu cũng đã thử truy cập vào web rồi nhưng đã không tìm thấy gì chứ gì... À , đây rồi ! "

Như vừa phát hiện được gì đó trên cây súng. Ngọc chìa cho nhỏ Lợi xem.

-" Đây là một chiếc cổng USB ?"

-" Phải. có vẻ như trên đũa phép của cậu nó đã được giấu khá kĩ ha. "

Vừa nói. Cô vừa lấy ra một sợi dây kết nối thủ sẵn trong cặp mình. Một đầu gắn vào khẩu súng của Ngọc Lợi. Cô bật laptop, gắn đầu còn lại vào.

-" Lúc trước tớ đã vô tình tìm thấy nó trên đũa phép của mình", vừa nói, cô vừa gõ lách cách " Và vô tình, tớ đã truy cập lại được trang web đó một lần nữa. "

// Cách //

Vừa dứt tiếng phím Enter. Giao diện kì lạ đó bỗng lại hiện lên.

Cả hai nhìn chăm chăm vào nhân vật trong màn ảnh. Cất tiếng nói the thé:

-" Thật đáng thương... thật đáng thương... Tôi và cô lại gặp nhau lần nữa..."

-" Sao rồi... cô đã dùng sản phẩm của công ty chúng tôi... Cảm thấy thế nào, hửm ?"

-" Cái thứ đáng sợ đó..." Ngọc Lợi thì thầm, " Là gì vậy. "

-" Bọn tớ gọi chúng là " những kẻ quản trị trang web ". ", Bảo Ngọc nói.

-" Vậy chúng là những kẻ đứng sau những chuyện này ?"

-" Phải. " quản trị viên " hay " tổng tài ". Họ là những người sáng lập ra trang web. Và đứng đằng sau những bức ảnh kinh dị này. Tạm thời ta vẫn chưa biết được, họ thật sự là ai."

-" Mỗi website sẽ có một quản trị viên khác nhau. Của tớ lại là một người khác. "

-" Vậy là vẫn còn có nhiều quản trị viên khác ư. "

-" Ừ. Tớ không chắc là họ có nhiều hay không. Nhưng sự thật là vẫn còn những quản trị viên khác. "

Cô thì thầm.

-" Tớ không biết rõ mục đích của chúng là gì. Tuy nhiên. Cậu nên biết trên đời này không ai là cho không ai cái gì cả. Và tuổi thọ của chúng ta là một trong những thứ phải đánh đổi. "

Cô nói thêm. Cau mày.

-" Chắc chắn là chúng sẽ còn muốn nhiều thứ nữa. Vì vậy. Chúng ta phải tìm mọi cách để hiểu biết hơn về chúng. "

-" Và ở đây... dường như chúng đang có một kế hoạch gì đó..."

Cô rê con trỏ chuộc tiến lại gần mắt của gã. Nhấn đúp.

-" Í í....i i i i ~~~~~~~~ " Hắn rên lên một tiếng sảng khoái.

Và mắt hắn nổ ra. Một giao diện khác lại xuất hiện.

-" Có một đường link ẩn ở đây. " Bảo Ngọc nói.

Cả hai đứa nhìn chăm chăm vào màn hình lúc này đang hiển thị một giao diện bí ẩn.

-" Ch-chờ đến loạn thế ?..."

" Nó có nghĩa là gì vậy..." Ngọc Lợi lo lắng hỏi.

-" Nhìn vào những con số đang đếm ngược. Chúng ta biết chắc chắn là chỉ vỏn vẹn hơn 2 tháng nữa..."

-" Chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra..." Bảo Ngọc nói một cách nghiêm trọng.

Ngọc Lợi nhìn Bảo Ngọc. Bàng hoàng và lo lắng.

-" Cơ mà giờ thì vẫn chưa biết sẽ có gì xảy ra đâu. Trước mắt đừng quá lo lắng. Bọn tớ sẽ cố gắng nghĩ ra cách giải quyết." Bảo Ngọc trấn an cô.

-" Cậu nói... Bọn tớ..." Ngọc Lợi bỗng nhớ về cái hôm mà cô đã gặp Bảo Ngọc và lớp phó trong một con hẻm sau tai nạn của Ái Thanh.

-" Vậy ra... bạn Bảo cũng có nhúng tay vào chuyện này nữa sao ?"

-" Phải. Cậu ấy có tham gia. Và chúng ta sẽ cần nhiều manh mối hơn cho chuyện này."

-" Nào. Ngày mai tớ sẽ dẫn cậu đi gặp cậu ấy. "

-" Un. "

-" Vậy, tớ về nhé."

-" Để tớ tiễn cậu. "

.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro