CHƯƠNG 7: Cuộc họp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

[ Tại bệnh viện]

-"Phương ơi... cố lên...", tiếng nhỏ Thúy thút thít chạy theo bên cạnh.

-" Phương ơi là Phương... Tại sao con lại đi làm chuyện này ....", tiếng mẹ nhỏ Phương kêu lên quằn quại.

Con ả nằm trên băng ca. Đang được các y bác sĩ đưa vào phòng cấp cứu...

-"Xin lỗi." tiếng cô y tá vang lên," Đây là phòng cấp cứu. Người nhà xin hãy ở ngoài.

Nói xong cô vội đóng lại cánh cửa. Để lại Thúy và mẹ của Phương xơ xác và tiều tụy gục xuống ghế chờ...

[ con dao phút trước còn chĩa vào người khác. Nay đã quay ngược lại cô ấy. Cô gái bị siết trong cơn đau và sự kinh hoàng tưởng chừng như kéo dài vô tận ... ]

Phương tuy mất khá nhiều máu. Nhưng đúng như lời Ngọc nói. Sau khi được điều trị. Sức khỏe của cô hiện giờ đã qua cơn nguy kịch.

-----------------------------------

Hôm sau. Ở trường. Cũng ngay trong tiết học đầu tiên. Thầy chủ nhiệm lớp 10.Ts2 đã lên tiếng đính chính sự việc.

Giọng thầy gấp gáp. Gương mặt hốt hoảng. Mồ hôi thì nhễ nhại. Đây đã là vụ tai nạn thứ 2 trong vòng một tuần:

-" Thầy... rấc tiếc phải thông báo với các em một việc nữa... bạn Phương của lớp chúng ta... đã gặp tai nạn ở nhà vệ sinh cũ của trường... "

Tiếng học sinh xì xào bàn tán với nhau.

[ sao cơ ? tại sao lại vậy ?]

[ tớ nghe nói cậu ấy đã tự rạch cổ bằng dao đó]

[nghe ghê quá ha...]

[nghiệp quật...]

-" Hiện tại..." Thầy nói tiếp. " Em ấy đang được chữa trị tại bệnh viện và đã qua cơn nguy kịch... Khu nhà vệ sinh cũ đó đã được cảnh sát niêm phong để tiếp tục điều tra... Trước khi có kết quả... Thầy nghiêm cấm mọi hành vi phao tin nhảm nhằm thổi phồng sự việc này... Rồi, chấm hết ! "

Sau khi ông thầy vừa ra khỏi cửa. Cả đám lại nhao nhao rộ lên. Không khí lớp học trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

[ Vậy là ngay sau vụ của nhỏ Thanh luôn sao...]

[Má... tao nghi lớp này bị ám quá...]

[Ụa mà bữa đó nhỏ Thúy cũng ở hiện trường mà...]

[ Hổng lẽ ả giết nhỏ..?]

[Có đâu mày ơi. Tao nghe nói nhỏ tự rạch cổ. Ai cũng nhìn thấy nhỏ giẫy giụa trong vũng máu với con dao lăm lăm trên tay mà...]

[Hay là nhỏ bị... khiến ?]

[Ai biết đâu. Mà chắc vậy. Con nhỏ đó bị zậy cũng dừa]

Trong đám nhốn nháo đó. Chỉ có Hồng Thúy và Ngọc Lợi là hai người trong cuộc không lên tiếng. Nhỏ Thúy ngồi ôm đầu. Mồ hôi vã ra. Chốc chốc lại khẽ liếc nhìn về phía Ngọc Lợi. Vẻ mặt đầy sợ hãi...

" Con nhỏ đó... đúng là quỷ thật rồi...!! " Ả kinh hoàng nghĩ.

" Cứ theo cái đà này... Hết nhỏ Thanh rồi lại tới Phương...vậy nạn nhân tiếp theo sẽ là mình sao ?!..."

" Rõ ràng là... trước khi mình kịp nhìn thấy gì... thì Phương đã..."

" Những chuyện này... đều là do nó gây ra sao...?"

" Không thể nào... Không lẽ là nguyền rủa...? ... cũng là do trước đó mình đã hùa nhau chơi nó... giờ đây nó quay sang nguyền rủa tất cả.. ?"

Nghĩ đến đó. Ả hét lên, tiếng hét của ả làm cả bọn đang nhốn nháo phải quay lại:

-" AAAAAAAAA !!! TÔI KHÔNG MUỐN CHẾT !!!! XIN LÀM ƠN !!!"

Ả gục đầu xuống bàn. Khóc rấm rức.

[ có chuyện gì vậy Thúy ? ]

[ Nó bị ma nhập rồi bây ơi ~ ]

[ Sao vậy ? Kêu thầy tới đi ]

[Kèo này là kêu thầy bùa tới chứ thầy nào trị nổi]

...

Giữa đám lố nhố ồn ào. Nay còn càn ồn ào hơn. Duy chỉ có một người đang ôm cặp ngủ ngon lành.

Ngọc Lợi khẽ quay sang Bảo Ngọc đang ngáy khò khò ~~

Hây dà ~ Kẻ đầu têu của mọi rắc rối lại bình thản đến thế trước cớ sự mình gây ra. Đúng là người ta có câu, " Kẻ ác thường sống thảnh thơi " mà.

Có vẻ như đêm qua. Cậu ấy đã thức rất khuya để làm gì đó...

--------------------------------------

Sau khi tan học. Hai đứa lại dắt nhau đi về. Có thể nói. Hiện giờ Bảo Ngọc chính là người bạn duy nhất của cô sau bao năm ngồi trên ghế nhà trường.

-" Hôm nay. Qua nhà tớ. " Bảo Ngọc nói.

-" Nhà cậu sao ?"

-" Ừ. Cũng gần đây thôi. Tới đó sẽ tiện hơn."

-" À ùm."

Cả hai đi với nhau một lúc. Cuối cùng cũng đến một căn nhà hai tầng. Nằm sâu khỏi một ngôi chợ gần đó. Xunh quanh chỉ có cỏ. Và xa xa thì mới có vài ngôi nhà cấp 4 lụp xụp. Có thể nói. Xunh quanh khu vực, chỉ có ngôi nhà của Bảo Ngọc là " sang " nhất.

Cô nhẹ nhàng tra chìa vào ổ. Xoay lách cách. Cánh cửa mở ra.

-" Vào đi ", cô nói.

Cả hai đi lên tầng hai. Vào phòng của Bảo Ngọc. Căn phòng chỉ có một chiếc giường nhỏ. Một chiếc bàn máy tính. Bàn học và dăm cái ghế con con để cạnh một cái bàn nước nhỏ cùng một vài vật dụng linh tinh khác.

-" Để tớ gọi cho Bảo. " Ngọc nói, cô nhấc máy.

-" Alo, Chào " Tổng đài – con khỉ " tới đâu rồi."

-" Bớt giỡn ! " Bên kia đầu dây vang lên bực bội, " Mà nói chứ cô đếm từ một tới mười đi là tôi xuất hiện liền."

-" Ụa zậy hạ. Để thử coi, Một ! Mừ ! ~ đó, có thấy đâu."

Bỗng một tiếng cách vang lên. Nắm đấm cửa bị vặn. Cánh cửa mở ra. Bảo bước vào. Để cặp lên giường ngủ của Bảo Ngọc. Tay vẫn đang cầm phone thực hiện cuộc gọi.

-" Chơi gì ăn gian kì vậy. ", Cậu cười cười.

-" Má, tốn tiền tao mậy!" Giờ đến lượt Bảo Ngọc bực bội. " Chơi zậy mới kì á. "

" Vậy ra ngay từ đầu mày đi theo tụi tao à ?"

"Haha !", Bảo gác máy. Bỏ phone vào túi quần," Xin thứ lỗi. Chỉ tại tôi đang muốn tạo bất ngờ cho hai thiếu nữ ~~ "

Hơi khó chịu trước giọng điệu bề trên của Bảo. Ngọc nhăn nhó.

-" Chắc mày đàn ông trưởng thành quá ha. Đồ hỉ mũi chưa sạch. "

-"Ờ. Tôi con nít được chưa. Còn cô. Cô là con ngốc bất cẩn. Sao vào nhà mà lại không khóa cửa hả? Lúc nãy vừa vào tôi cũng kịp khóa rồi đó. "

-" Chút nữa anh tới thì khóa cửa làm gì." Ngọc vặn lại.

-" Biết là vậy. Nhưng để an toàn thì cũng phải khóa lại chứ, rồi một chốc nữa tôi đến. Cô phải xác nhận xem tôi có phải là kẻ xấu giả danh nào hay không rồi hẵn mở. Để hai thiếu nữ chân yếu tay mềm một mình ở đây như vậy. Thực sự tôi không an tâm chút nào. "

-" Anh tưởng tụi tôi là ai mà nói chân yếu tay mềm ?" Vừa nói, Ngọc rút đũa phép của mình ra.

-" Hây dà. Rồi. Nếu không phải người bình thường. Nhưng lỡ " bọn chúng " đến thì sao. "

-" Bọn chúng mà tìm đến thật thì mười cái cửa như vậy chắc cũng chưa cản nổi. "

-" Thôi mệt quá ! " Ngọc véo Bảo một cái, " Im đi đồ lắm chuyện ! Giờ vào việc chính nè ! "

-"AAA ! Bỏ ra coi, đau. Ít nhất thì cũng phải để tớ lấy ghế ngồi đã chứ..."

---------------------

Sau khi tất cả đã ngồi vào bàn. " Hội nghị " chính thức được bắt đầu.

-" Vậy..." Giám đốc Bảo mở lời." Trước khi cuộc họp bắt đầu. Mời từng người giới thiệu rõ về bản thân mình trước."

-" Anou... " Ngọc Lợi liếm môi. Như muốn nói gì đó.

-" Hửm ? " Bảo quay sang nhìn Lợi, " cậu muốn phát biểu trước nhỉ."

Vừa bắt gặp ánh mắt của Bảo. Cô đỏ mặt, lung túng và vội nhìn qua Ngọc.

" Nhân viên " Ngọc Lợi bỗng nhiên quay sang cầu cứu " Trưởng phòng " Bảo Ngọc:

-" Nè.. Ngọc à... Trước khi nhận đũa phép. Đã có chuyện gì xảy ra với cậu vậy. "

-" Ờm... Tớ nhỉ."

-" Ừm hứm. " Bảo nhìn sang Ngọc. Hay tay đan vào nhau, hơi cúi đầu, chăm chú lắng nghe." Cho đến bây giờ. Cậu vẫn chưa nói gì với tớ về việc cậu đã trở thành một Mahou Shoujo như thế nào. Nhân ở đây có đầy đủ mọi người. Tớ muốn cậu kể câu chuyện của mình. Tớ xin lỗi... mặc dù là rất khó khi phải khơi dậy những kí ức đau buồn. Nhưng tớ mong, từ đó. Chúng ta sẽ có thêm manh mối để lần mò về chúng. "

-" Trước khi truy cập vào trang web đó... " Ngọc chợt nói. " Tớ đã có một gia đình hạnh phúc..."

....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro