CHƯƠNG 17: Một ngày kì lạ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm đó. Phương xuất viện trở về lớp. Cả lớp ai cũng kinh ngạc khi thấy cô đi học trở lại.

/ Trời ơi. Về rồi đấy hả Phương ! /

/ Khoẻ rồi đó hả ? /

...

Thuý vừa thấy Phương. Chạy lại ôm lấy cô nàng mếu máo.

-" Ôi bạn tôi !!~~ Cuối cùng cậu cũng trở về rồi... Tớ đã rất lo lắng cho cậu đấy..."

Phương ôm Thuý. Nhưng ánh mắt lại hướng về phía Bảo Ngọc phía sau.

Ả nói, giọng khó hiểu:

-" Không có gì đâu Thuý... Cũng phải cảm ơn một người...."

-" Hả.."

-" Người đã gây ra cho tớ vết sẹo này..."

Ả nhìn Bảo Ngọc bằng đôi mắt căm thù. Long lên như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Mọi người trong lớp lúc đó không ai hiểu câu nói của Phương. Cứ tưởng ả bị điên. Vì hôm đó rõ ràng ai cũng chứng kiến cô vùng vẫy trong vũng máu với con dao rọc giấy trên tay..

Chỉ có một người duy nhất thật sự hiểu. Đó chính là Bảo Ngọc...

Bảo Ngọc bắt gặp cái nhìn và câu nói đó. Trái tim cô như vừa bước hụt chân rớt xuống...

" Hôm đó... Rõ ràng là mình đã điều khiển thời gian khi còn ở ngoài dãy nhà vệ sinh kia mà... Làm sao cô ta biết được !?...."

Suốt buổi học ngày hôm đó. Ánh mắt và câu nói bí ẩn đó luôn canh cánh trong tâm trí Bảo Ngọc. Không sao dứt ra được.

-----------------------

Sau khi tan học. Ngọc và Lợi lại tình cờ gặp phải người quen.

Không ngờ đó lại chính là cô nàng ca sĩ nổi tiếng - Trúc Shiro. Người mà hai đứa có tiếp xúc lần trước khi truy tìm một Mahou Shoujo có khả năng điều trị.

-" Uwa ~~~ Không ngờ lại gặp hai đứa ở đây ~~! "

-" Ủa ! Chị Trúc ! Sao chị lại ở đây ?"

-" Chẳng là.." Cô nàng nháy mắt. " Chúng ta đã hứa với nhau là sẽ cùng hợp tác để lùng sục con ả đó rồi đúng không. Nên chị nghĩ là chuyển chỗ ở đến đây với hai em rồi. Chúng ta sẽ dễ dàng hành động hơn..."

Ả nói, trông thật sự rất quyết tâm để bẻ xương gọc da con mụ đó cho bằng được.

Ả vừa nói. Vừa cố giữ cho giọng mình đừng mất bình tĩnh khi nghĩ đến ả Thợ săn.

-" Chị nhất định... sẽ lùng ra và nghiền nát con ả đã từng giết chết em gái chị..."

-" Ơ... dạ...."

-" Thôi chị đi nhé." Ả trở lại biểu cảm đáng yêu lúc đầu. " Có gì gặp lại mấy em sau. "

-" Dạ. Bye chị..."

Nói xong mỗi bên đi một hướng. Sau khi đã chắc chắn rằng đã cách một khoảng xa. Lợi mới lo lắng thì thầm với Ngọc.

-" Làm sao đây..? Đã cố tránh mặt bả rồi mà giờ đây bả lại mò tới... Từ giờ nhất định sẽ khó cựa quậy lắm... Còn phải ngăn không cho bả giết con mụ đó..."

Bảo Ngọc bây giờ trông cũng đang trầm ngâm ghê lắm... Nghĩ ngợi một lúc lâu. Xâu chuỗi toàn bộ sự việc ngày hôm nay lại. Từ ánh mắt căm thù của Phương. Đến việc cô nàng ca sĩ lại đường đột chuyển nhà đến đây...

Đột nhiên có một tia sáng loé lên trong đầu của Bảo Ngọc. Dường như cô vừa nhận ra điều gì đó.

Cô bé nói:

-" Tớ đã có cách rồi... Cậu đừng lo..."

Ngọc nói. Nhưng hôm nay cô có vẻ là lạ. Trông rất bất an và lo lắng..

-------------------------

Ngày hôm sau. Bảo Ngọc không đến lớp. Ngọc Lợi ngồi trong lớp nhìn sang chỗ cô bạn cảm thấy thấp thỏm. Cô đã nhắn tin cho Bảo Ngọc khá lâu rồi nhưng vẫn không thấy rep. Hơn nữa Bảo Ngọc ở nhà có một mình. Bởi vì kể từ hôm biến cố sảy ra. Cô vẫn tiếp tục ở lại căn nhà đó. Cô hầu như không còn người thân nào ngoài người dì ruột của cô. Dì cô hằng tháng vẫn gửi tiền cho cô ăn học. Nhưng lại không muốn rước cô về ở chung với dì. Có lẽ do dì sợ phiền phức.

Tan học. Lợi rủ Bảo qua nhà thăm Ngọc nhưng cậu nói là có việc bận. Một chút sẽ đến sau. Trông có vẻ rất gấp gáp vì cô nhìn thấy mồ hôi cậu vã cả ra lúc đang chạy đi. Nên cô đành phải đi tới nhà Ngọc một mình.

Ngọc Lợi rảo bước trên con đường vắng. Đến một căn nhà 2 tầng. Tuy nhiên. Khi đến nơi. Cô lại thấy cửa nhà Ngọc không khoá !

Nghi ngờ có chuyện chẳng lành. Cô chạy hấp tấp chạy vào trong. Thì thấy Ngọc đang gục đầu bất tỉnh trên sàn nhà...

-" Ngọc ! Ngọc ! ", Lợi hốt hoảng chạy đến đỡ cô dậy. May quá, cô vẫn còn sống !

Ngọc khẽ mở mắt. Trông cô bây giờ rất yếu. Giống hệt như những người đang hấp hối.

-" Lợi... à...." Cô thì thào. Gần như nói không ra hơi.

-" Cậu bị sao vậy..?"

-" Không gì đâu... Chỉ là tớ... lạm dụng vũ khí nhiều quá... nên giờ nó mới phát tác đây..."

-" Cậu ráng cầm cự ..! " Trông Ngọc Lợi như thể sắp khóc. " Để tớ gọi cho cấp cứu.."

-" Khỏi cần đâu..! " Một giọng nói độc ác vang lên từ phía cánh cửa. Hai đứa giật mình quay sang thì phát hiện đó chính là Phương. Mặt đằng đằng sát khí.

-" Ngay bây giờ... Ở bệnh viện cũng đang có chuyện vui lắm..." Ả thì thầm.

Nói đoạn. Ả rút từ trong túi ra chiếc điện thoại có hình chụp ả Thợ săn đang hấp hối trên giường bệnh. Giọng khoái trá:

-" Tao đã tiếp cận con ả ca sĩ đó và cho nó xem tấm hình này cũng như địa chỉ của bệnh viện đó..."

Ả cười man rợ.

-" HÁ HÁ HÁ ! Tụi bây không tưởng tượng nổi cái vẻ mặt của bả khi biết được sự thật đâu... Ta nói nó đã !!!! "

-" Vậy bây giờ...! " Ngọc Lợi trợn mắt nhìn Phương.

-" Phải.. Bây giờ bả đang phóng như điên đến đó để xử đẹp nhỏ.. Há HÁ !! "

-" Tại sao..." Ngọc Lợi run lên. " Tại sao mày lại biết những chuyện đó..??!!"

-" Hể..." Phương mỉm cười một cách đáng sợ... " Tại sao á...?"

" Nói ra chắc tụi mầy bất ngờ lắm, nhưng mà...."

Ả rút ra chiếc vòng quay vô cực. Mắt rực sáng và trên người xuất hiện một biểu tượng khác.

-" BỞI VÌ TAO CŨNG LÀ MỘT MAHOU SHOUJO !! "

... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro