CHƯƠNG 14: Chiếc vòng điều khiển.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ 5:45 p.m, Khách sạn Sakura Plaza ]

Một toà nhà cao với đầy đủ tiện nghi. Có khung viên khá rộng. Trông có vẻ là một khách sạn cao cấp.

Hai đứa đang đứng ở mấy bậc thềm dẫn vào đại sảnh.

Chỉ một lát sau. Một chiếc ô tô màu đen sang trọng chạy tới. Dừng lại.

Bước từ trong xe ra. Trúc Shiro chỉ diện trang phục mát mẻ đơn giản. Tay đong đưa chiếc túi xách.

-" Yahooo~ Hai em ~~"

-" Chào chị."

-" Vậy sáng mai. " Cô ta ngoái đầu lại nói với người trong xe. " 5h đến đây rước tôi nhé."

-" Dạ vâng." , Người bên trong đáp.

Chiếc xe chạy vù đi. Để lại 3 đứa con gái phía sau.

-" Vào thôi hai em."

Ả đi trước. Ngọc Lợi và Bảo Ngọc cất bước theo sau.

-" Xin chào quý khách. Chúng tôi có thể giúp gì ạ ?" Nhân viên lễ tân cúi đầu lễ phép.

-" Còn phòng SUT hông chị ~?"

-" Dạ vẫn còn 1 phòng..."

Cô nhân viên chưa kịp nói hết câu. Trúc Shiro đã thì thầm bằng một thứ âm vực ngân vang:

" Lấy ngay cho tôi một phòng."

Mắt của cô ta sáng lên và đồng tử thay đổi. Chân tóc cũng dần ngả màu sang xanh nhạt. Dấu hiệu của một Mahou Shoujo vừa triển khai đũa phép.

Cô nhân viên như bị thôi miên. Trông vô hồn và bất định.

-" Vâng. Như ý ngài..."

Nói đoạn cô rút ra một chiếc chìa khóa phòng. Đưa cho Trúc Shiro.

Cầm chìa khóa rồi. Ả quay lại hai đứa con gái.

-" Lên thôi hai em. Phòng của tụi mình trên tầng cao nhất á ~ "

Trên chiếc thang máy xập xịt. Bảo Ngọc thi thoảng lại liếc nhìn Trúc Shiro với một vẻ mặt nghiêm trọng. Cô đang đăm chiêu nghĩ ngợi về năng lực mà cô ta sử dụng.

--------------------

[ Phòng 305 ]

Đó là một căn phòng rộng và sang trọng bậc nhất. Xunh quanh cũng đều là những nội thất cao cấp.

-" Uwaaa~~", Ngọc Lợi trầm trồ nhìn căn phòng.

Trúc Shiro thong thả ngồi lên một chiếc sofa màu trắng sang trọng ở gần đó.

-" Phòng loại xịn nhất khách sạn đó. Hai đứa cứ tự nhiên nhé."

[ Cộc ... cộc..]

Có tiếng gõ cửa.

-" Vào đi. " Trúc Shiro ra lệnh.

Một nam phục vụ bước vào. Nét mặt đờ đẫn hệt như chị tiếp tân khi nãy. Tay bưng một khay nước.

Cô ta chỉ vào chiếc bàn nhỏ ở giữa 2 cái ghế sofa:

-" Để lên đó. "

Anh ta nhẹ nhàng đặt chiếc khay xuống.

-" Rồi. Anh đi xuống được rồi đó. "

Anh nhân viên phục vụ cúi đầu cung kính.

-" Như ý ngài..."

Cánh cửa phòng đóng sập lại.

Hai đứa ngồi xuống một chiếc sofa đối diện chị ta. Cách nhau một bàn nước.

-" Vậy ra. Năng lực của chị là..."

-" Đúng vậy ~~ Hai em cũng vừa thấy rùi đó." Ả nheo mắt cười.

-" Thao túng tâm trí..."

-" Chính xác ~! "

" Có nó thì đi khách sạn khỏi cần tốn tiền ha ~~ " Cô nói giọng đùa nghịch.

Cô rút ra một sợi dây chuyền gần giống hệt của Bảo. Có điều ở mặt sau thay vì là một viên đá nhỏ phát sáng thì là một chiếc cổng USB. Nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy hoa văn đơn giản và khác một chút.

-" Đây là đũa phép của chị." Cô nói. " Khả năng của nó là điều khiển tâm trí của mọi sinh vật sống.."

-" Mọi sinh vật sống ư ...?"

Ngọc thầm nghĩ. Pha một chút bất an lẫn vui mừng.

" Thứ lợi hại như vậy.. không biết nếu rơi vào tay kẻ thù sẽ như thế nào... Cũng may chị ta không có gì là đối địch cả... Bằng mọi cách phải lôi kéo chị ta về phe này và tận dụng năng lực của thứ vũ khí đó thôi ..!"

" Có nó. Nhất định sẽ khiến ả thợ săn đó phun ra hết mọi sự thật..! "

-" À. Mà thật ra thì chị á..~ " Trúc Shiro chợt nói. Cắt ngang qua dòng suy nghĩ của Bảo Ngọc.

-" Vẫn còn một vũ khí nữa."

-" Một vũ khí nữa ?"

-" Ò. Nhưng mà nó bị đánh cắp mất tiu rùi ~ "

Như sực tỉnh ra điều gì. Ngọc lấy điện thoại ra và cho Trúc Shiro xem hình của ả thợ săn được chụp lúc ở bệnh viện.

-" Người đánh cắp đũa phép của chị... có phải là ả đàn bà này không..?"

Vừa nhìn thấy tấm ảnh. Trúc Shiro bỗng biến sắc. Đang dễ thương và đáng iu bỗng chốc cô nàng như hóa thành quỷ dữ...

Cô chỉ vào tấm hình, mắt long lên, như thể muốn ăn tươi nuốt sống người trong ảnh.

-" Đúng rồi ...!! Chính là nó !!! "

Cô nhìn chăm chăm vào bức ảnh. Người run lên. Nét mặt vô cùng đáng sợ

-" Chị đã luôn nung nấu.... nếu một ngày có cơ hội gặp được ả đàn bà này...."

-" CHỊ SẼ  G-I-Ế-T  Ả ...!!! ". Trông nàng ca sĩ bây giờ như thể hoá điên !.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro